Chương 6: Cây châm đẫm máu
by A Tu
10:47,Jan 26,2022
Ngay lúc Tần Tranh cảm thấy bất thường thì một âm thanh rất nhỏ vang lên.
Một cây châm lao vút trong không trung như tia sáng bạc, nháy mắt bắn về phía một người vệ sĩ.
Hử?
Đồng tử Tần Tranh hơi co lại. Anh có thể thấy rõ tay người đàn ông đeo một chiếc đồng hồ được đặc chế, trên đó có một lỗ nhỏ - cũng chính là nơi mà cây châm bắn ra!
Rầm!
Người vệ sĩ run lên, sau đó lảo đảo như người say rồi ngã ập xuống đất, rơi vào hôn mê.
Nguy hiểm!
Một vệ sĩ khác nhìn đồng đội ngã xuống thì cảm nhận được nguy cơ, anh ta vội xoay người, bước nhanh lên trước che chắn cho Trương Hân Như ở phía sau.
Vút!
Âm thanh cây châm lao đi trong không khí lại vang lên, người đàn ông trung niên lại ấn nút trên chiếc đồng hồ đặc chế, cây châm lao vút ra, nhắm vào yết hầu người vệ sĩ thứ 2.
Người vệ sĩ thứ 2 vô thức nghiêng đầu né tránh nhưng nhớ đến Trương Hân Như còn đang ở phía sau thì lại vung tay phải lên, bàn tay xòe ra như một cánh cửa chắn trước mặt Trương Hân Như.
Phập!
Cây châm đâm xuyên qua bàn tay người vệ sĩ, máu tươi phun ra, thuốc mê tác dụng mạnh nhanh chóng theo mạch máu truyền khắp toàn thân anh ta.
Anh ta như ngọn cỏ trong gió, cả người lảo đảo nhưng dựa vào ý chí kiên cường mà không cho phép bản thân ngã xuống, đồng thời anh ta quay đầu, lo lắng mà nhìn người ở phía sau.
Hiển nhiên anh ta biết mặc dù tốc độ của cây châm giảm đi nhưng Trương Hân Như ở phía sau anh ta không thể nào né được.
Một khi Trương Hân Như bị đâm trúng thì dù không phải chỗ trí mạng, may mắn giữ được tính mệnh thì cũng sẽ lập tức hôn mê, bị đối phương bắt đi.
Hả?
Ngay sau đó.
Người vệ sĩ trợn tròn mắt, trên mặt lộ rõ vẻ kinh ngạc.
Bởi vì anh có thể thấy rõ ràng cây châm đẫm máu đâm về phía Trương Hân Như đã bị ngón trỏ và ngón giữa của Tần Tranh kẹp lại.
“Sao… Sao có thể?”
Người vệ sĩ lòng tràn đầy nghi hoặc, sau đó đổ rạp xuống đất!
“Ha”.
Thấy cảnh này, người đàn ông trung niên khẽ thở ra, hoàn toàn không để tâm đến ánh mắt kinh sợ của hành khách xung quanh. Gã mỉm cười bước từng bước về phía Trương Hân Như.
Bởi vì theo tình báo mà gã có được thì lần này Trương Hân Như ra ngoài chỉ có hai vệ sĩ đi cùng.
Mà vừa rồi, cảnh Tần Tranh bắt lấy cây châm bị cơ thể của người vệ sĩ thứ 2 che khuất nên người đàn ông trung niên không nhìn thấy.
Vì thế, gã cho rằng mình đã giải quyết xong hai tên vệ sĩ, nhiệm vụ lần này coi như đã hoàn thành, không còn gì phải lo lắng nữa.
Soạt!
Thấy gã trung niên bước đến, Trương Hân Như sợ đến mức mặt trắng bệch, vô thức nhào vào lòng Tần Tranh, cả người như bị điện giật mà không ngừng run rẩy.
Căng thẳng, sợ hãi…
Cô như một người chết đuối vớ được cọng rơm, cả người dán lên Tần Tranh, ôm lấy anh thật chặt, hoàn toàn che khuất tầm nhìn của người đàn ông trung niên khiến gã không thể nhìn rõ được cây châm trong tay anh.
“Cô Trương, đừng mơ tưởng hắn có thể cứu cô, cũng đừng giãy giụa, ngoan ngoãn đi theo tôi đi!”
Rất nhanh gã đàn ông trung niên đã đến gần. Gã cười khẩy, hoàn toàn không coi Tần Tranh ra gì: “Nhãi con, không muốn chết thì ôm đầu chui xuống gầm ghế ngồi coi như không nhìn thấy gì cả”.
Thịch!
Lời của gã đàn ông trung niên vang lên bên tai khiến Trương Hân Như sợ đến mức lắp bắp, muốn nói gì đó nhưng lại không thể thốt lên lời, tim đập nhanh như đánh trống.
“Tôi cũng nhắc nhở ông, đừng mơ có thể chạy thoát được”.
Đối mặt với sự uy hiếp của người đàn ông trung niên, Tần Tranh bình thản đáp lại như thể đang nói về một chuyện cỏn con.
“Hở…”
Lời nói của Tần Tranh vang lên bên tai khiến cơ thể đang run lẩy bẩy của Trương Hân Như đột nhiên cứng đờ, sau đó cô kinh ngạc mà nhìn anh.
Mặc dù cô vì sợ hãi mà vô thức ôm chặt lấy Tần Tranh nhưng hoàn toàn không nghĩ đến việc anh sẽ mạo hiểm tính mạng để bảo vệ cô.
Ngay cả Trương Hân Như cũng nghĩ vậy huống chi là người đàn ông trung niên.
“Cậu… Cậu nói gì cơ?”
Nghe Tần Tranh nói, người đàn ông trung niên sững người như thể nghe được một câu chuyện cười nhạt nhẽo nhất trên đời. Gã nhìn Tần Tranh như nhìn một thằng ngu.
“Cô ôm tôi như vậy thì tôi đối phó với gã kiểu gì?”
Tần Tranh không để ý đến người đàn ông trung niên mà khẽ vỗ vai Trương Hân Như.
Trương Hân Như vô thức buông lỏng tay, sau đó ngây ngốc mà nhìn Tần Tranh đứng dậy, bước lên chắn trước người cô.
Ngước nhìn tấm lưng của Tần Tranh, Trương Hân Như chỉ cảm thấy thân hình cao to của anh như một ngọn núi sừng sững, mang đến cho cô cảm giác an toàn, cũng thổi bay sợ hãi cùng bất an trong lòng cô.
Hử?
Thấy Tần Tranh đứng dậy thì người đàn ông trung niên lập tức phát hiện sự khác thường của anh, đồng thời cũng cảm nhận được áp lực vô hình, vẻ mặt thong dong của gã hoàn toàn biến mất.
“Hả…”
Ngay sau đó, đồng tử của người đàn ông trung niên co chặt, gã nhìn chằm chằm tay phải của Tần Tranh, chính xác hơn thì là nhìn cây châm trên tay anh.
Cây châm bị hai ngón tay Tần Tranh kẹp lấy, trên đó vẫn nhiễm máu khiến người ta thấy mà kinh!
Mặc dù thuốc mê được tẩm trên đó mạnh hơn thuốc mê thông thường gấp mấy lần nhưng ngón tay Tần Tranh không có vết thương nên thuốc mê không thể xâm nhập vào cơ thể, cũng không có gì nguy hiểm.
“Tại sao cây châm lại ở trên tay cậu?”
Người đàn ông trung niên cố gắng kìm chế sự kinh ngạc trong lòng, tỏ ra bình tĩnh nhưng khóe mắt giật liên tục đã bán đứng gã, tỏ rõ hiện tại gã đang căng thẳng!
“Ôm đầu bò xuống gầm ghế, hoặc là tôi đá ông vào, chọn một trong hai!”
Tần Tranh không trả lời câu hỏi của gã mà nói với giọng chắc nịch.
Một cây châm lao vút trong không trung như tia sáng bạc, nháy mắt bắn về phía một người vệ sĩ.
Hử?
Đồng tử Tần Tranh hơi co lại. Anh có thể thấy rõ tay người đàn ông đeo một chiếc đồng hồ được đặc chế, trên đó có một lỗ nhỏ - cũng chính là nơi mà cây châm bắn ra!
Rầm!
Người vệ sĩ run lên, sau đó lảo đảo như người say rồi ngã ập xuống đất, rơi vào hôn mê.
Nguy hiểm!
Một vệ sĩ khác nhìn đồng đội ngã xuống thì cảm nhận được nguy cơ, anh ta vội xoay người, bước nhanh lên trước che chắn cho Trương Hân Như ở phía sau.
Vút!
Âm thanh cây châm lao đi trong không khí lại vang lên, người đàn ông trung niên lại ấn nút trên chiếc đồng hồ đặc chế, cây châm lao vút ra, nhắm vào yết hầu người vệ sĩ thứ 2.
Người vệ sĩ thứ 2 vô thức nghiêng đầu né tránh nhưng nhớ đến Trương Hân Như còn đang ở phía sau thì lại vung tay phải lên, bàn tay xòe ra như một cánh cửa chắn trước mặt Trương Hân Như.
Phập!
Cây châm đâm xuyên qua bàn tay người vệ sĩ, máu tươi phun ra, thuốc mê tác dụng mạnh nhanh chóng theo mạch máu truyền khắp toàn thân anh ta.
Anh ta như ngọn cỏ trong gió, cả người lảo đảo nhưng dựa vào ý chí kiên cường mà không cho phép bản thân ngã xuống, đồng thời anh ta quay đầu, lo lắng mà nhìn người ở phía sau.
Hiển nhiên anh ta biết mặc dù tốc độ của cây châm giảm đi nhưng Trương Hân Như ở phía sau anh ta không thể nào né được.
Một khi Trương Hân Như bị đâm trúng thì dù không phải chỗ trí mạng, may mắn giữ được tính mệnh thì cũng sẽ lập tức hôn mê, bị đối phương bắt đi.
Hả?
Ngay sau đó.
Người vệ sĩ trợn tròn mắt, trên mặt lộ rõ vẻ kinh ngạc.
Bởi vì anh có thể thấy rõ ràng cây châm đẫm máu đâm về phía Trương Hân Như đã bị ngón trỏ và ngón giữa của Tần Tranh kẹp lại.
“Sao… Sao có thể?”
Người vệ sĩ lòng tràn đầy nghi hoặc, sau đó đổ rạp xuống đất!
“Ha”.
Thấy cảnh này, người đàn ông trung niên khẽ thở ra, hoàn toàn không để tâm đến ánh mắt kinh sợ của hành khách xung quanh. Gã mỉm cười bước từng bước về phía Trương Hân Như.
Bởi vì theo tình báo mà gã có được thì lần này Trương Hân Như ra ngoài chỉ có hai vệ sĩ đi cùng.
Mà vừa rồi, cảnh Tần Tranh bắt lấy cây châm bị cơ thể của người vệ sĩ thứ 2 che khuất nên người đàn ông trung niên không nhìn thấy.
Vì thế, gã cho rằng mình đã giải quyết xong hai tên vệ sĩ, nhiệm vụ lần này coi như đã hoàn thành, không còn gì phải lo lắng nữa.
Soạt!
Thấy gã trung niên bước đến, Trương Hân Như sợ đến mức mặt trắng bệch, vô thức nhào vào lòng Tần Tranh, cả người như bị điện giật mà không ngừng run rẩy.
Căng thẳng, sợ hãi…
Cô như một người chết đuối vớ được cọng rơm, cả người dán lên Tần Tranh, ôm lấy anh thật chặt, hoàn toàn che khuất tầm nhìn của người đàn ông trung niên khiến gã không thể nhìn rõ được cây châm trong tay anh.
“Cô Trương, đừng mơ tưởng hắn có thể cứu cô, cũng đừng giãy giụa, ngoan ngoãn đi theo tôi đi!”
Rất nhanh gã đàn ông trung niên đã đến gần. Gã cười khẩy, hoàn toàn không coi Tần Tranh ra gì: “Nhãi con, không muốn chết thì ôm đầu chui xuống gầm ghế ngồi coi như không nhìn thấy gì cả”.
Thịch!
Lời của gã đàn ông trung niên vang lên bên tai khiến Trương Hân Như sợ đến mức lắp bắp, muốn nói gì đó nhưng lại không thể thốt lên lời, tim đập nhanh như đánh trống.
“Tôi cũng nhắc nhở ông, đừng mơ có thể chạy thoát được”.
Đối mặt với sự uy hiếp của người đàn ông trung niên, Tần Tranh bình thản đáp lại như thể đang nói về một chuyện cỏn con.
“Hở…”
Lời nói của Tần Tranh vang lên bên tai khiến cơ thể đang run lẩy bẩy của Trương Hân Như đột nhiên cứng đờ, sau đó cô kinh ngạc mà nhìn anh.
Mặc dù cô vì sợ hãi mà vô thức ôm chặt lấy Tần Tranh nhưng hoàn toàn không nghĩ đến việc anh sẽ mạo hiểm tính mạng để bảo vệ cô.
Ngay cả Trương Hân Như cũng nghĩ vậy huống chi là người đàn ông trung niên.
“Cậu… Cậu nói gì cơ?”
Nghe Tần Tranh nói, người đàn ông trung niên sững người như thể nghe được một câu chuyện cười nhạt nhẽo nhất trên đời. Gã nhìn Tần Tranh như nhìn một thằng ngu.
“Cô ôm tôi như vậy thì tôi đối phó với gã kiểu gì?”
Tần Tranh không để ý đến người đàn ông trung niên mà khẽ vỗ vai Trương Hân Như.
Trương Hân Như vô thức buông lỏng tay, sau đó ngây ngốc mà nhìn Tần Tranh đứng dậy, bước lên chắn trước người cô.
Ngước nhìn tấm lưng của Tần Tranh, Trương Hân Như chỉ cảm thấy thân hình cao to của anh như một ngọn núi sừng sững, mang đến cho cô cảm giác an toàn, cũng thổi bay sợ hãi cùng bất an trong lòng cô.
Hử?
Thấy Tần Tranh đứng dậy thì người đàn ông trung niên lập tức phát hiện sự khác thường của anh, đồng thời cũng cảm nhận được áp lực vô hình, vẻ mặt thong dong của gã hoàn toàn biến mất.
“Hả…”
Ngay sau đó, đồng tử của người đàn ông trung niên co chặt, gã nhìn chằm chằm tay phải của Tần Tranh, chính xác hơn thì là nhìn cây châm trên tay anh.
Cây châm bị hai ngón tay Tần Tranh kẹp lấy, trên đó vẫn nhiễm máu khiến người ta thấy mà kinh!
Mặc dù thuốc mê được tẩm trên đó mạnh hơn thuốc mê thông thường gấp mấy lần nhưng ngón tay Tần Tranh không có vết thương nên thuốc mê không thể xâm nhập vào cơ thể, cũng không có gì nguy hiểm.
“Tại sao cây châm lại ở trên tay cậu?”
Người đàn ông trung niên cố gắng kìm chế sự kinh ngạc trong lòng, tỏ ra bình tĩnh nhưng khóe mắt giật liên tục đã bán đứng gã, tỏ rõ hiện tại gã đang căng thẳng!
“Ôm đầu bò xuống gầm ghế, hoặc là tôi đá ông vào, chọn một trong hai!”
Tần Tranh không trả lời câu hỏi của gã mà nói với giọng chắc nịch.
HELLOTOOL SDN BHD © 2020 www.readmeapps.com All rights reserved