Chương 2: Đề nghị
by A Tu
10:46,Jan 26,2022
"Lên xe".
Vương Hổ Thành thu hồi cảm xúc phức tạp lại, nói thẳng vào vấn đề.
"Vâng, thủ trưởng!"
Tần Tranh lớn tiếng đáp lại, sau đó đi về hướng còn lại của xe ô tô, kéo cửa xe ra.
Làm xong toàn bộ, anh không nhịn được quay đầu lại nhìn thoáng qua đám chiến hữu vẫn đang ở trước căn cứ giữ nguyên tư thế cúi chào như cũ, sau đó mới chui vào trong xe.
"Thủ trưởng…"
Ô tô khởi động, Tần Tranh muốn nộp quân trang và huân chương Long Nha trong tay lên.
Nhưng mà…
Không đợi anh nói xong, Vương Hổ Thành trực tiếp cắt ngang lời anh: “Cậu tự mình giao cho lão thủ trưởng đi, chỉ có ông ấy mới có thể quyết định cậu đi hay ở lại”.
Rất rõ ràng, ông ta biết rõ, chỉ cần lão thủ trưởng kia mở miệng giữ Tần Tranh lại thì toàn quân tuyệt đối không ai dám phản đối. Đồng thời, nếu lão thủ trưởng cố ý khai trừ Tần Tranh ra khỏi bộ đội thì cũng tuyệt đối không ai dám không đồng ý!
"Kết quả đã định rồi, cần gì phải đi tìm ông ấy?"
Tần Tranh trầm giọng nói, cũng không lấy quân trang và huân chương Long Nha lại.
Vương Hổ Thành trầm mặc.
"Thân là trung đội trưởng bộ đội đặc chủng Lợi Kiếm, đội trưởng tiểu đội đặc chiến Long Nha, tôi tự tiện vượt biên giới, xông vào nước khác chiến đấu, không chỉ vi phạm quy định quân sự mà còn vi phạm luật quốc tế, thậm chí rất có thể gây ra chiến tranh, trở thành kẻ tội đồ của quốc gia!”
Tần Tranh nói với ngữ khí trầm thấp.
"Nếu cho cậu một cơ hội nữa, cậu có làm như vậy nữa hay không?”
Vương Hổ Thành hỏi theo bản năng, sau khi nói xong lại cảm thấy như hỏi vô ích.
"Nợ máu phải trả bằng máu, tôi nhất định phải xử đám cặn bã đã giết Mạnh Tử!"
Giống như để xác nhận phán đoán của Vương Hổ Thành, Tần Tranh lạnh giọng đáp lại, đồng thời không nhịn được nhớ lại tình hình ngày hôm đó, trên người tràn ngập sát khí nồng đậm, cảm giác hận không thể đánh bể đầu đám lính đánh thuê kia.
"Một đường ngăn cách, nếu cậu tiêu diệt đám lính đánh thuê kia trên lãnh thổ của chúng ta thì cậu không những không bị khai trừ mà còn có thể lập công, trở thành anh hùng, đáng tiếc…”
Vương Hổ Thành thở dài, ngữ khí tràn đầy tiếc hận, đồng thời thực sự nghi hoặc… tổ chức nào ăn gan hùm mật gấu dám ra tay với Long Nha?
Tính đến bây giờ, tuy quân đội đã vận dụng tất cả mạng lưới thông tin nhưng vẫn không điều tra ra tin tức nào liên quan đến tổ chức kia.
Vương Hổ Thành lắc đầu, không suy nghĩ đến vấn đề này nữa, lại quay về phía Tần Tranh hỏi: "Cậu thực sự quyết định không đi tìm lão thủ trưởng sao?”
“Tôi hiểu ông ấy hơn ông, cũng hiểu rõ một số chuyện hơn”.
Tần Tranh đánh trống lảng, nhưng bên trong lời nói còn ẩn chứa hàm ý khác.
"Được rồi…”
Vương Hổ Thành lại thở dài một hơi, sau đó tiếp nhận chiến phục đội đặc chiến Long Nha mà mà biết bao bộ đội đặc chiến mong muốn có được và huân chương Long Nha tượng trưng cho vinh quanh và huy hoàng.
Ô tô khởi động, xuyên qua kính phản chiếu, Tần Tranh nhìn thấy “mái nhà” và huynh đệ xương máu của minh dần dần đi xa, tâm trạng phức tạp.
"Đội trưởng sẽ còn trở lại chứ?"
Nhìn theo chiếc ô tô dần dần đi xa, mười thành viên Long Nha không nhịn được thầm hỏi chính mình.
Không có đáp án.
Nhưng bọn họ biết nếu Tần Tranh rời khỏi quân doanh, chắc chắn anh sẽ tiêu diệt tổ chức đã hãm hại Long Nha ra khỏi trái đất!
…
"Thủ trưởng, tôi có một đề nghị”.
Sau khi ô tô rời khỏi căn cứ rất xa, Tần Tranh mới thu hồi ánh mắt, mở miệng nói.
"Cậu nói đi”.
Vương Hổ Thành có chút ngạc nhiên, nhiều hơn cả là nghi ngờ, nghi ngờ đề nghị của Tần Tranh là gì.
"Có thể nói tình hình thực của Mạnh Tử cho người nhà cậu ấy hay không?"
Tần Tranh thu hồi ánh mắt, quay đầu nhìn về phía Vương Hổ Thành, biểu cảm hết sức nghiêm túc.
"Không được, đây là quy định!"
Vương Hổ Thành kiên quyết lắc đầu, phân đội đặc chiến Long Nha là lưỡi dao sắc bén của bộ đội đặc chủng Hoa Hạ, thành viên bên trong không chỉ phải bảo mật hồ sơ, mà một khi hi sinh, lúc gửi giấy báo tử vong cũng sẽ giấu đi tình huống thực, dùng lí do huấn luyện tử vong để thay thế.
"Tôi biết đây là quy định, nhưng là các ông có nghĩ tới họ vì bảo vệ đất nước và nhân dân mà vào sinh ra tử, sau khi chết, không chỉ không thể trở thành liệt sĩ, mà ngay cả nguyên nhân chết thực sự cũng phải che giấu, như vậy không phải rất tàn nhẫn lắm sao?”
Cảm xúc của Tần Tranh hơi kích động.
"Đúng là có chút tàn nhẫn, nhưng quy định là quy định, huống chi, chắc hẳn cậu biết đây cũng là một loại bảo vệ người nhà của đội viên, thành viên chiến đội đặc chiến hàng năm ở biên giới chiến đấu với các phần tử phạm pháp, máu nhiễm vô số, nếu như thân phận bị bại lộ, đối với người nhà họ mà nói chính là một cơn ác mộng!”
Vương Hổ Thành trầm giọng nói, sau đó đưa một bức thư giao cho Tần Tranh: "Đây là giấy báo tử vong của Trần Mạnh và tiền trợ cấp, mật mã thẻ là 6 số 1. Cậu chịu trách nhiệm đưa nó tới tay người nhà Trần Mạnh… đây là nhiệm vụ cuối cùng của cậu!"
Tần Tranh hơi do dự, sau đó yên lặng nhận lấy bức thư.
"Chấp hành xong nhiệm vụ cuối cùng này, cậu dự định làm gì?"
Sau khi ô tô đến nội thành, Vương Hổ Thành và Tần Tranh cùng xuống xe, ông ta không nhịn được hỏi anh.
"Nhiệm vụ này không dễ hoàn thành”.
Lời Tần Tranh thốt ra khiến người khác kinh ngạc.
"Ưm…"
Vẻ mặt của Vương Hổ Thành có phần ngạc nhiên, không biết tại sao.
"Tạm biệt, thủ trưởng!"
Tần Tranh cúi chào, xoay người rời đi.
Ngày này.
Anh không có nói cho Vương Hổ Thành biết ngày mà Trần Mạnh chết, mặc dù anh tự tiện vượt biên giới, một mình một súng giết chết hai mươi tám gã lính đánh thuê, nhưng vẫn có lính đánh thuê chạy thoát.
Anh cũng không nói cho Vương Hổ Thành, mỗi lần Trần Mạnh chấp hành nhiệm vụ đều làm trái với quy định… trong ngực luôn mang theo tấm hình của em gái.
Mà ngày hôm đó.
Anh không tìm thấy tấm hình ở trên người Trần Mạnh, cũng không tìm thấy hình ở trên người những tên lính đánh thuê đã chết kia.
…
Ngay buổi trưa ngày Tần Tranh bị khai trừ, tại tầng cao nhất của Yến Kinh, một hội sở tư nhân mà đám công tử ăn chơi trác táng nằm mơ cũng muốn bước vào.
Một cô gái trẻ mặc một bộ đồ công sở đứng trước cửa sổ sát đất nhìn những tòa cao ốc chi chít và dòng xe qua lại không ngừng dưới chân, suy nghĩ xuất thần.
Ánh chiều tà xuyên qua tấm kinh thủy tinh chiếu vào trong phòng, phản chiếu khuôn mặt tuyệt sắc và dáng người kiêu hãnh của cô, tựa như phủ một tấm sa mỏng màu vàng lên người cô, xinh đẹp khiến người ta tim đập loạn nhịp.
"Ầm... ầm…"
Vương Hổ Thành thu hồi cảm xúc phức tạp lại, nói thẳng vào vấn đề.
"Vâng, thủ trưởng!"
Tần Tranh lớn tiếng đáp lại, sau đó đi về hướng còn lại của xe ô tô, kéo cửa xe ra.
Làm xong toàn bộ, anh không nhịn được quay đầu lại nhìn thoáng qua đám chiến hữu vẫn đang ở trước căn cứ giữ nguyên tư thế cúi chào như cũ, sau đó mới chui vào trong xe.
"Thủ trưởng…"
Ô tô khởi động, Tần Tranh muốn nộp quân trang và huân chương Long Nha trong tay lên.
Nhưng mà…
Không đợi anh nói xong, Vương Hổ Thành trực tiếp cắt ngang lời anh: “Cậu tự mình giao cho lão thủ trưởng đi, chỉ có ông ấy mới có thể quyết định cậu đi hay ở lại”.
Rất rõ ràng, ông ta biết rõ, chỉ cần lão thủ trưởng kia mở miệng giữ Tần Tranh lại thì toàn quân tuyệt đối không ai dám phản đối. Đồng thời, nếu lão thủ trưởng cố ý khai trừ Tần Tranh ra khỏi bộ đội thì cũng tuyệt đối không ai dám không đồng ý!
"Kết quả đã định rồi, cần gì phải đi tìm ông ấy?"
Tần Tranh trầm giọng nói, cũng không lấy quân trang và huân chương Long Nha lại.
Vương Hổ Thành trầm mặc.
"Thân là trung đội trưởng bộ đội đặc chủng Lợi Kiếm, đội trưởng tiểu đội đặc chiến Long Nha, tôi tự tiện vượt biên giới, xông vào nước khác chiến đấu, không chỉ vi phạm quy định quân sự mà còn vi phạm luật quốc tế, thậm chí rất có thể gây ra chiến tranh, trở thành kẻ tội đồ của quốc gia!”
Tần Tranh nói với ngữ khí trầm thấp.
"Nếu cho cậu một cơ hội nữa, cậu có làm như vậy nữa hay không?”
Vương Hổ Thành hỏi theo bản năng, sau khi nói xong lại cảm thấy như hỏi vô ích.
"Nợ máu phải trả bằng máu, tôi nhất định phải xử đám cặn bã đã giết Mạnh Tử!"
Giống như để xác nhận phán đoán của Vương Hổ Thành, Tần Tranh lạnh giọng đáp lại, đồng thời không nhịn được nhớ lại tình hình ngày hôm đó, trên người tràn ngập sát khí nồng đậm, cảm giác hận không thể đánh bể đầu đám lính đánh thuê kia.
"Một đường ngăn cách, nếu cậu tiêu diệt đám lính đánh thuê kia trên lãnh thổ của chúng ta thì cậu không những không bị khai trừ mà còn có thể lập công, trở thành anh hùng, đáng tiếc…”
Vương Hổ Thành thở dài, ngữ khí tràn đầy tiếc hận, đồng thời thực sự nghi hoặc… tổ chức nào ăn gan hùm mật gấu dám ra tay với Long Nha?
Tính đến bây giờ, tuy quân đội đã vận dụng tất cả mạng lưới thông tin nhưng vẫn không điều tra ra tin tức nào liên quan đến tổ chức kia.
Vương Hổ Thành lắc đầu, không suy nghĩ đến vấn đề này nữa, lại quay về phía Tần Tranh hỏi: "Cậu thực sự quyết định không đi tìm lão thủ trưởng sao?”
“Tôi hiểu ông ấy hơn ông, cũng hiểu rõ một số chuyện hơn”.
Tần Tranh đánh trống lảng, nhưng bên trong lời nói còn ẩn chứa hàm ý khác.
"Được rồi…”
Vương Hổ Thành lại thở dài một hơi, sau đó tiếp nhận chiến phục đội đặc chiến Long Nha mà mà biết bao bộ đội đặc chiến mong muốn có được và huân chương Long Nha tượng trưng cho vinh quanh và huy hoàng.
Ô tô khởi động, xuyên qua kính phản chiếu, Tần Tranh nhìn thấy “mái nhà” và huynh đệ xương máu của minh dần dần đi xa, tâm trạng phức tạp.
"Đội trưởng sẽ còn trở lại chứ?"
Nhìn theo chiếc ô tô dần dần đi xa, mười thành viên Long Nha không nhịn được thầm hỏi chính mình.
Không có đáp án.
Nhưng bọn họ biết nếu Tần Tranh rời khỏi quân doanh, chắc chắn anh sẽ tiêu diệt tổ chức đã hãm hại Long Nha ra khỏi trái đất!
…
"Thủ trưởng, tôi có một đề nghị”.
Sau khi ô tô rời khỏi căn cứ rất xa, Tần Tranh mới thu hồi ánh mắt, mở miệng nói.
"Cậu nói đi”.
Vương Hổ Thành có chút ngạc nhiên, nhiều hơn cả là nghi ngờ, nghi ngờ đề nghị của Tần Tranh là gì.
"Có thể nói tình hình thực của Mạnh Tử cho người nhà cậu ấy hay không?"
Tần Tranh thu hồi ánh mắt, quay đầu nhìn về phía Vương Hổ Thành, biểu cảm hết sức nghiêm túc.
"Không được, đây là quy định!"
Vương Hổ Thành kiên quyết lắc đầu, phân đội đặc chiến Long Nha là lưỡi dao sắc bén của bộ đội đặc chủng Hoa Hạ, thành viên bên trong không chỉ phải bảo mật hồ sơ, mà một khi hi sinh, lúc gửi giấy báo tử vong cũng sẽ giấu đi tình huống thực, dùng lí do huấn luyện tử vong để thay thế.
"Tôi biết đây là quy định, nhưng là các ông có nghĩ tới họ vì bảo vệ đất nước và nhân dân mà vào sinh ra tử, sau khi chết, không chỉ không thể trở thành liệt sĩ, mà ngay cả nguyên nhân chết thực sự cũng phải che giấu, như vậy không phải rất tàn nhẫn lắm sao?”
Cảm xúc của Tần Tranh hơi kích động.
"Đúng là có chút tàn nhẫn, nhưng quy định là quy định, huống chi, chắc hẳn cậu biết đây cũng là một loại bảo vệ người nhà của đội viên, thành viên chiến đội đặc chiến hàng năm ở biên giới chiến đấu với các phần tử phạm pháp, máu nhiễm vô số, nếu như thân phận bị bại lộ, đối với người nhà họ mà nói chính là một cơn ác mộng!”
Vương Hổ Thành trầm giọng nói, sau đó đưa một bức thư giao cho Tần Tranh: "Đây là giấy báo tử vong của Trần Mạnh và tiền trợ cấp, mật mã thẻ là 6 số 1. Cậu chịu trách nhiệm đưa nó tới tay người nhà Trần Mạnh… đây là nhiệm vụ cuối cùng của cậu!"
Tần Tranh hơi do dự, sau đó yên lặng nhận lấy bức thư.
"Chấp hành xong nhiệm vụ cuối cùng này, cậu dự định làm gì?"
Sau khi ô tô đến nội thành, Vương Hổ Thành và Tần Tranh cùng xuống xe, ông ta không nhịn được hỏi anh.
"Nhiệm vụ này không dễ hoàn thành”.
Lời Tần Tranh thốt ra khiến người khác kinh ngạc.
"Ưm…"
Vẻ mặt của Vương Hổ Thành có phần ngạc nhiên, không biết tại sao.
"Tạm biệt, thủ trưởng!"
Tần Tranh cúi chào, xoay người rời đi.
Ngày này.
Anh không có nói cho Vương Hổ Thành biết ngày mà Trần Mạnh chết, mặc dù anh tự tiện vượt biên giới, một mình một súng giết chết hai mươi tám gã lính đánh thuê, nhưng vẫn có lính đánh thuê chạy thoát.
Anh cũng không nói cho Vương Hổ Thành, mỗi lần Trần Mạnh chấp hành nhiệm vụ đều làm trái với quy định… trong ngực luôn mang theo tấm hình của em gái.
Mà ngày hôm đó.
Anh không tìm thấy tấm hình ở trên người Trần Mạnh, cũng không tìm thấy hình ở trên người những tên lính đánh thuê đã chết kia.
…
Ngay buổi trưa ngày Tần Tranh bị khai trừ, tại tầng cao nhất của Yến Kinh, một hội sở tư nhân mà đám công tử ăn chơi trác táng nằm mơ cũng muốn bước vào.
Một cô gái trẻ mặc một bộ đồ công sở đứng trước cửa sổ sát đất nhìn những tòa cao ốc chi chít và dòng xe qua lại không ngừng dưới chân, suy nghĩ xuất thần.
Ánh chiều tà xuyên qua tấm kinh thủy tinh chiếu vào trong phòng, phản chiếu khuôn mặt tuyệt sắc và dáng người kiêu hãnh của cô, tựa như phủ một tấm sa mỏng màu vàng lên người cô, xinh đẹp khiến người ta tim đập loạn nhịp.
"Ầm... ầm…"
HELLOTOOL SDN BHD © 2020 www.readmeapps.com All rights reserved