Chương 15: Cậu Hoàng

by A Tu 10:53,Jan 26,2022
Cùng lúc đó lại có ba người nữa đến Downtempo bar.

Khác với Tần Tranh và Vương Mộng Nam, dẫn đường cho ba người này không phải phục vụ mà là một người đàn ông trung niên.

Người đàn ông trung niên này dường như là quản lý cấp cao của quán bar Quốc Vương, tất cả các phục vụ nhìn thấy đều phải khom lưng chào hỏi.

Người đàn ông trung niên làm như không thấy mà chỉ tận chức tận trách dẫn đường cho ba vị khách, ông ta nhiệt tình tươi cười như thể nô tài đang hầu hạ chủ nhân trong các bộ phim cung đình thời nhà Thanh.

“Cậu Hoàng, hôm nay mặc dù không phải cuối tuần nhưng trong sảnh cũng có rất nhiều cô gái xinh đẹp”.

Người đàn ông trung niên là một trong những quản lý của quán bar Quốc Vương, ông ta vừa dẫn đường, vừa cung cúc nói chuyện với một thanh niên ở bên cạnh.

Người thanh niên khoảng 20 tuổi, cả người mặc hàng hiệu, tay trái đeo đồng hồ Patek Philippe, tay phải đeo vòng tay gỗ sưa Hoàng Hoa Lê.

Hai món đồ đó cộng lại giá phải hơn triệu tệ!

Nhưng đây không phải lý do khiến người đàn ông trung niên cúc cung tận tụy như vậy.

Quán bar Quốc Vương là quán bar đạt chuẩn hạng 1 duy nhất ở Đông Hải, không hiếm những cậu ấm cô chiêu lắm tiền nhiều của đến nơi này chơi, người đàn ông trung niên tiếp xúc không ít với họ nhưng chưa từng có thái độ kính cẩn như hiện tại.

Nhưng hôm nay ông ta phá lệ bởi bố của cậu Hoàng mà ông ta nhắc đến là người có máu mặt trong thương giới ở Đông Hải, miễn cưỡng được xếp vào giới thượng lưu, quan trọng hơn là cậu chủ Lương Bác một cậu ấm có tiếng ở Đông Hải.

Hơn nữa ông ta nghe nói bố của Lương Bác là bạn tốt với Trương Bách Hùng – ông chủ của quán bar Quốc Vương, đồng thời cũng là người tiếng tăm lừng lẫy ở Đông Hải, thậm chí còn có tin đồn rằng Lương Bác đang theo đuổi con gái Trương Hân Như của Trương Bách Hùng.

Hôm nay, Lương Bác dẫn theo một đám cậu ấm đến quán bar Quốc Vương tìm vui, cậu Hoàng là một trong những người đi cùng.

Vốn Lương Bác đã thuê một căn phòng xa hoa bậc nhất ở tầng thượng nhưng cậu Hoàng lại cảm thấy “đám hoa cỏ ven đường” quỳ gối trước đồng tiền đó quá nhạt nhẽo vì thế xuống dưới săn con mồi.

“Gái xinh thì không ít, nhưng ngoại trừ đám hầu rượu, phẫu thuật, trang điểm lòe loẹt, nhìn không rõ mặt thì còn mấy người xứng với hai chữ “xinh đẹp”?”

Hoàng Giai Vĩ hoàn toàn không nể mặt người quản lý trung niên của quán bar Quốc Vương, gã quét mắt nhìn khắp đại sảnh.

Hử?

Ngay sau đó Hoàng Giai Vĩ đã nhìn thấy Vương Mộng Nam mặc bộ quần áo thể thao, ánh mắt gã sáng lên.

“Cậu Hoàng, người đẹp đó xứng với hai chữ “xinh đẹp” rồi chứ?”

Người đàn ông trung niên nhìn theo tầm mắt của Hoàng Giai Vĩ, khi ông ta nhìn thấy Vương Mộng Nam thì mắt sáng lên, sau đó nở nụ cười đê tiện.

“Đừng phí lời, mang rượu đến đây, loại quý nhất ấy!”

Hoàng Giai Vĩ như thợ săn đã phát hiện ra con mồi, hai mắt sáng như đèn pha.

“Được!”

Người đàn ông trung niên thoải mái đồng ý, sau đó ông ta vẫy tay gọi một phục vụ đến, khẽ dặn dò vài câu.

Chẳng mấy chốc phục vụ đã bê hai bình rượu quý được sản xuất tại một xưởng rượu ở Pháp đến trước mặt người quản lý trung niên.

“Cậu Hoàng, rượu đây…”

Người quản lý trung niên nhận khay rượu, nụ cười nịnh nọt trên mặt không hề biến mất.

Không để ý đến ông ta, Hoàng Giai Vĩ cầm hai bình rượu vang quý đi về phía Vương Mộng Nam.

“Người đẹp, anh có rượu ngon, không biết em có thời gian không?”

Rất nhanh, Hoàng Giai Vĩ đã cầm hai bình rượu vang quý đi đến trước mặt Vương Mộng Nam, gã liếc nhìn chai Vodka trên bàn thì lộ ra nụ cười tự cho là quyến rũ.

“Tránh ra”.

Vương Mộng Nam cau mày, Hoàng Giai Vĩ chắn tầm nhìn của cô ta.

“Người đẹp…”

Hoàng Giai Vĩ vốn định biểu diễn màn cua gái thần sầu trước mặt hai tên cậu ấm khác, nào ngờ Vương Mộng Nam lại không nể mặt. Nhưng vẻ mặt gã không hề thay đổi, tiếp tục lên tiếng.

“Anh chắn tầm nhìn của tôi, tôi cho anh ba giây để cút ra, nếu không hậu quả anh tự chịu!”.

Vương Mộng Nam nhíu mày càng chặt, giọng nói cũng trở nên lạnh lùng.

“Em…”

Liên tục bị xỉ nhục cùng coi thường khiến Hoàng Giai Vĩ hơi tức giận nhưng gã cũng tò mò rốt cuộc Vương Mộng Nam đang nhìn cái gì, vì thế gã quay đầu nhìn thì thấy Tần Tranh đang ngồi cách đó không xa.

Hả?

Chỉ liếc qua Hoàng Giai Vĩ đã cảm thấy Tần Tranh quen mắt, sau khi đánh giá kỹ càng thì nhất thời nhớ lại gã đã gặp Tần Tranh ở đâu.

Điều này khiến sự tức giận vì cua gái thất bại của gã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là sự hưng phấn!

Một lát sau, Vương Mộng Nam còn chưa lên tiếng thì Hoàng Giai Vĩ đã chủ động rời đi rồi bước về phía Tần Tranh.

Tần Tranh thấy vậy mặc dù có hơi tò mò nhưng không để tâm mà tiếp tục uống rượu.

“Có phải chiều hôm nay mày ngồi trên chuyến tàu cao tốc đi từ Yến Kinh đến Đông Hải không?”

Hoàng Giai Vĩ đi đến trước mặt Tần Tranh, hỏi thẳng.

“Cậu là ai?”

Tần Tranh nghe vậy thì cảm thấy nghi hoặc, sau đó nghĩ lại thì lờ mờ đoán được nhưng không chắc chắn.

“Tao hỏi mày có phải chiều nay mày ngồi trên chuyến tàu cao tốc từ Yến Kinh đến Đông Hải hay không, mày chỉ cần trả lời có hoặc không!”, Hoàng Giai Vĩ lại lên tiếng, giọng điệu hung hăng.

“Liên quan gì đến cậu?”, Tần Tranh cau mày, ngữ khí của đối phương khiến anh rất không vui.

“Không sai, chính là mày! Tao từng thấy cái balo của mày rồi!”

Vốn Hoàng Giai Vĩ đã bất mãn với câu trả lời của Tần Tranh, gã đang định nổi giận thì nhìn thấy balo sau lưng anh, vì thế cười nói: “Hừ, thế giới này thật tròn, vậy mà để tao gặp được mày. Đi theo tao, mày đã đụng vào người không nên đụng rồi!”

Hử?

Download APP, continue reading

Chapters

239