Chương 8: Giá cả vô lượng

by A Tu 10:47,Jan 26,2022
Thấy một màn này Tần Tranh có chút kinh ngạc, anh không ngờ Trương Hân Như lại biết quan tâm tới những vệ sĩ bên cạnh mình như vậy.

Song song với sự kinh ngạc, anh cũng nhìn ra được Trương Hân Như hẳn đã luyện qua vài chiêu thức chiến đấu cơ bản nên sức lực của cô so với những cô gái bình thường sẽ lớn hơn một chút, nếu không đã không thể đỡ hai người đàn ông to lớn kia lên ghế.

Sau khi đỡ vệ sĩ ngồi lên ghế, Trương Hân Như đi tới chỗ ngồi trước đó, cầm điện thoại lên, phát hiện buổi phát sóng trực tiếp đã bị gián đoạn từ trước, khi vệ sĩ mặc áo đen đầu tiên ngã xuống đất, người anh ta đập phải chiếc bàn, làm vỡ chân đế chụp ảnh selfie khiến cả quá trình phát sóng trực tiếp bị gián đoạn.

Cô không phát trực tiếp lại mà hít sâu mấy hơi, sau khi điều chỉnh lại cảm xúc, mới mở máy gọi một cuộc điện thoại.

“Trương Bách Hùng, con gái bảo bối của bố lại bị người ta nhớ mặt rồi...”

Sau khi điện thoại được kết nối, Trương Hân Như điềm đạm nhẹ nhàng bâng quơ nhắc lại chuyện mình bị bắt cóc một lần, ngữ khí có vài phần làm nũng, lại có cảm giác trêu chọc, hoàn toàn khác với khi cô bị bắt cóc trước đó.

Một màn này không khỏi khiến cho Tần Tranh cảm thấy có chút ngạc nhiên.

“Một lần nữa cảm ơn anh vì đã cứu tôi”.

Sau vài phút đồng hồ, Trương Hân Như ngắt máy liền đứng dậy đi đến phía dối diện Tần Tranh rồi ngồi xuống, lòng còn chút sợ hãi nói: “Tôi tên Trương Hân Như, hân trong hân hoan vui vẻ, như trong như ý thuận lợi”.

“Tôi tên Tần Tranh”.

Nhận thấy được vẻ sợ hãi không che giấu được trên mặt Trương Hân Như, Tần Tranh có chút khó hiểu nói: “Tôi thấy khi nãy cô gọi điện thoại đã trấn tĩnh lại rồi, sao bây giờ lại sợ hãi như vậy?”

“Bởi vì tôi không muốn bố phải lo lắng cho mình”.

Trương Hân Như khẽ thở dài nói.

Vì thân phận đặc thù, cô đã gặp phải rất nhiều vụ ám sát từ khi còn nhỏ và chứng kiến cái chết của rất nhiều vệ sĩ ngay trước mắt mình.

Thậm chí còn cả mẹ cô!

Hình ảnh đó thường xuyên xuất hiện trong giấc mơ của cô, trở thành cơn ác mộng theo cô trong suốt thời gian dài.

Mỗi đêm tỉnh dậy sau cơn ác mộng, cô đều thu mình vào một góc giường, vòng tay ôm mình, lặng lẽ rơi nước mắt và thầm cầu trời sẽ không xảy ra thêm thảm kịch nào nữa.

Sau hừng đông cô lại lau khô nước mắt, khôi phục gương mặt tươi cười, trở thành một cô gái hoạt bát vui vẻ trong mắt bố, thầy cô, bạn bè và các fan hâm mộ.

Cô dùng sự vui vẻ tươi cười để che giấu bóng ma nội tâm bên trong không để bố phải lo lắng cho mình.

Cô thành tâm cầu nguyện, cầu xin ông trời phù hộ, để không có thêm bi kịch nào xảy ra.

Nhưng mà~

Ông trời tựa hồ cũng không nghe được tiếng lòng cô.

Khi Tần Tranh và Trương Hân Như đang vui vẻ trò chuyện, hai nhân viên cảnh sát tay cầm theo súng chạy tới toa xe, vừa nhìn thấy đã ngay lập tức hiểu được tình hình.

Mấy nhân viên cảnh sát kia thuộc công an đường sắt, trước đây do cục đường sắt quản lý, nay được giao cho bộ công an, nhưng địa điểm văn phòng trên toa tàu hỏa, mỗi đoàn tàu thường được sắp xếp hai cảnh sát trên xe lửa, gồm hai ca trực thay phiên nhau.

Bởi vì trên tàu về cơ bản không có bọn côn đồ hung hãn, cùng lắm cũng chỉ bắt được một vài tên trộm, công việc của mấy nhân viên cảnh sát ở đây dễ dàng và an toàn hơn nhiều so với cảnh sát hình sự và cảnh sát đặc nhiệm, bởi vậy năng lực cá nhân cũng yếu hơn chút.

Trong tình huống này, sau khi biết được chuyện gì xảy ra, hai nhân viên cảnh sát đều lộ ra vẻ sợ hãi.

Nếu súng gây mê bắn trúng bộ phận quan trọng thì nó cũng sẽ giết người!

“Đồng chí, cảm ơn anh ra tay trượng nghĩa, nếu không hậu quả thật không thể tưởng tượng nổi”.

Sau một hồi kinh hãi, một trong hai người cảnh sát chủ động đi đến bên cạnh Tần Tranh, vươn tay ra, tràn đầy cảm kích nói với anh.

“Đừng khách sáo!”

Tần Tranh bắt tay người cảnh sát, nhắc nhở: “Hung thủ là sát thủ chuyên nghiệp, để đảm bảo an toàn mọi người nên đánh ngất ông ta trước khi áp giải đến đồn cảnh sát”.

Sát thủ chuyên nghiệp?

Nghe thấy bốn chữ này, sắc mặt hai người cảnh sát lại biến đổi, sau đó lại càng thêm phần cảm kích Tần Tranh!

Dù sao với năng lực của họ, mặc dù trong tay có súng nhưng cũng chưa chắc có thể đối phó được với sát thủ chuyên nghiệp, rất có khả năng sẽ nguy hiểm đến tính mạng!

Song song với sự cảm kích, bọn họ cũng có chút tò mò về thân phận của anh.

Có điều, tò mò thì tò mò nhưng họ cũng không dám hỏi nhiều, có chút ngượng ngùng nói: “Đồng chí, vì để điều tra cụ thể tình huống gây án, sau khi tàu đến trạm Hồng Kiều Đông Hải, vẫn mong hai người phối hợp một chút, đến đồn cảnh sát lấy lời khai”.

“Được!”

Tần Tranh mỉm cười gật đầu, tỏ ý tình nguyện hợp tác.

Hai mươi phút sau.

Sau một hồi còi lớn, tàu hỏa Tần Tranh đang ngồi giảm tốc độ và tiến vào trạm Hồng Kiều Đông Hải.

Tần Tranh và Trương Hân Như đầu tiên đi tới cửa xe làm xong thủ tục xuống xe.

Hai người nhân viên cảnh sát cũng áp giải người đàn ông trung niên ở một bên.

Để phòng ngừa bất trắc, hai nhân viên cảnh sát làm theo đề nghị của Tần Tranh, dùng súng gây mê người đàn ông trung niên, nhưng vẫn không yên tâm, lại dùng thêm một cây kim châm gây tê nữa, hơn nữa còn còng tay lại, có thể nói là đã làm ba lớp bảo vệ.

Hửm?

Tiếp đó, khi tàu dừng lại, Tần Tranh nhìn qua kính cửa sổ có gần hai mươi người đang đứng trên sân ga, chia thành hai hàng.

Một hàng là cảnh sát, tổng cộng có năm người, trong số đó có một nữ cảnh sát, dáng người cao gầy, cảm giác toàn thân ngập tràn khí thế oai hùng hiên ngang.

Một hàng khác, một nhóm người đàn ông to lớn mặc đồ đen đứng sau lưng một người đàn ông mặc trang phục từ thời nhà Đường.

Những người đàn ông to lớn đó đều có vẻ ngoài vạm vỡ, rắn rỏi, với đôi mắt đầy sát khí, đeo tai nghe không dây, thân hình thẳng như thương mác, ánh mắt cảnh giác nhìn bốn phía xung quanh, vừa nhìn đã biết có tố chất huấn luyện.

Còn người đàn ông mặc trang phục từ thời nhà Đường đứng đầu tiên khẽ cau mày, vẻ mặt lãnh đạm, tạo cho người ta cảm giác không giận tự uy.

“Đó hẳn là bố của Trương Hân Như”.

Trong lòng Tần Tranh nghĩ như vậy, sau đó nghe một tiếng “Cạch”, cửa xe mở ra, hai nhân viên cảnh sát áp giải người đàn ông trung niên xuống xe đầu tiên, lập tức đi về hướng năm người cảnh sát.

“Hân Như!”

Download APP, continue reading

Chapters

239