Chapter 4 Anh cứ ngoan ngoãn đi theo tôi được rồi

"Bất tỉnh rồi? Tại sao ba tôi lại bất tỉnh?" - Tống Đại Thiên vô cùng tức giận khi thấy cụ ông đã bất tỉnh nhân sự, ông ấy túm lấy cổ áo Trần Nhậm, rống to.
"Tôi, tôi cũng không biết ..." - lúc này Trần Nhậm thực sự rất hoảng sợ, không phải Giang Dĩ Minh mới làm như thế ngày hôm qua sao? Tại sao sau khi vỗ lưng xong thì cụ ông họ Thẩm vẫn ổn, nhưng sau khi anh ấy vỗ lưng thì ông lão họ Tống lại không hề khỏa lên, mà khi anh vỗ lưng thì cụ ông họ Tống lại hôn mê?
Giang Dĩ Minh có thể vỗ lưng chữa bệnh trong khi bị coi là một kẻ vô dụng, nhưng Trần Nhậm không thể vỗ lưng chữa bệnh với tư cách là một vị bác sĩ trưởng khoa?
Không thể như vậy được!
"Anh không biết? Bây giờ anh lại nói với tôi rằng anh không biết sao?" - Tống Đại Thiên càng tức giận khi nghe thấy lời Trần Nhậm. "Ba tôi đã ngất đi vì bị anh đánh, nhưng bây giờ anh nói với tôi là anh không biết?"
"Tôi, tôi, tôi ..." - Trần Nhậm lắp bắp đáp.
“Cút đi!” - Tống Đại Thiên thô bạo đẩy Trần Nhậm ra, trực tiếp lật anh ấy ném xuống đất.
Sau đó, nhìn vào vị phó viện trưởng, ông ta nói: "Phó viện trưởng Trương, vị này được gọi là bác sĩ trưởng khoa mà ông nói đó sao, cái gì mà là chuyên gia trong lĩnh vực này? Phó viện trưởng Trương, tiền tài trợ của nhà họ Tống cho bệnh viện của ông còn chưa đủ đúng không? Ba tôi bị bệnh, đến bệnh viện này, ông lại tìm thứ rác rưởi như vậy để đối xử với ba tôi như vậy? Để rồi ông ấy càng ngày càng tệ hơn! "
"Phó viện trưởng Trương, ông có tin hay không, tôi sẽ gọi điện trực tiếp cho Bộ Y tế, yêu cầu bệnh viện của anh đóng cửa!"
Phó viện trưởng Trương cũng sửng sốt, vội vàng nói với Tống Đại Thiên: "Ông Tống, vốn dĩ Trần Nhậm quả thực là một chuyên gia trong lĩnh vực này, tôi..."
“Đây là chuyên gia khỉ chó gì vậy?” -Tống Đại Thiên rống to: "Tôi không quan tâm nhiều như vậy, ông phải đi tìm bác sĩ giỏi ngay bây giờ để chữa bệnh cho cha tôi, nếu không, bệnh viện của ông hãy chờ ngày đóng cửa đi? Ngoài ra, tôi thực sự nghi ngờ số tiền chúng tôi quyên góp cho bệnh viện không hề được dùng đúng nơi. Tôi muốn các bộ phận liên quan đến kiểm tra! "
Nghe thấy nói kiểm tra, Phó viện trưởng Trương sửng sốt, vội vàng nói: "Ông Tống, ông đừng sốt sắng, tôi sẽ gọi người đến chữa trị cho ba ông ngay lập tức!"
Phó viện trưởng Trương nhanh chóng chạy ra ngoài, khi đi ngang qua Trần Nhậm, ông ta giơ chân lên đá Trần Nhậm một cái thật mạnh!
"Phó chủ tịch Trương, phó chủ tịch Trương ..." Trần Nhậm nhanh chóng đứng dậy đuổi theo.
"Anh đuổi theo tôi tới đây làm gì? Đi đi, anh đã bị đuổi khỏi bệnh viện rồi!" - Phó viện trưởng Trương tức giận nói: "Trần Nhậm, trước đó anh hối lộ cho tôi gần mười tỷ để tôi đề bạt anh trở thành bác sĩ trưởng khoa, còn anh thì sao? Anh thực có bản lĩnh đó hay sao? Có biết hôm nay anh đã đâm tôi một nhát lớn như thế nào không? Anh có biết rằng nếu như làm lớn chuyện này sẽ không ai trong chúng ta có thể bình yên sống tiếp được! "
"Tôi cũng không biết chuyện này là như thế nào. Tôi đã nhìn thấy người khác đã chữa bệnh hư thế này!" - Trần Nhậm
“Chết tiệt!” - Phó Viện Trưởng Trương rống to: "Anh từng thấy người khác trị bệnh bằng một cái đánh sao? Bộ anh tưởng trên người anh có khí công hả? Bộ anh nghĩ anh là kỳ nhân dị sĩ sao?"
"Thật đó!" - Trần Nhậm cho biết: "Tối hôm qua, ông nội của vợ tôi cũng bị trật cột sống lưng, sau đó bị người đó vỗ lưng một cái, một lát sau là khỏi liền, nếu không, hôm nay tôi cũng không dám nói như vậy!"
Thấy Trần Nhậm không có vẻ gì là nói dối, Phó viện trưởng Trương lặng người và nói: "Anh nói là thật sao? Thật sự có vị thần y như thế?"
"Thần y là cái quái gì vậy, anh ta là một kẻ vô dụng ..." - Trần Nhậm tức giận nói.
"Anh còn đứng yên đó làm gì? Sao không nhanh đi mời người này đến đi? Bộ anh tính ở đây chờ người khác phong tỏa bệnh viện của chúng ta, cho chúng ta đều bị nghỉ việc hết đúng không?" Phó viện trưởng chửi rủa giận dữ.
“Được rồi, được rồi, phó viện trưởng, giờ tôi đi mời ngay!” Trần Nhậm lăn lộn bò ra khỏi bệnh viện!
Chỉ là khi đã ngồi lên xe, Trần Nhậm bắt đầu nên khó xử.
Bắt tôi, đi mời, tên thiểu năng đó?
Tôi sẽ nói như thế nào?
Hơn nữa, nếu nói cho tên ngốc kia biết, Trần Nhậm học phương pháp chữa bệnh cho người khác theo cách của Giang Dĩ Minh, đã khiến cho họ hôn mê, chắc chắn sẽ bị tên ngốc đó cười nhạo!
Lần này Trần Nhậm có chút không muốn đi, hỏi ai cũng được, nhưng hỏi Giang Dĩ Minh, hắn thật sự thấy rất mất mặt!
Đing…
Lúc này, chuông điện thoại vang lên.
"Trần Nhậm, để tôi nói cho anh biết, hôm nay dù có làm gì đi nữa, anh cũng phải mời vị thần y đó đến cho tôi. Hiện tại Tống Đại Thiên đang ở bệnh viện, người ta cũng biết anh là con rể của nhà họ Thẩm. Nếu hôm nay anh không chữa khỏi bệnh cho cụ ông Tống, bệnh viện chúng tôi cũng không có gì đáng giận, nếu tức giận đối với gia đình họ Thẩm, thì kết cục của anh sẽ rất khổ sở! "
"Tôi đi, tôi đi đây!" - Nghe thấy lời phó Viện Trưởng nói, Trần Nhậm sửng sốt, vội vàng khởi động xe chạy về phía thành phố mới Thủy Trấn nơi Thẩm Thanh Nga sinh sống!
Khi anh đến biệt thự nơi Thẩm Thanh Nga sống ở Thành phố mới Thủy Trấn, anh thấy gia đình Thẩm Thanh Nga đang ăn sáng, đặc biệt là khi nhìn thấy Giang Dĩ Minh, anh đã phải đấu tranh tâm lý dọc theo suốt đường đi, lời nói đã đến miệng nhưng lại không nói ra được.
“Trần Nhậm, cậu đến nhà nhà chúng tôi vào lúc này để làm gì vậy?” - Trương Mộng nhìn Trần Nhậm nghi ngờ hỏi.
"Tôi..." Trần Nhậm nhìn Giang Dĩ Minh, sau đó bước nhanh đến bên cạnh Giang Dĩ Minh lớn tiếng nói. "Giang Dĩ Minh, đi theo tôi, ta có chuyện muốn nói với anh!"
Giang Dĩ Minh đã không còn là Giang Dĩ Minh ngày xưa, nhìn thấy Trần Nhậm bước vào với biểu cảm lo lắng hồn vía lên mây, với cả lúc này Trần Nhậm đến tìm anh, rõ ràng Trần Nhậm có chuyện muốn nhờ vả.
“Tôi còn chưa ăn sáng. Hơn nữa, nếu anh có chuyện gì liên quan đến tôi, cứ nói ra đây!” - Giang Dĩ Minh đáp
“Tôi nói anh cái tên khốn vô dụng, sao cứ nói nhảm nhí phí lời chi hoài vậy?” - Trần Nhậm khi nhìn thấy Giang Dĩ Minh thật sự không muốn rời đi, cũng bắt đầu sốt sắng, hét lên "Tôi bảo anh đi cùng, thì anh cứ ngoan ngoãn đi theo tôi đi!"
“Tôi còn phải ăn sáng!” - Giang Dĩ Minh không nhúc nhích. Mẹ kiếp, đã có chuyện muốn nhờ vả, mà lại còn thái độ như vậy, cái thằng Trần Nhậm này thật sự cho rằng cả thiên hạ đều là của ông cố anh để lại chắc, còn phải chiều theo anh sao?
"Trần Nhậm, chính xác là cậu đang tìm Dĩ Minh làm gì, cứ nói ra đây đi! Nếu hôm nay cậu không làm rõ mọi chuyện, tôi sẽ không để Dĩ Minh đi cùng anh!" Lúc này Thẩm Thanh Nga cũng nói, nhất là khi cô nhìn thấy thái độ của Trần Nhậm đối với Giang Dĩ Minh, Thẩm Thanh Nga có chút không vui.
"Tôi..." Trần Nhậm cúi đầu không nói được lời nào, trong lòng anh ấy đã đấu tranh tư tưởng rất lâu, đặc biệt là sau khi xem xét mức độ nghiêm trọng của sự việc, anh không còn cách nào khác đành phải nói: "Tôi muốn Giang Dĩ Minh giúp tôi cứu một bệnh nhân..."
"Cứu bệnh nhân? Cậu là bác sĩ trưởng khoa, và Giang Dĩ Minh thậm chí còn không có kỹ năng y tế. Làm sao anh ấy có thể giúp được cậu?" - Thẩm Thanh Nga nói, nói xong, dường như nghĩ ra được điều gì, Thẩm Thanh Nga đập bàn một cái thật mạnh, lớn tiếng nói với Tràn Nhậm: "Trần Nhậm, tôi biết hôm qua Dĩ Minh đã cứu ông nội khiến cậu rất mất mặt. Cho nên cậu ôm mối hận. Nếu như lúc này cậu lại đến đây và cố tình châm biếm Giang Dĩ Minh như thế này, cậu có tin tôi sẽ kêu bảo vệ an ninh tống cổ cậu ra ngoài không?"

Download APP, continue reading

Chapters

354