Chương 1 Sống lại lần nữa

by Hoa Tiến Tửu 17:06,Jun 13,2021
Quận Đông Lăng, Địa Sơn trấn.
Bên trong sơn cốc hẻo lánh cả năm chẳng ai thèm đến, một đạo sấm sét từ trên trời giáng xuống, nổ banh cự thạch vĩnh cửu phủ đầy rêu xanh trong cốc.
"Bịch."
Cự thạch vỡ vụn, bụi đất bay tứ phía.
Một gã thiếu niên lảo đảo bước ra, thuận tiện hết hơi té trên nền đất.
Sắc mặt người này tái nhợt, nhìn qua trông vô cùng suy yếu.
Khoảng một lúc sau.
Mị mắt của thiếu niên khó khăn nâng lên, nhẹ nhấc tay, nhìn cánh tay non nớt của chính mình, chua xót nói: "Vậy mà ta bị nhốt một vạn năm... Mất hết tu vi, bảo toàn cái mạng này, nhưng thân thể cũng thoái hóa luôn rồi.”
Một vạn năm?
Thân thể thoái hóa?
Nếu có người nghe được, chắc chắn họ sẽ tặng cho hắn hai chữ, có bệnh!
Vân Phi Dương không có bệnh, quả thật hắn sống một vạn năm rồi, nói đúng hơn là, đã sống hơn một vạn ba nghìn năm.
Hắn từng là một trong tam đại Chiến Thần của thần giới, được xưng là nam nhân mạnh nhất.
Sau này hắn đắc tội rất nhiều người, bị rất nhiều vị Thần Vương cùng Thần Quân liên thủ ép đến Phàm giới, dùng tất cả phép thần thông, kéo cả Thập Vạn Đại Sơn đến trấn áp hắn, hạ thần chú phong ấn vĩnh viễn, trọn đời trọn kiếp không thể luân hồi.
Thế sự khó lường.
Nam nhân có bản lĩnh nhất Thần giới không bị trấn áp đến mức ngã xuống, nhưng cái giá phải trả là thần lực mất hết để kéo dài chút hơi tàn, đến ngày hôm nay, một vạn năm sau, phong ấn đã suy yếu bị giải trừ, mới có thể phá đất sống lại.
"Đám lão gia kia nằm mơ cũng không nghĩ đến, Vân đại soái ca ta đây không chết." Vân Phi Dương khó khăn cười rộ lên, lúc sau, hắn duỗi tay ra, cảm khái nói: "Còn sống thật tốt mà."
...
Cao thủ đệ nhất thần giới Vân Phi Dương phá đất sống lại, không giống với đám Thần Đế cùng Tiên Tôn kia, sau khi sống lại đều muốn mạnh lên, giết lên Thần giới, đánh bại tất cả kẻ địch từng khi dễ mình, bản thân ngồi lên Linh Vị tối cao.
Bởi vì đời trước (tạm thời tính là vạn năm trước) đã làm được rồi, chỉ thiếu đuổi cái vị đang ngồi trên Linh vị cao cao tại thượng kia xuống thôi, cũng bởi vì quá mức kiêu ngạo, nên lúc đó mới chọc giận nhiều người như vậy, kết quả bị cả đám người lao vào đánh, éo xuống phàm giới, bị nhốt khoảng chừng một vạn năm.
Vạn năm phong ấn dài đằng đẵng, Vân Phi Dương phải dựa vào đếm cừu và tổng kết kinh nghiệm mới sống qua được. Đếm đến mấy ngàn ngàn ngàn triệu con cừu, tổng kết ra đời trước bản thân phách lối nhiều thế nào.
Đếm cừu rồi, tính cách cũng trở nên ôn hòa hơn.
Mấy ngàn năm tu luyện, ngay cả lúc đứng trên đỉnh cao, thật ra cũng không có lạc thú gì đáng nói. Hiện giờ nếu đã sống lại, mấy chuyện đánh đánh giết giết, dù sao trên thế giới này không chỉ có tu luyện, còn có rất nhiều chuyện khác có thể làm.
Ví dụ như...
Vân Phi Dương cố gắng đứng lên, kéo lê cái thân suy yếu của mình, từng bước rời khỏi sơn cốc, nhìn thấy thế giới xa lạ, nhìn nào là hoa hoa cỏ cỏ, nhìn thấy non sông tốt đẹp, trong lòng kiên định nói: "Nếu hôm nay Vân đại soái ca ta đây đã sống lại, nhất định phải thay đổi cách sống!"
Gọi là thay đổi cách sống, thật ra chỉ là hưởng thụ cuộc sống mà thôi, thế nào mới tính là tận hưởng cuộc sống đây?"
Ở trong lòng Vân Phi Phương chính là tán gái, cưới em gái.
Đây là giấc mộng suốt vạn năm bị phong ấn của hắn!
Đời trước Vân Phi Dương đạt đến Thần Quân, hắn chưa từng trải qua thứ tình yêu mà người đời nói đến, mặc dù có rất nhiều tiên nữ, thần nữ quyến rũ hắn, hắn cũng không dư hơi để ý tới, xem như là một con mọt sách không hề quan tâm đến chuyện bên ngoài.
Càng bi kịch hơn là, tu luyện hơn ba nghìn năm, nam nhân đến cả Linh vị cũng dám đánh, cho đến ngày bị phong ấn vẫn bị coi là một đứa nhóc, chuyện này truyền ra ngoài, thật sự là quá mất mặt, quá xấu hổ.
Rút kinh nghiệm một vạn năm xương máu, Vân Phi Dương thề, nếu có một ngày thoát ra được, nhất định sẽ đặt toàn bộ tinh lực lên người nữ nhân, bù lại tiếc nuối đời trước.
Nghĩ tới đây, hắn ngẩng đầu lớn tiếng nói: "Tu luyện? Né xa ông đây ra!"
"Vèo!"
Đột nhiên, một mũi tên bay đến, tốc độ cực nhanh.
"Phập."
Vân Phi Dương không tránh kịp, bất hạnh bị trúng tên.
Cùng với một tiếng kêu "a" vô cùng thảm thiết, Vân Phi Dương ôm chân nhảy loạn cả lên như con khỉ, chân trái của vị từng là đệ nhất cao thủ của Thần giới xui xẻo trúng tên, phong phạm cường giả là cái gì? Lúc này ngay cả chút xíu cũng không có.
"A?"
Một thiếu nữ nhảy ra từ trong bụi cỏ, nhận ra nàng bắn trúng chân người ta, mặt mày tái mét.
Vội vội vàng vàng nói: "Này... Xin lỗi, ta... Ta nghĩ ngươi là con mồi."
Vân Phi Dương nghe vậy, gục ngã ngay tắp lự.
Ca là người, ngươi không nhìn thấy sao hả?
Nhưng mà lúc Vân Phi Dương nhìn về phía đó, phát hiện thiếu nữ trước mắt này tựa như đóa hoa lan tuyệt đẹp trong sơn cốc, đôi mắt to tròn chớp chớp, ẩn chứa ngây thơ cùng với ánh hào quang rực rỡ, giống như làn gió êm dịu khẽ khàng lướt qua.
Khoảnh khắc đó, hắn thật sự đã rung động.
"Thế giới này lại có thiếu nữ thanh thuần như vậy sao."
"Được lắm, ngươi là mục tiêu đầu tiên của Vân đại soái ca."
Tròng mắt Vân Phi Dương vừa động, ngay lập tức ôm chân nói: "Đau quá, ta muốn chết."
Dứt lời liền nhắm mắt lại, bắt đầu giả chết.
Thiếu nữ kích động chạy tới, tay chân luốn cuống nói: "Này này, ngươi đừng có chết, xin lỗi, thực xin lỗi, ta không cố ý đâu mà."
Lúc nói chuyện, ánh mắt nàng đầy nước, có thể rơi lệ bất cứ lúc nào.
Trong lòng Vân Phi Dương bỗng nhiên hơi buồn cười, lại xấu hổ thầm nghĩ: "Thiếu nữ này dễ lừa thật, ca chính là đệ nhất cao thủ Thần giới, chỉ là mũi tên thôi làm sao có thể khiến ta..."
"Phực!"
Thiếu nữ đột nhiên thẳng tay rút mũi tên ra.
"Áu!"
Vân Phi Dương ngồi bật dậy, tê tâm liệt phế quát: "Ngươi làm cái gì!"
Thanh âm vô cùng vang dội, chứng tỏ thật sự rất đau.
Đúng vậy.
Cứ như vậy mà rút mũi tên ra, thậm chí còn kéo theo cả lớp da với thịt, thần tiên cũng chịu không nổi.
"A!"
Thiếu nữ hoảng sợ: "Không phải ngươi chết rồi sao?"
Khóe miệng Vân Phi Dương run rẩy: "Cô nương, ngươi cứ mạnh mẽ mà rút ra như thế, cho dù ta không chết cũng bị ngươi rút cho chết!"
"Ta..."
Thiếu nữ cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Thực xin lỗi."
Ây da.
Thiếu nữ này thật khờ.
Vân Phi Dương âm thầm thở dài một hơi.
Nhưng ngay lúc này, máu từ miệng vết thương trên đùi ào ào phun ra, y như bông pháo hoa nở rộ, đồng thời mang theo cả mùi tanh tanh.
Thiếu nữ hoảng hồn che miệng: "A, máu phun ra rồi!"
Phịch-
Vân Phi Dương lại lần nữa ngã quỵ trên đất.
Ngươi rút ra như vậy, còn không nhanh đè miệng vết thương lại, tất nhiên máu phải chảy ra ngoài rồi!
"Ồng ộc!"
Máu tươi phun ra như suối, Vân Phi Dương thấy thiếu nữ còn đang ngẩn người, hữu khí vô lực kèm theo cả tiếng khóc nức nở: "Đại tỷ à, nhanh... Cầm máu nhanh lên... Nếu không... Ta chết thật đấy!"
Nói rồi.
Mắt nhắm lại, ngất xỉu.
Vân Phi Dương là xỉu thật, không phải giả bộ.
Bị phong ấn một vạn năm, thân thể vốn đã yếu lắm rồi, hiện tại lại còn mất máu, sao có thể chịu được đây.
...
Hôm sau.
Vân Phi Dương mở mắt ra, phát hiện mình đang nằm trên một cái giường rất mềm mại, trong không khí tràn ngập mùi ẩm mốc, hẳn đã lâu lắm rồi không có ai ở.
"Đau quá."
Một cơn đau truyền đến.
Vân Phi Dương xốc chăn lên, phát hiện chân trái đã bị băng vải quấn chặt ba tầng trong, ba tầng ngoài, thiếu điều băng toàn thân hắn luôn.
"Miệng vết thương nhỏ thôi mà, có cần làm quá vậy không chứ!"
"Cót két."
Cửa phòng đúng lúc này mở ra, thiếu nữ đáng yêu bắn hắn bị thương tay bưng bát thuốc, cẩn thận bước tới, lúc nàng thấy Vân Phi Dương đã tỉnh, vui vẻ nói: "Ngươi tỉnh rồi hả?"
"Phải."
Vân Phi Dương ngồi dậy, dựa nửa người vào cạnh giường, nói: "Chỗ này là chỗ nào?"
"Nhà của ta."
"Ngươi sống một mình?"
"Đúng vậy."
Thiếu nữ cúi đầu, buồn bã nói: "Cha mẹ bỏ ta đi từ khi ta còn rất nhỏ."
Lòng Vân Phi Dương vô cùng hổ thẹn.
Đột nhiên thiếu nữ cười, nói: "Đây là thuốc Lý dược sư nấu, nhân lúc còn nóng mau uống đi, chuyên trị vết thương do đao kiếm gây ra, cực kỳ lợi hại."
"Ừ."
Vân Phi Dương nhận lấy, uống một hơi cạn sạch, sắc mặt biến đổi, lè lưỡi tức giận: "Ngươi cho ta uống thuốc độc à, sao đắng quá vậy?"
"Không phải đâu."
Thiếu nữ nói: "Lý dược sư có nói, thuốc càng đắng, càng có hiệu quả trị liệu."
Vân Phi Dương lắc đầu, thầm nghĩ: "Quả nhiên, thuốc của Phàm giới rất lạc hậu, thêm chút hương thảo, không phải có thể giải quyết vị đắng rồi sao?"
Hắn từng nghiên cứu thuốc, nên cũng biết được đôi chút, tất nhiên, nghiên cứu thuốc không phải vì muốn cứu người chữa bệnh, mà là vì giết người, bởi vì thuốc hắn nghiên cứu chính là độc dược!
Trận đạo, luyện khí đạo, phù đạo, các loại nghiệp phụ đại đạo, không phải thứ gì Vân Phi Dương cũng biết.
Tu luyện ba ngàn năm, hắn chỉ nghiêm túc làm hai chuyện, thứ nhất chính là dùng tay đánh người, thứ hai là dùng độc dược chỉnh người ta, trước kia ai đắc tội hắn, hắn sẽ đánh lại, kê đơn, ngay cả Thần Quân cũng dám đánh, cả Linh Vị cũng bị hắn làm cho phải chạy vào nhà xí!
"Cô nương, ngươi tên gì?"
Vị đắng tan đi, lúc này Vân Phi Dương mới mở miệng nói.
Thiếu nữ cười ngọt ngào: "Ta tên Mục Oanh, ngươi có thể gọi ta là Oanh Oanh."
Vân Phi Dương thấp giọng rên nhẹ một tiếng, cảm giác tên này vô cùng êm tai, rất hợp với thiếu nữ dịu dàng này, thế nên đứng đắn nói: "Oanh Oanh, nàng đã cứu ta, là ân nhân cứu mạng của ta, Vân Phi Dương ta sẽ cưới nàng."
Mục Oanh kinh ngạc há to cái miệng nhỏ nhắn, trong lòng thầm nghĩ không muốn, đầu óc người này có phải bị gì rồi không?

Download APP, continue reading

Chapters

1