Chương 11: Đẳng cấp thượng thừa

by A Tu 10:47,Jan 26,2022
“Xem bộ dạng có vẻ anh cũng thường xuyên đến đồn cảnh sát, biết rất rõ cách bố trí trong đồn nhỉ?”

Mặt Vương Mộng Nam lạnh như băng, sau đó lạnh giọng nói: “Nếu đã biết là thẩm vấn rồi thì thành thật ngồi ở kia, tôi hỏi gì anh trả lời nấy”.

“Cô chắc chắn không nhầm chứ?”

Tần Tranh khẽ nhíu mày nói: “Bởi sự thất trách của cảnh sát mấy người mà cô Trương thiếu chút nữa bị hung thủ bắt cóc, tôi đúng lúc ngăn cản được mà lại bị bắt đi thẩm vấn sao?”

“Tôi bảo anh ngồi vào chỗ kia, đâu ra nhiều lời thừa thãi như vậy?”

Nghe được lời này của Tần Tranh, Vương Mộng Nam bất giác nhớ lại lúc Trương Bách Hùng chất vấn cô ta khi ở nhà ga, nhướng mày chế nhạo nói: “Hành hiệp trượng nghĩa sao? Hừ, anh tính lừa trẻ con mẫu giáo à, đến đây rồi vẫn muốn nói dối sao?”

“Lừa cô? Cảnh quan, tôi thấy cô có phải đến tháng rồi không, nếu không thì cũng bị dối loạn nội tiết”, Tần Tranh có chút bức xúc nói.

“Bang~”

Nghe được lời này của Tần Tranh, Vương Mộng Nam nhíu mày vỗ mạnh xuống mặt bàn, lạnh lùng nói: “Tôi nói cho anh biết, đừng tưởng có Trương Bách Hùng chống lưng thì anh có thể không coi ai ra gì!”

“Tôi cũng nói cho cô biết, nếu không cho tôi một lời giải thích hợp lý, chuyện này tôi sẽ không để yên đâu!”

Tần Tranh nhíu mày, thái độ càng thêm phần cường ngạnh.

“Lời giải thích hợp lý à? Anh muốn hỏi tôi vì sao lại thẩm vấn anh?”

Đối diện với thái độ ương ngạnh của Tần Tranh, Vương Mộng Nam không nổi trận lôi đình mà ngay thẳng đáp: “Căn cứ vào quy định của pháp luật, công dân có nghĩa vụ phối hợp với cảnh sát điều tra vụ án, thời gian lâu nhất là 24 giờ, lời giải thích này, anh vừa lòng rồi chứ?”



Tần Tranh nhất thời không nói nên lời, bông hồng cảnh sát xinh đẹp trước mặt quả thực là một sư tử Hà Đông, thực lực có chút xảo quyệt, cũng rất biết dùng quy tắc hợp lý.

“Họ tên?”

Vương Mộng Nam mở sổ ghi chép ra, cầm bút hỏi.

“Trên chứng minh thư có, cô không thể tự xem sao?”

Tần Tranh tựa người vào tường, liếc mắt nhìn Vương Mộng Nam, lười nhác nói.

“Tôi nói cho anh biết, đây là đồn cảnh sát, tốt nhất anh nên thành thật cho tôi, tôi hỏi cái gì thì trả lời cái đó! Họ tên?”

Sắc mặt Vương Mộng Nam hơi đổi, tấm bảng tên trước ngực cũng rung lên kịch liệt, biên độ kinh người, mấu chốt quá lớn!

“Tôi tên Tần Tranh”, Tần Tranh theo bản năng nhìn lướt qua phía trước ngực đang run rẩy của Vương Mộng Nam, mở miệng nói.

“Tuổi?”

Ánh mắt của Tần Tranh không thoát khỏi mắt Vương Mộng Nam, trong lòng cô ta vô cùng căm tức nhưng cũng không lập tức thể hiện ra ngoài.

“24 tuổi”.

“Nghề nghiệp?”

Vương Mộng Nam ghi chép xong lại hỏi.

Lúc này, Tần Tranh không hề hé răng nói nửa lời.

“Nghề nghiệp?”

Vương Mộng Nam ngẩng đầu lên, nâng tone giọng hỏi lại, lúc này cô ta phát hiện Tần Tranh vốn lười nhắc thở không ra hơi đã biến mất thay vào đó là cảm giác nặng nề hơn.

“Vô công rồi nghề”.

Giống như trong nháy mắt Tần Tranh liền khôi phục bộ dạng lười biếng lúc đầu, thuận miệng đáp.

“Tôi nhắc nhở anh, anh tốt nhất nên phối hợp, nếu không thì đừng trách tôi!”

Vương Mộng Nam không quan tâm đến sự thay đổi của Tần Tranh, lạnh lùng nói: “Hai vệ sĩ bên cạnh Trương Hân Như đều là những cao thủ có tiếng trong giới vệ sĩ. Hai người đó không chịu nổi một đòn của hung thủ, mà anh lại dễ dàng chế ngự được hung thủ. Anh nói với tôi anh vô công rồi nghề, anh nghĩ tôi không có não chắc?”

“Thì cô quả thực không có não mà”, Tần Tranh thản nhiên thừa nhận đáp.

“Anh… anh nói cái gì?”

Thực lực của Vương Mộng Nam cũng không tệ, nay lại bị nói không có não liền tức giận đến đứng thẳng lên, chỉ tay vào người Tần Tranh.

“Tôi dễ dàng chế ngự được hung thủ với chuyện tôi thất nghiệp có gì liên quan vậy? Chẳng lẽ không có việc làm thì không được học võ hả? Ngày nhỏ tôi từng đến Thiếu Lâm, Nga Mi bái sư học nghệ, không được sao?”, Tần Tranh hoàn toàn không quan tâm đến sự tức giận của Vương Mộng Nam hỏi ngược lại.

Vương Mộng Nam chỉ biết nhìn chằm chằm vào Tần Tranh, không nói lên lời.

Bởi chính cô ta cũng không tìm được lí do nào phản bác lại đối phương, hai chuyện này quả thực không liên quan đến nhau.

“Hừ~”

Chợt Vương Mộng Nam hít sâu một hơi hỏi: “Anh có quan hệ gì với Trương Bách Hùng?”

“Không có quan hệ”.

Trong lòng Tần Tranh khẽ động, anh lờ mờ đoán được cuộc thẩm vấn nghiêm khắc của Vương Mộng Nam với mình phần lớn có liên quan đến Trương Bách Hùng.

Trước đó khi ở ga đường sắt cao tốc, ánh mắt Vương Mộng Nam tràn đầy thù hận nhìn Trương Bách Hùng đã lọt vào tầm mắt anh.

“Không liên quan? Vậy tại sao anh lại mạo hiểm tính mạng để cứu con gái ông ta?”

Vương Mộng Nam cười lạnh, từ khi ở ga đường sắt cao tốc đến đồn cảnh sát, cô ta không ngừng suy nghĩ tại sao Tần Tranh lại từ chối danh thiếp của Trương Bách Hùng, cuối cùng cũng nghĩ ra được hai người họ đang diễn trò người tung kẻ hứng, vì vậy mới xua tan được sự nghi ngờ của cảnh sát.

“Khi còn đi học, giáo viên đã dạy chúng ta phải biết giúp đỡ người khác, học tập tấm gương Lôi Phong, cái này có gì không đúng?”

Mặc dù nhìn ra được Vương Mộng Nam muốn nhắm đến Trương Bách Hùng, nhưng Tần Tranh không muốn nhúng tay vào chuyện thị phi, anh tiếp tục cố ý trêu chọc Vương Mộng Nam.

“Anh bớt mồm mép lại cho tôi!”, Vương Mộng Nam lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Tần Tranh nói: “Anh nghĩ anh không nói thì tôi không tra ra được sao?”

“Cô cứ tự nhiên”.

Tần Tranh nhún vai, tỏ vẻ không mấy quan tâm.

“Bang bang bang…”

Đúng lúc này tiếng gõ cửa vang lên!

“Két ~”

Sau đó cánh cửa sắt mở ra, nam cảnh sát lúc trước cùng đi với Vương Mộng Nam trên ga đường sắt cao tốc tiến vào, trên tay anh ta cầm một phần tài liệu.

“Mộng Nam, đây là tư liệu của hung thủ, gã tên Hoàng Vỹ, biệt hiệu là Hoàng lão tà, một lão làng trong giới sát thủ, kể từ khi xuất đạo chưa từng thất thủ, không ngờ lần này lại thất bại”.

Nam cảnh sát nói xong liền đưa tư liệu đến trước mặt Vương Mộng Nam, sau đó liếc mắt nhìn Tần Tranh một chút.

Theo anh ta thấy, nếu không phải nhờ có Tần Tranh thì phía cảnh sát muốn bắt Hoàng Vỹ tuyệt đối không phải chuyện dễ dàng.

“Vậy tư liệu về anh ta thì sao?”

Vương Mộng Nam không lật xem tư liệu về Hoàng Vỹ mà để ý nhiều hơn đến tư liệu về Tần Tranh.

“Hồ sơ của anh ta rất đơn giản, chính xác mà nói chỉ có một câu”, biểu cảm của nam cảnh sát có chút kì quái.

“Một câu gì?”, Vương Mộng Nam nhíu mày hỏi: “Cái gì?”

“Không đủ quyền hạn…”

Download APP, continue reading

Chapters

239