Chương 13 Ngươi... Vô sỉ!

by Hoa Tiến Tửu 10:30,Jul 15,2021

Hai ngày sau.
Ngoài võ trường trên trấn tụ tập rất đông người, trong đó có cả các thiếu niên đến tham gia sát hạch, cũng có cả những người dân bình thường.
Mấy ngày nay trong trấn lan truyền một tin, rằng có một người tên Vân Phi Dương khiêu chiến đại tiểu thư Lương gia, bọn họ cố ý đến đây để xem náo nhiệt.
Chuẩn xác mà nói.
Bọn họ đến nhìn cái người tên Vân Phi Dương kia, bị đại tiểu thư Lương gia ngược đãi thế nào.
"Chưa từng nghe đến người tên Vân Phi Dương này bao giờ, từ đâu nhảy ra vậy?"
"Ta đã ở trấn này mấy chục năm, cũng không nghe nói có họ Vân."
"Người nọ là do nha đầu của Mộ gia đi rừng cứu về, không phải người trong trấn."
"Hóa ra là người nhà quê, thảo nào dám khiêu chiến đại tiểu thư Lương gia."
"Trước đó đại tiểu thư Lương gia đã được nhận vào Đông Lăng học phủ, thành tựu trong tương lai không để lường trước được, một tên nhà quê mà dám khiêu chiến với nàng, lá gan thật không nhỏ."
Tất cả mọi người đều đang bàn tán về Vân Phi Dương, lời nói đều tràn ngập chế nhạo.
Lương gia là thủ phủ trong Địa Sơn trấn, Lương Âm cũng nổi tiếng có tư chất bất phàm.
Trên trấn còn đồn rằng, ngày mà đại tiểu thư Lương gia ra đời, trời giáng Phạn âm, kéo dài mãi không dứt, được xem là điềm lành, thế nên đại lão gia Lương gia mới đặt tên nữ nhi là Lương Âm.
"Không phải là người địa phương sao?"
Nghe mọi người bàn tán, Hàn Thế Gia đứng lẫn trong đám người cười lạnh.
Người này bị đánh ngay hôm sát hạch, ghi thù trong lòng, vết thương vừa khỏi đã chạy đến xem Vân Phi Dương bị Lương Âm bắt nạt ra sao.
"Nhìn kìa, đại tiểu thư Lương gia đến rồi!"
Bỗng nhiên có người hô lên.
Mọi người đều nhìn qua.
Ngoài võ trường, Lương Âm mặc y phục màu đỏ, đôi giày bó cũng cùng màu, bên hông giặt một cái roi da đen thui, tư thế hiên ngang bước đến.
Cùng lúc này.
Một thiếu niên sắc mặt trắng nõn cũng cùng bước đến.
"Hắc giáp tiên!"*
*Hắc giáp tiên: roi Hắc giáp.
Mọi người vô cùng ngạc nhiên.
Vũ khí bên hông Lương Âm là được chế từ da thú Hắc giáp, đạt đến nhất phẩm, mấy vũ khí bình thường không thể nào sánh bằng, là lợi khí nàng vẫn thường dùng đến.
Vũ khí có phẩm giai, hành động và sức chiến đấu của võ giả sẽ tăng lên đáng kể.
Vũ khí nhất phẩm là cấp thấp nhất, cửu phẩm là cao nhất.
Hắc giáp tiên tuy rằng là nhất phẩm, là cấp thấp nhất, nhưng giá trị đã trên vạn lượng, võ đồ cũng chưa chắc có được.
"Không nghĩ tới tiểu thư Lương gia sẽ dùng đến Hắc giáp tiên, tên Vân Phi Dương đó sắp xui xẻo rồi."
Ngoài võ trường, nhóm thiếu niên đến tham gia sát hạch đều cười rộ lên, thậm chí bọn họ còn nghĩ đến cảnh tượng tên cuồng vọng kia bị khi dễ khi trận đấu bắt đầu.
"Hử, thiếu niên đứng bên cạnh Lương tiểu thư có hơi quen mắt."
Thiếu niên đó hơi hơi híp mắt, cẩn thận quan sát võ kỹ của thiếu niên ngọc thụ lâm phong trên đài, đột nhiên giật mình nói: "Đây không phải là tam công tử Nhiễm gia của Đông Lăng thành sao!"
Soạt.
Xung quanh yên tĩnh lại.
Có rất nhiều gia tộc ở trong Đông Lăng thành, Nhiễm gia là một trong số đó.
Nhóm người từng tiếp xúc qua võ đạo đều từng nghe nói, gia chủ Nhiễm gia đã đến đỉnh cao của Võ Sư, là cao thủ số một số hai trong thành!
"Sao tam công tử Nhiễm gia lại ở Địa Sơn trấn?"
Mọi người bàn tán xôn xao.
Mã Đại Chinh đứng xa xa, khẽ than: "Trước từng nghe Lương gia có qua lại với Nhiễm gia ở nội thành, lúc này còn cùng tam công tử Nhiễm gia lên đài, xem ra quan hệ cũng không tệ."
Vị Võ Sư đại nhân này dựa theo phương thuốc của Vân Phi Dương mà sắc thuốc, sau khi dùng xong thì bệnh thật sự được chưa khỏi, lúc dù có vận công hay dùng sức như thế cũng không có cảm giác đau đớn nữa.
Chỉ là quá trình chữa bệnh vô cũng thống khổ, dù sao cũng được luyện chế từ độc dược, mà sau khi hết bệnh, làn da hơi đen đi, cơ thể cũng trở nên mềm nhũn.
Theo Vân Phi Dương nói, đây là di chứng do lấy độc trị độc, mấy ngày sau là hết thôi.
Đúng là thế thật.
Mã Đại Chinh chỉ có thể trốn ở nơi xa, sợ bị người khác nhìn thấy bộ dạng chật vật này.
"Tiểu tử, dù rằng y thuật của ngươi không tồi, nhưng đắc tội đại tiểu thư Lương gia có quan hệ với Nhiễm gia, sợ là sau này sẽ không còn ngày tháng yên ổn nữa."
Mã Đại Chinh âm thầm lắc đầu, mặc niệm cho Vân Phi Dương.
Vả lại trên võ đài.
Nhiễm Tiểu Huy khẽ nhíu mày, khinh thường nói: "Một đám nhà quê!"
Thân là tam công tử Nhiễm gia, luôn sinh sống ở trong thành, hắn vô cùng xem thường thiếu niên nông thôn này.
"Ngươi đi lên theo làm gì!"
Lương Âm mặt mày khó chịu, rất không thích.
Nhiễm Tiểu Huy nhướng mày, cười nói: "Lương Âm muội muội, hôm nay là trận đấu của muội, tất nhiên là vi huynh tới đây để trợ uy cho muội rồi."
Lương Âm chán ghét nói: "Không được gọi ta là muội muội."
Nhiễm Tiểu Huy nói: "Hai nhà chúng ta là thế giao, ta lớn tháng hơn muội, gọi muội muội thì có gì sai đâu chứ."
Lương Âm phẫn nộ nói: "Ta kêu ngươi bước xuống, ngươi không nghe hay sao!"
Tiểu nha đầu quả nhiên rất điêu ngoa, dám dùng khẩu khí như vậy nói chuyện với công tử Nhiễm gia, mà Nhiễm Tiểu Huy bộ dạng cao cao tại thượng không những không tức giận, ngược lại còn mỉm cười nói: "Được rồi."
Người này có tình cảm với Lương Âm.
Đến Địa Sơn trấn cũng chỉ muốn cùng nàng đến học phủ ở Đông Lăng Thành báo tin.
Đáng tiếc.
Lương Âm không có cảm giác với hắn, thậm chí còn chán ghét hắn.
"Vân Phi Dương đến!"
Đúng lúc này có người hô lớn.
Tất cả đều xoay người lại, ánh mắt đều hướng về bên ngoài, thấy một nam tử tóc dài tung bay, anh tuấn bất phàm lững thững đi đến khoảng sân trống, bên cạnh còn có một thiếu nữ yếu đuối đi theo.
Hai người đi cùng nhau, tựa như Kim Đồng Ngọc Nữ.
"Hắn chính là Vân Phi Dương?"
"Xem ra cũng rất trì độn."
"Không trì độn còn dám khiêu chiến đại tiểu thư Lương gia sao."
Sự xuất hiện của Vân Phi Dương gây bất mãn cho mọi người, bởi vì tên này bộ dạng rất soái, bộ dạng đi đường lại trì độn như vậy, khiến đám người cùng lứa rất không thích.
Soái là được rồi.
Vân Phi Dương ở Thần giới được xưng là đệ nhất mỹ nam tử.
Theo lời hắn nói, bộ dạng soái, có năng lực đánh nhau, đám lão già Thần giới kia liên thủ lại trấn áp hắn, rõ ràng là ghen tị trần trụi như vậy!
"Hừ."
Lương Âm bĩu môi.
Nhưng mà.
Khi ánh mắt nàng nhìn đến Mục Oanh đang đi cùng, trong lòng hơi ngẩn ra, bởi vì hôm nay Mục Oanh mặc quần lụa mới toanh, cách ăn mặc vô cùng rực rỡ.
"Đây không phải là Mục Oanh sao?"
"Hôm nay mặc đồ đẹp thật đấy, rất xinh."
"Một nữ nhân nghèo như vậy, sao có thể mặc được y phục cao quý như thế?"
Dân chúng trên trấn đánh giá Mục Oanh, nghĩ thầm, không chừng là đi trộm về?
Ý thức được tất cả mọi người đều nhìn mình chằm chằm, Mục Oanh vốn đã ngại ngùng lại càng ngại ngùng hơn, cũng may Vân Phi Dương vẫn luôn đi cạnh, khiến nàng càng có thêm dũng khí bước tiếp.
"Ta muốn cho người khác biét rằng, nữ nhân của Vân Phi Dương ta, là người xinh đẹp nhất thiên hạ!"
Lúc Vân Phi Dương nói với Mục Oanh như vậy, còn nhấn mạnh thêm lần nữa, làm nàng phải thay bộ y phục đẹp nhất.
Quả nhiên.
Mục Oanh khi thay bộ y phục cao quý này, đã khiến tất cả mọi người rung động.
Bi kịch hơn mà, ánh mắt họ chỉ dừng trên người Mục Oanh, hoàn toàn xem nhẹ hắn.
Có một người không xem nhẹ Vân Phi Dương, đó chính là Nhiễm Tiểu Huy, khi hắn nhận ra đối thủ của Lương Âm còn soái hơn cả mình, mới cười lạnh nói: "Tiểu tử."
Trùng hợp vừa lúc Vân Phi Dương đi đến trước võ đại, nghi ngờ quay đầu lại nói: "Kêu ta?"
"Ngươi nghĩ sao?"
Nhiễm Tiểu Huy ngẩng đầu, biểu tình cực kỳ kiêu ngạo.
Vân Phi Dương khẽ níu mày.
Hắn ghét nhất có người kiêu ngạo trước mặt mình, thế nên tức giận nói: "Ngươi là ai?"
Nhiễm Tiểu Huy cao ngạo nói: "Tam công tử Nhiễm gia của Đông Lăng thành!"
Chiêu bài Nhiễm gia dùng vô cùng tốt, chỉ cần ở trong Đông Lăng thành này, cho dù chỉ là một con chó, cũng phải vẫy đuôi lấy lòng hắn.
Không ngờ Vân Phi Dương lại nói: "Không biết, chó ngoan không cản đường, mau cút ra."
"Phụt."
Lương Âm che miệng bật cười.
Nàng ta không có hảo cảm gì với vị tam công từ này, lời nói của Vân Phi Dương nhục mạ như vậy, quả thực khiến nàng rất hả dạ.
Tiểu mỹ nhân nở nụ cười, mặt Nhiễm Tiểu Huy lại đỏ lên.
Thân là tam công tử Nhiễm gia, hắn chưa từng bị người khác làm nhục nhã thế này, hơn nữa còn ngay trước mặt nữ nhân hắn thích!
"Còn không đi? Đợi ta ném xương cho à?"
Vân Phi Dương phất tay, làm động tác quăng cục xương, nói: "Chạy mau lên, đừng làm chậm trễ thời gian của ta, ta còn muốn đánh bại tiểu quỷ này, cưới về làm lão bà."
"Ngươi..."
Lương Âm thu nụ cười lại, nghiến răng nghiến lợi.
Nghe lời nói nhục mạ như vậy, Nhiễm Tiểu Huy đã muốn nổi giận, người này lại muốn cưới nữ nhân hắn thích về làm lão bà, là nam nhân, không ai có thể nhịn được.
Lúc này hắn tức giận nói: "Tiểu tử, cũng không nhìn xem bản thân có thân phận gì, sao có thể xứng với Lương Âm muội muội?"
Vân Phi Dương thản nhiên níu: "Ngươi chỉ là một cọng hành, cũng xứng kêu gào trước mặt ta à?"
"Muốn chết!"
Nhiễm Tiểu Huy nhịn không được, vung mạnh tay lên, ba dòng khí lưu dần dần ngưng tụ lại.
"Võ lực tầng thứ ba!"
Mọi người đều kinh ngạc, ánh mắt nhìn về Vân Phi Dương đều hiện lên vẻ vui sướng khi người gặp họa.
Tiểu tử, ngươi xong rồi.
Đắc tội đại tiểu thư Lương gia, vừa khiến tam công tử Nhiễm gia nhục nhã, thật sự là thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa lại cứ lao đầu vào.
Vân Phi Dương nhìn ra được động tác tay của Nhiễm Tiểu Huy, lúc này đã lên kế hoạch né tránh, thậm chí còn nắm lấy sơ hở sau khi đối phương ra tay, đạp một cước thật mạnh lên đũng quần của hắn ta.
Tiếc là lúc Nhiễm Tiểu Huy định dùng hết sức mà đánh, lại bị Lương Âm ngăn cản, nói: "Dừng tay!"
Nhiễm Tiểu Huy giận không chịu được nói: "Lương Âm muội muội, tiểu tử này rất đáng giận, hôm nay ta thay muội giết hắn!"
Mặt Lương Âm lạnh lùng nói: "Đây là trận đấu so tài giữa ta với hắn, ngươi đứng một bên xem đi."
Nhiễm Tiểu Huy nói: "Lương Âm muội..."
Lương Âm nói: "Nhiễm Tiểu Huy, ta nói lại lần nữa, mau cút nhanh đi!"
Vân Phi Dương nâng cằm, thầm nghĩ: "Hà hà, tính tình nữ nhân này, ca thích."
"Ai!"
Nhiễm Tiểu Huy thở dài, trừng mắt với Vân Phi Dương, giận dữ nói: "Tiểu tử, ngươi chờ đó cho ta!"
Tay áo vung lên, không cam lòng rời đi.
"Từ từ."
Đột nhiên Vân Phi Dương mở miệng nói.
Nhiễm Tiểu Huy căm tức xoay người, thiếu điều há miệng cắn chết hắn.
"Ngươi là tam công tử Nhiễm gia?"
Vân Phi Dương không quan tâm ánh mắt như muốn giết người của tiểu tử này, nói: "Ta nhớ rõ, luận võ quyết đấu có thể thay người, nếu ngươi hận ta như vậy, chi bằng thay đại tiểu thư Lương gia xuất chiến?"
Nhiễm Tiểu Huy ngẩn ra, chợt nói: "Được, ta thay Lương Âm muội muội xuất chiến!"
Lương Âm lạnh nhạt nói: "Ta không đồng ý!"
Vân Phi Dương quát lớn: "Nữ nhân nên ở nhà thêu hoa, đánh đánh giết giết còn ra thể thống gì, mau đi xuống dưới."
"Ngươi..."
Lương Âm sụp đổ nói: "Ta thêu hoa hay đánh giết thì liên quan gì tới ngươi!"
Vân Phi Dương nói: "Ngươi là lão bà của ta, ta có thể không quan tâm sao?"
"Ngươi... Vô sỉ!"
Thân mình Lương Âm tức giận đến mức run rẩy.
Mục Oanh âm thầm lắc đầu.
Vân đại ca mở miệng thật là đê tiện, da mặt còn dày hơn cả tường thành, người sống cũng bị hắn làm cho tức chết.
"Đừng quậy, nhanh đi xuống đi, để tiểu tử này lên, hôm nay phu quân ta sẽ dạy dỗ hắn thật tốt."
"Ngươi..."
Lương Âm tức muốn điên cả người.
"Lương Âm muội muội, muội nhanh xuống đi, thứ vô sỉ cỡ này, bản công tử nhất định phải tự tay đánh hắn!"
Nhiễm Tiểu Huy cũng thúc giục.
"Được được được, các ngươi đánh!"
Lương Âm giẫm mạnh chân, giận dữ bước xuống.
Nếu hai tên nam nhân đáng ghét đó muốnd đánh, thì cứ để họ đánh, mình đứng bên dưới xem trò vui là được.

Download APP, continue reading

Chapters

1