Chương 1: Nhiệm vụ cuối cùng

by A Tu 10:46,Jan 26,2022
Bốp!

Trong căn phòng tối tăm, Tần Tranh chậm rãi dập tắt tàn thuốc.

Men theo ánh sáng yếu ớt có thể nhìn thấy gạt tàn thuốc lá trước mặt anh đã bị nhét đầy tàn thuốc, có hai hộp thuốc rơi trên mặt đất, cả căn phòng mịt mờ trong khói thuốc, như thể đang bốc hỏa vậy.

Một buổi tối, anh hút hết hai hộp thuốc.

Nhưng trước đó, anh chưa từng hút một điếu nào.

Nói một cách chính xác, từ sau khi mặc bộ quân trang lên trên người, anh đã không hút một điếu nào nữa.

Bởi vì đối với một thành viên trong đội đặc chiến, đặc biệt là một tay súng bắn tỉa mà nói thì mùi thuốc chính là trí mạng!

"Phù ~”

Tần Tranh hít một hơi vẩn đục, đứng dậy bước tới bên cửa sổ, kéo rèm cửa ra, ánh bình minh xuyên qua thủy tinh chiếu vào trong phòng.

Ánh mặt trời chói mắt khiến khuôn mặt kiên nghị của anh xuất hiện một tia hoảng hốt ngắn ngủi.

Rất nhanh, anh chậm rãi dời tầm mắt, đánh giá căn cứ đặc chiến được đánh giá là thần bí nhất của quân đội này, trong mắt hiện lên một tia bất đắc dĩ.

Một lát sau, anh nhắm hai mắt lại, hít một hơi thật sâu bầu không khí trong lành bên ngoài cửa sổ, sau đó xoay người đi đến bên giường, cúi người xuống, nhẹ nhàng vuốt ve bộ quân trang đã được xếp gọn từ lâu.

Quân trang là đồ chuyên dụng của thành viên đặc chiến, trên băng đeo tay thêu một thanh “Lợi kiếm”.

Vì vậy băng đeo tay này mà đơn vị bộ đội đặc chiến không có phiên hiệu quân đội và không biết thuộc sở hữu của bên nào này được ngoại binh gọi là bộ đội đặc chủng “Lợi kiếm”.

Nó là bộ đội đặc chủng thần bí nhất Hoa Hạ.

Độc nhất vô nhị!

Nhưng ở quân đội Hoa Hạ, đơn vị này được gọi là “Long Nha”, là thánh điện mà tất cả các thành viên đặc chiến tha thiết muốn được tiến vào!

Tần Tranh nhẹ nhàng vuốt ve nếp gấp của bộ quân phục, động tác rất nhẹ, rất chậm, giống như đang vuốt ve vợ của chính mình.

Cuối cùng, ngón tay anh chạm đến một huân chương vàng, giống như là bị điện giật, thân mình anh khẽ run lên, sau đó cẩn thận nắm lấy, nắm trong lòng bàn tay giống như đang nắm giữ bảo vật quý giá nhất trên đời.

"Bộp bộp…”

Đúng lúc này, có tiếng gõ cửa vang lên.

Tần Tranh nghe tiếng, nhẹ nhàng đặt huân chương lên trên quân trang, sau đó ôm lấy quân trang, đứng dậy bước về cửa phòng.

Răng rắc!

Cửa phòng mở ra đi cùng với tiếng động, bốn người đứng trước cửa phòng chặn đường của Tần Tranh, vẻ mặt lo lắng nói: "Đội… Đội trưởng!"

"Các cậu làm cái gì vậy?"

Tần Tranh mỉm cười hỏi, chỉ là nụ cười có chút gượng ép.

"Anh thật sự phải rời đi sao?"

Bốn người hai mắt phiếm hồng, nhìn chằm chằm bộ quân trang và huân chương trong tay Tần Tranh, không hẹn mà cùng mở miệng.

"Không phải rời đi, mà là bị khai trừ”.

Tần Tranh cười khổ.

"Đội trưởng, bọn em đi tìm thủ trưởng cầu tình, để anh ở lại!"

"Đúng vậy, Mạnh Tử đã đi rồi, không thể để anh đi nữa!"

Hai người đứng chắn ở trước mặt lần lượt mở miệng, sau đó chìm vào sự im lặng ngắn ngủi.

Hai chữ "Mạnh Tử" khơi dậy nỗi đau trong lòng bọn họ, đồng thời làm thân thể Tần Tranh run lên!

Mạnh Tử là Trần Mạnh, từng là chiến hữu của bọn họ, là anh em xương máu có thể yên tâm giao lưng cho đối phương ở trên chiến trường.

Mà giờ đây, Trần Mạnh đã đi rồi, vĩnh viễn rời xa thế gian này!

Sự việc này xảy ra từ mấy ngày hôm trước, mà việc này có quan hệ trực tiếp đến việc Tần Tranh bị khai trừ.

"Nghĩa vụ của quân nhân là phục tùng mệnh lệnh, cấp trên đã ra quyết định thì không thể thay đổi”.

Tần Tranh điều chỉnh cảm xúc, trầm giọng nói.

"Đội trưởng, nếu anh kiên quyết phải đi, bọn em đi cùng anh…”

Bốn người bọn họ bày ra vẻ mặt thề sẽ đi theo.

"Không được làm loạn, lập tức cút đi huấn luyện!"

Tần Tranh ngắt lời của bốn người bọn họ.

Không ai đáp lại.

Bốn người vẫn giống như bức tường, chắn trước mặt Tần Tranh, vẫn không nhúc nhích.

"Bây giờ ông đây còn chưa chính thức bị khai trừ đâu, các cậu đang muốn làm trái lệnh tập thể đấy à? Hay là trong mắt các cậu không có người đội trưởng là tôi rồi?”

Tần Tranh thấy thế, lớn tiếng khiển trách.

"Đội trưởng…"

Đối mặt với khiển trách Tần Tranh, sống mũi bốn người chua xót, trong hốc mắt thấm đẫm hơi nước.

Là thành viên của Long Nha, bọn họ có một trái tim kiên cường và ý chí cứng rắn, mặc dù đổ đến giọt máu cuối cùng trên chiến trường cũng không rơi một giọt nước mắt nào.

Nhưng giờ này khắc này, bọn họ đều không nhịn được mà rơi lệ.

"Từ lúc nào các cậu biến thành đàn bà rồi? Nếu còn xem tôi là đội trưởng thì cút đi huấn luyện cho tôi!"

Tần Tranh lại lớn tiếng răn dạy, nhưng giọng nói có chút run rẩy.

Bốn người anh em xương máu không muốn để anh rời đi thì sao anh có thể nghĩ tới việc rời khỏi “mái nhà” này chứ?

"Dạ!"

Lúc này đây, bốn người đồng thanh hét lớn, sau đó cúi chào xoay người chạy đi, tiếng bước chân chỉnh tề vang vọng khắp ký túc xá.

Nhìn bốn người rời đi, đôi mắt Tần Tranh cũng đỏ lên, nhưng cũng rất nhanh, anh lại khôi phục dáng vẻ binh thường, bước nhanh đi ra khỏi ký túc xá.

"Cúi chào!"

Ngay giây phút bước chân của Tần Tranh bước ra khỏi ký túc xá, bên ngoài ký túc xá vang lên một tiếng hét lớn.

Soạt!

Soạt!

Soạt!



Giọng nói vang lên, bao gồm cả bốn người trước đó, mười bộ đội đặc chủng xuất sắc nhất Hoa Hạ đang cúi chào với Tần Tranh.

Bọn họ và Tần Tranh, cả Trần Mạnh đã chết tạo thành Long Nha khiến ngoại quân nghe thấy phải khiếp sợ!

"Có thể kề vai chiến đấu với các cậu là may mắn lớn nhất đời này của tôi, tôi chờ đợi trong số các cậu sẽ xuất hiện một chiếc răng rồng mới!"

Soạt!

Tần Tranh nói với giọng khàn khàn, anh chậm rãi giơ tay phải lên, thực hiện một động tác cúi chào tiêu chuẩn giống như trong sách giáo khoa.

Sau đó anh buông cánh tay, chậm rãi đi về hướng cửa căn cứ dưới ánh mắt không nỡ của mười người.

"Thầy…”

Nhìn bóng dáng rời đi của Tần Tranh, người phụ nữ duy nhất trong số mười người nhẹ nhàng cắn môi, dáng vẻ giống như muốn nói rồi lại thôi, cuối cùng cũng nhịn được cơn xúc động muốn mở miệng.

Trước cửa căn cứ đã có một chiếc xe việt dã biển số quân đội đứng đợi từ lâu, một thiếu tướng ngồi ở ghế sau xe, nhìn thấy Tần Tranh chậm rãi bước đến gần, biểu cảm vô cùng phức tạp.

Ông ta họ Vương, tên Hổ Thành, là lãnh đạo của đơn vị bộ đội thần bí này!

"Báo cáo thủ trưởng, Tần Tranh có mặt!"

Dưới ánh mắt phức tạp của Vương Hổ Thành, Tần Tranh bước tới bên cạnh xe, cúi chào báo cáo.

Download APP, continue reading

Chapters

239