Chương 10: Lấy lời khai

by A Tu 10:47,Jan 26,2022
Trương Bách Hùng nghe vậy nhịn không được thở dài một hơi.

Tuy rằng ông ấy uy chấn một vùng tam giác Trường Giang thậm chí là nửa phía nam đất nước, nhưng vẫn có người muốn lấy đầu ông ấy.

Mấy năm gần đây, ông ấy bị ám sát rất nhiều lần, vợ ông ấy bởi vậy mới chết.

Hơn nữa, có vài lần Trương Hân Như cũng gặp nguy hiểm.

Đó cũng là nguyên nhân ông ấy không tiếc bỏ ra một khoản tiền lớn thuê hai vệ sĩ hàng đầu cho Trương Hân Như.

Chỉ là chính ông ấy cũng không ngờ, ngay cả như vậy Trương Hân Như vẫn thiếu chút là gặp bất trắc.

“Lão Trương, Tần Tranh kia không có cách thức liên lạc, hơn nữa anh ấy cũng không cầm danh thiếp của bố, nếu lát chúng ta không đến đồn cảnh sát thì chẳng phải sẽ không tìm được anh ấy sao?”, Trương Hân Như nói.

“Con rất muốn tìm cậu ta nhỉ?”, Trương Bách Hùng hỏi lại.

“Ồ!”

Trương Hân Như nghe vậy, đầu tiên là ngẩn người ra, sau đó trong lòng không hiểu sao nhảy dựng lên, có chút hoảng hốt giải thích: “Anh ấy đã cứu con, về tình về lý chúng ta vẫn nên cảm ơn anh ấy, tối thiểu thì cũng phải mời anh ấy ăn một bữa cơm…”

“Ừm, việc này về sau bố sẽ sắp xếp”.

Trương Bách Hùng gật đầu, nhưng trong lúc vô tình lông mày khẽ nhíu lại một chỗ.

Ông ấy không nhìn thấu được Tần Tranh nhưng trực giác nói cho ông ấy biết, Tần Tranh này là người nguy hiểm.

Ông ấy không hy vọng con gái mình sẽ quá thân thiết với Tần Tranh, thậm chí mong sau này hai người sẽ không gặp lại nữa.

Có điều, phản ứng vừa rồi của Trương Hân Như không qua khỏi mắt ông ấy.

Điều này khiến ông ấy cảm thấy có chút bất an.

Mười phút sau, Trương Bách Hùng đưa Trương Hân Như đến trước cửa phòng ngủ, sau đó xoay người đi đến phòng làm việc cuối dãy hành lang.

Trong phòng làm việc, người đàn ông trung niên đeo gọng kính vàng đã chờ sẵn ở đó, đợi đến khi Trương Bách Hùng vào cửa, ông ta liền đóng cửa lại.

Trước đó ông ta đã cùng Trương Bách Hùng đến nhà ga đón Trương Hân Như, sau đó lập tức sử dụng tất cả các kênh quan hệ để điều tra thông tin của tên sát thủ.

“Văn Mặc điều tra rõ chưa?”

Trương Bách Hùng ngồi trước chiếc bàn được làm bằng gỗ đàn hương đỏ và đốt một hộp thuốc hồng song hỉ bảy tệ năm mươi xu.

Hồng song hỉ được ông ấy hút từ khi còn lăn lộn thời cơ hàn dưới tầng lớp thấp.

Hiện giờ tuy Trương Bách Hùng đã danh chấn cả vùng tam giác Trường Giang nhưng vẫn giữ thói quen dùng hồng song hỉ.

Ba mươi năm cứ ngỡ như một ngày!

“Đại ca, sát thủ tên Hoàng Vỹ, biệt hiệu là Hoàng lão tà, tác phong rất hung ác, giỏi ngụy trang và nắm bắt thời cơ ra tay. Gã là một trong những kẻ sát nhân có tiếng trong nước, từ khi xuất đạo đến giờ chưa từng thất thủ”, giọng điệu của người đàn ông trung niên có chút nghiêm trọng nói.

Ông ta là nguyên lão của Trương Bách Hùng chinh phạt khắp nơi, hiện giờ đang đóng vai trò quân sư, đương nhiên ông ta có biết một số đối thủ của Trương Bách Hùng, nhưng chính ông ta cũng không ngờ đối phương lại ra tay tàn nhẫn như vậy.

“Người cứu Hân Như thì sao?”, Trương Bách Hùng lại hỏi.

“Chỉ dựa vào tấm ảnh chụp, tạm thời chưa điều tra được tin tức gì”.

Chu Văn Mặc lắc đầu, vẻ mặt càng trầm xuống – ông ta biết rất rõ điều này có nghĩa là gì!

“Hửm?”

Trương Bách Hùng nghe vậy, hơi nheo mắt lại, sau đó dập tàn thuốc, nhẹ nhàng vỗ vào mặt bàn.

Thấy một màn này, Chu Văn Mặc không dám hé răng nói nửa lời.

Bởi ông ta biết đây chính là thói quen của Trương Bách Hùng.

Mỗi khi Trương Bách Hùng làm động tác này, chính là đang tự suy nghĩ, tuyệt đối không thể quấy rầy.

“Văn Mặc, chú thấy chuyện này thế nào?”

Sau vài phút đồng hồ, Trương Bách Hùng gõ vào mặt bàn, hướng về phía Chu Văn Mặc hỏi.

“Khi ông bắt tay với cậu ta, tôi quan sát thấy cơ thể cậu ta rất rắn chắc, tràn đầy sức lực, cánh tay dài hơn người thường, các khớp ngón tay bằng phẳng, ngón trỏ có vết chai rất rõ ràng”.

Chu Văn Mặc nhớ lại lúc gặp Tần Tranh, nói ra suy nghĩ của chính mình: “Dựa theo những tin tức kia, tôi đoán cậu ta là một quân nhân. Vả lại cậu ta có thể dễ dàng ngăn cản Hoàng lão tà cứu được Hân Như, hẳn thực lực phải rất mạnh, có khi phải là quân nhân đặc chủng”.

“Nếu là quân nhân đặc chủng thì tốt rồi”, Trương Bách Hùng khẽ thở hắt ra rồi nói.

“Đại ca, ý của ông là?”, trong lòng Chu Văn Mặc khẽ động, hiểu được ý của Trương Bách Hùng, nhưng lại không dám khẳng định.

“Một người coi danh thiếp tôi đích thân đưa như không khí, hoặc là không biết ý nghĩa của tấm danh thiếp họ Trương này, hoặc là kiêu ngạo không coi ra gì. Ngoài ra, còn có một khả năng đó là cậu ta đang cố tình giả ngu”.

Trương Bách Hùng nói xong, nhịn không được bật cười: “Người già rồi, khó tránh khỏi suy nghĩ vấn đề cũng phức tạp cực đoan hơn chút, chỉ mong những suy đoán của tôi không thành sự thật”.

“Đại ca có muốn phái người theo dõi điều tra không?”, Chu Văn Mặc do dự một chút rồi hỏi.

“Bất luận cậu ta là ai cũng chỉ là râu ria vớ vẩn, nếu cậu ta đã không có ý thù địch với Hân Như thì hà tất phải đánh rắn động cỏ”.

Trương Bách Hùng khoát tay áo, sau đó ngữ khí lãnh đạm nói: “Nếu đã có người ‘tặng lễ’ cho chúng ta thì chúng ta cũng nên ‘đáp lễ’ thôi”.

“Không đáp lại là không phải phép, mong đại ca yên tâm, chờ người điều tra được rõ ràng, tôi sẽ sắp xếp người trả lại cho chúng một phần đại lễ”, Chu Văn Mặc nghe vậy, trong ánh mắt cũng hiện lên một tia sắc lạnh, lạnh lùng đáp lời.

“Ừm!”

Trương Bách Hùng gật đầu, lại làm một chỉ thị: “Mặt khác chú tự mình đi một chuyến đến đồn cảnh sát, phối hợp với cảnh sát lấy lời khai, tiện thể cảm tạ Tần Tranh một chút, bất luận đối phương có muốn nhận hay không, lễ tiết vẫn phải làm”.

“Tôi hiểu rồi!”

Chu Văn Mặc cung kính nhận lệnh sau đó rời khỏi phòng làm việc.

Trương Bách Hùng lại châm điếu hồng song hỉ, nhẹ nhàng hút, trong đầu thoáng hiện lên hết thảy về Tần Tranh.

...

Cùng lúc đó, trong đồn cảnh sát hình sự quận Hồng Giang, Đông Hải.

Tần Tranh bị lấy mất balo, sau đó lại bị đưa đi thẩm vấn.

“Mỹ nữ cảnh sát, lấy lời khai hẳn không cần phải vào phòng xét xử chứ?”

Tần Tranh tiến vào trong phòng xét xử, nhìn ngọn đèn sợi đốt công suất cao cùng chiếc ghế hổ bên dưới, quay đầu lại, cau mày hỏi Vương Mạnh Nam đang ở phía sau.

Bùm!

Trả lời Tần Tranh là một âm thanh giòn vang, cửa phòng xét xử đóng sầm lại.

Download APP, continue reading

Chapters

239