Chương 9: Chuyện này chưa xong

by A Tu 10:47,Jan 26,2022
Cùng lúc này, người đàn ông mặc trang phục nhà Đường đi đến gần cửa xe, một tay ôm Trương Hân Như vào trong lòng.

“Xin lỗi, Hân Như, đáng lẽ bố nên đi cùng con…”

Người đàn ông mặc trang phục nhà Đường vỗ vào lưng Trương Hân Như, trong giọng nói tràn đầy vẻ hối lỗi.

“Không phải con bình an vô sự rồi sao”.

Trương Hân Như vui vẻ bình tĩnh cười, sau đó rời khỏi vòng tay người đàn ông đó, chỉ chỉ vào Tần Tranh nói: “Bố, anh ấy chính là người trong điện thoại con nói đã cứu con”.

Hửm!

Nghe được lời này của Trương Hân Như, bất luận là người đàn ông mặc trang phục nhà Đường hay người đàn ông trung niên đeo kính gọng vàng đi cùng và mười hai người mặc đồ đen phía sau đều hướng sự chú ý về phía Tần Tranh.

Nhìn thấy Tần Tranh với cánh tay mảnh khảnh, đốt ngón tay bị ma sát trầy xước, lòng bàn tay chai sạn và thái dương nhướng lên, đồng tử của người đàn ông trung niên đeo kính và mười hai người áo đen lập tức co rút lại!

“Chàng trai, cảm ơn cậu đã cứu con gái tôi!”

Người đàn ông mặc trang phục nhà Đường hơi ngẩn người, về sau tiến lên trước mấy bước, chủ động vươn tay ra với Tần Tranh, tràn đầy cảm kích nói.

“Ra tay trượng nghĩa, đừng khách sáo”.

Tần Tranh bắt tay người đàn ông mặc trang phục nhà Đường, anh có thể cảm nhận rõ ràng các khớp xương tay rất phẳng, đó là do thường xuyên luyện quyền lưu lại.

Ừm!

Lời nói của Tần Tranh văng vẳng bên tai, nhìn thấy vẻ mặt hờ hững của Tần Tranh, người đàn ông mặc trang phục nhà Đường lúc này mới giật mình, sau đó nhận ra đối phương hẳn là không biết thân phận của mình.

Sau đó, khi người đàn ông mặc trang phục nhà Đường chuẩn bị giới thiệu bản thân thì hai cảnh sát tiến về phía ông ta, trong số đó có một người là nữ cảnh sát.

“Xoạt xoạt!”

Khi nữ cảnh sát bước đi, vòng eo uyển chuyển như rắn nước không chút mỡ nào, chuyển động xoay hông của cô ta cũng rất nhịp nhàng, đôi chân dài thẳng tắp trông rất có lực. Mỗi lần cất bước đôi giày da màu đen dưới chân sẽ chạm đất tạo thành âm thanh thanh thúy khiến hành khách đi ngang qua cũng phải liếc mắt nhìn.

Đến ngay cả ánh mắt Tần Tranh cũng bị nữ cảnh sát kia thu hút.

Hmm!

Không chỉ có vậy Tần Tranh tinh ý nhận ra nữ cảnh sát vừa bước đi vừa nhìn chằm chằm vào người đàn ông mặc trang phục nhà Đường, có ý thù địch với ông ta.

“Đội trưởng Châu, con gái tôi tuy không bị thương, nhưng bị kinh hãi quá độ, cảm xúc không được ổn định lắm, suy nghĩ hẳn cũng không rõ ràng, tôi đưa nó về nhà trước, ổn định tinh thần rồi sẽ đến chỗ cậu hợp tác trình báo, cậu thấy sao?”

Nhìn thấy hai người cảnh sát đi tới, người đàn ông mặc trang phục nhà Đường buông tay Tần Tranh ra, mặc dù ngoài miệng là hỏi nhưng lại khiến cho người ta có cảm giác không thể chối từ.

“Được, ông Trương, thực sự xin lỗi lại để xảy ra chuyện này!”

Đội trưởng Châu gật đầu, sau đó liều mạng nháy mắt với nữ cảnh sát bên cạnh, sợ nữ cảnh sát lại nổi nóng nói lăng lung tung trước mặt người đàn ông mặc trang phục thời Đường kia.

Bởi chính anh ta biết, nữ cảnh sát tên Vương Mộng Nam bên cạnh mình không biết trời cao đất rộng, kể từ lúc vào đội cảnh sát cô ta liền âm thầm điều tra người đàn ông mặc trang phục thời Đường, muốn tìm ra sơ hở của ông ta, khiến người đàn ông này ngã ngựa.

Mà tập đoàn Bách Hùng do người đàn ông mặc trang phục nhà Đường nắm giữ với khối tài sản hơn trăm triệu tệ, hơn nữa còn là xí nghiệp xám duy nhất ở Đông Hải.

Đông Hải Long!

Đây là tôn xưng của của người đàn ông mặc trang phục nhà Đường ở vùng tam giác Trường Giang thậm chí còn trong cả thế giới ngầm Hoa Hạ.

Có thể không khoa trương khi nói, người đàn ông mặc trang phục nhà Đường chỉ cần dậm chân một cái thì cả giới ngầm ở Đông Hải sẽ phải chấn động!

Vị thế của ông ta trong thế giới ngầm ở Đông Hải thậm chí cả vùng tam giác Trường Giang có thể so sánh với Đỗ Nguyệt Khuê và Hoàng Kim Quang trong thời chiến.

Một nhân vật tầm cỡ như vậy há có thể để một cảnh sát nhỏ bé hạ bệ?

“Chàng trai trẻ, tôi tên Trương Bách Hùng”.

Trương Bách Hùng không để ý đến đội trưởng Châu nữa mà lấy ra một tấm danh thiếp làm bằng vàng ròng đưa cho Tần Tranh: “Đây là danh thiếp của tôi. Về sau nếu cậu có việc gì ở Đông Hải, có thể gọi tôi bất cứ lúc nào. Trong khả năng tôi sẽ cố gắng hết sức để làm điều đó, nếu không thể làm, tôi vẫn sẽ cố gắng hết sức để biến nó thành hiện thực!”

“Không cần đâu!”

Tần Tranh có thể cảm nhận được sự chân thành cùng khẩu khí của Trương Bách Hùng nhưng anh vẫn rất bình thản lắc lắc đầu, không nhận lấy danh thiếp.

Hửm?

Thấy một màn này bất luận là Trương Bách Hùng hay thuộc hạ của ông ta, cả hai người đội trưởng Châu lẫn Vương Mộng Nam đều cảm thấy ngạc nhiên.

Bởi vì…

Tất cả họ đều biết ở Đông Hải và thậm chí ở vùng tam giác Trường Giang, rất nhiều ông lớn tự hào khi nhận được danh thiếp do đích thân Trương Bách Hùng đưa, nhưng số người nhận được cũng rất ít.

Về phần lời hứa của Trương Bách Hùng…

Một câu nói có giá trị ngàn lượng!

...

Khi màn đêm buông xuống, ánh sáng của những ngọn đèn neon chiếu sáng từng con đường, ngõ hẻm của Đông Hải, khiến nhịp sống của thành phố phồn hoa được mệnh danh là hòn ngọc Phương Đông này chậm lại, không còn vẻ sầm uất, ngột ngạt như ban ngày.

Trong màn đêm, khu Tử Viên người giàu ở Đông Hải cũng yên tĩnh hơn.

Giống như các quận giàu có ở tất cả các thành phố trên khắp đất nước, mặc dù những ngôi nhà ở khu Tử Viên đã được bán hết cách đây vài năm nhưng trông chúng vẫn khá vắng vẻ, chưa đến một nửa số biệt thự trong khu nhà giàu khổng lồ kia được thắp sáng.

“Lão Trương, vì sao chúng ta không cùng Tần Tranh đến đồn cảnh sát khai báo vậy?”

Trong một biệt thự ở khu nhà giàu Tử Viên, Trương Hân Như thay bộ đồ ngủ kawaii, hỏi Trương Bách Hùng đang ngồi trên ghế sofa trong phòng khách uống trà.

Từ nhỏ đến lớn, cô rất ít khi gọi Trương Bách Hùng là bố, bình thường đều gọi là lão Trương.

“Bố lo lắng vì chuyện buổi chiều nay khiến con hoảng sợ nên muốn con về nhà nghỉ ngơi trước, về phần khai báo phái người tới đó là được rồi”, Trương Bách Hùng nói.

“Không phải con không sao rồi à, hơn nữa cũng không phải lần đầu gặp loại chuyện như này, sao có thể hoảng sợ chứ?”, Trương Hân Như thoải mái nói.

“Hmm…”

Download APP, continue reading

Chapters

239