Chương 11 Tam thức Cầm Long thủ
by Hoa Tiến Tửu
10:29,Jul 15,2021
Đêm khuya.
Vân Phi Dương một mình ngồi dưới tán cây, hình dáng chiêu thức hiện ra trong thức hải vô cùng rắc rối phức tạp, chúng nó có khi tạo thành chiêu thức kỳ quái, có khi lại tổ hợp lại một chỗ, có thể nói là thiên biến vạn hóa.
Lúc lâu sau.
Hình ảnh chiêu thức trong nước hóa thành hư vô, Vân Phi Dương chậm rãi mở mắt, thở dài: "Muốn trong thời gian ngắn tạo ra một loại võ kỹ mới, lấy tu vi của ta hiện tại thì khó quá."
Sáng tạo võ kỹ?
Nếu để người ngoài biết được, chỉ sợ sẽ xỉu ngay tại chỗ.
Phải biết rằng, tự nghĩ ra võ kỹ phải dựa vào trí tuệ siêu việt cùng với hiểu rõ võ đạo, thêm vào đó cả tính ngẫu nhiên nữa, chỉ sợ tới Võ Thần cũng không tạo ra được.
Chuyện Võ Thần không làm được, Vân Phi Dương có thể làm được, chỉ là phải chịu cảnh linh khí bị giới hạn, ngay cả khi tạo ra được võ kỹ, uy lực cũng không mạnh được bao nhiêu.
Sở dĩ Vân Phi Dương phải tạo ra võ kỹ, là vì buổi sáng trong võ trường hắn và Lương Âm đã cược với nhau.
Nếu võ lực của nàng đã đạt đến tầng thứ ba, chắc chắn phải biết loại võ kỹ nào đó, ngay cả khi có được kinh nghiệp võ đạo của kiếp trước, chỉ sợ muốn thắng cũng không dễ dàng gì.
Thế nên muốn giành thắng lợi, ôm mỹ nhân về, phải nhanh chóng học được một loại võ kỹ.
"Ai."
Vân Phi Dương rối rắm.
Vừa mới sống lại, hắn cũng không muốn bại dưới một nữ nhân.
"Vân đại ca..."
Đúng lúc này, Mục Oanh từ trong phòng bước ra.
"Oanh Oanh, có chuyện gì sao?"
Vân Phi Dương hỏi.
Mục Oanh hơi do dự, nhỏ giọng nói: "Ta có lời muốn nói với ngươi."
...
Trong phòng.
Vân Phi Dương cầm một quyển sách cổ đã ố vàng, trang đầu viết năm chữ "Tam thức Cầm Long Thủ"
Nhìn chất liệu giấy này, hẳn đã rất xưa rồi.
Vân Phi Dương khó hiểu hỏi: "Oanh Oanh, sao nàng lại có võ kỹ?"
Tuy rằng sống ở Thần giới, nhưng hắn biết rõ một quyển võ kỹ ở Phàm giới là vô cùng quý giá, người thường không có khả năng cầm được thứ đồ này.
Mục Oanh nói: "Vân đại ca, bản võ kỹ này là của tổ tiên Mộ gia truyền lại, nếu người Mộ gia ta thông qua được khảo hạch võ đạo, có thể tu luyện bản võ kỹ này, nhưng đáng tiếc tổ phụ và phụ thân ta không có tư chất, vẫn giữ đến nay."
"Thì ra là thế..."
Vân Phi Dương hiểu ra, nhưng trong lòng lại đầy khó hiểu.
Nhìn chất liệu của quyển sách cổ này, quả thực đã tồn tại một thời gian rất dài rồi, tổ tiên Mộ gia làm sao có được, chẳng lẽ nhà Oanh Oanh là một đại gia tộc?
Oanh Oanh lại lấy ra một vật nữa, nói: "Vân đại ca, tổ tiên còn giữ một cuộn da dê, thứ này giống với võ kỹ, chữ viết trên đó ta không hiểu."
"Ồ?"
Vân Phi Dương nhận cuộn da dê, vừa mở ra thì vô cùng hoảng sợ: "Thần văn!"
"Thần văn?"
Mục Oanh không hiểu.
Tất nhiên nàng không hiểu được, cái gọi là "thần văn" thật ra là chữ của Thần giới, bởi vì trong chữ ẩn chứa thần lực, người phàm nhìn vào sẽ giống như đang nhìn thiên thư.
Vân Phi Dương đến từ Thần giới, nhìn thấy thần văn, mà khi hắn đọc thầm hết thần văn trên cuộn da dê, trong lòng lại nổi lên sóng to gió lớn.
Nội dung trên cuộn da dê này là nhật ký của một Võ giả Thần cấp lưu lại.
Đại khái có nghĩa là, lúc Thần giới sụp đổ, biến mất trong, hư không, hắn trọng thương chạy trốn, rơi xuống phàm trần, xây dựng một tòa thần điện, chờ đại nạn rơi xuống.
"Thần giới sụp đổ, biến mất trong hư không?"
Gương mặt Vân Phi Dương hiện lên sự khó tin. Thần giới là giới cao nhất trong vũ trụ, đứng đầu trên hàng nghìn hàng vạn thế giớ, bất tử bất diệt, sao có thể sụp đổ!
"Không thể nào..."
Vân Phi Dương không tin Thần giới sẽ sụp đổ.
Tên Thần cấp ngớ ngẩn này chắc chắn đang nói năng bậy bạ.
Nói đi cũng phải nói lại, một Thần cấp yếu ớt như vậy, lẽ ra không có năng lực hạ phàm, vậy thần văn tự chép lại này làm sao xuất hiện được ở phàm trần?
"Liên quan gì đến ta?"
Bỗng nhiên ngay lúc đó Vân Phi Dương nhận ra rằng, bản thân đã bị trấn áp vạn năm, hiện tại sống lại ở Phàm giới, không có dự định đi Thần giới, Thần giới có sụp đổ hay biến mất cũng không có quan hệ gì với hắn.
Trước mắt vẫn phải nhanh chóng luyện bản võ kỹ này, để có thể đối phó với trận đấu ba ngày sau.
Vân Phi Dương giao cuộn da dê lại cho Mục Oanh, nói: "Oanh Oanh, cuộn da dê này rất kỳ lạ, ta cũng đọc không hiểu, cất cẩn thận, rất có giá trị kỷ niệm đấy."
Mục Oanh không nhận, nói: "Vân đại ca, thứ này đưa cho ta cũng vô dụng, vẫn nên để ngươi cầm đi."
Tiểu cô nương lấy cả võ kỹ và cuộn da dê ra như vậy, tức là đã không xem Vân Phi Dương là người ngoài nữa.
"Được rồi."
Vân Phi Dương không khách sáo, nói: "Trước cứ để ta bảo quản giúp nàng."
Vật này ngoại trừ chất liệu có chút độc đáo, thì đối với người phàm cũng chẳng có tác dụng gì, dù sao trên đó cũng chỉ ghi lại chuyện cũ của một tên Thần cấp ngớ ngẩn mà thôi.
Nhưng để ở chỗ Mục Oanh, nếu bị người khác phát hiện, bị nghi ngờ là võ kỹ tâm pháp gì đó, sẽ dẫn đến phiền phức rất lớn.
Hơn nữa.
Trong lòng người này cũng có chút suy tính.
Võ kỹ và cuộn da dê ở cùng một chỗ, hẳn đều là thứ được tên Thần cấp kia tạo ra trong thần điện, tổ tiên Oanh Oanh có được hai vật này, chắc chắn đã vào được nơi đó.
"Có lẽ sau này có thể dựa vào cuộn da dê này tìm được di tích thần điện của tên Thần cấp yếu ớt đó."
Nếu là trước kia, thần điện của tên Thần cấp như vậy, hắn ngay cả liếc mắt cũng không muốn nhìn, hiện giờ tu vi thấp, vào được thần điện, có khả năng lấy được bảo vật của tên Thần cấp ngớ ngẩn đó.
"Khoan đã!"
Đột nhiên Vân Phi Dương như ý thức được điều gì, thầm nghĩ: "Thần điện do Võ giả Thần cấp tạo ra, bên trong sẽ chứa thần lực, người phàm đi vào chắc chắn sẽ bị thần lực ăn mòn."
"Chẳng lẽ..."
Vân Phi Dương nhìn Mục Oanh, suy đoán: "Tổ tiên Oanh Oanh tiến vào thần điện, bị thần lực ăn mòn, khiến đời sau mất hết tư chất, không thể tu luyện võ đạo được nữa sao?"
"Nhất định là như vậy!"
Hình như hắn đã tìm được nguyên nhân cái gọi là Mộ gia bị thần linh nguyền rủa rồi.
Chỉ là trong lòng không giải thích được, bị thần lực ăn mòn, Mục Oanh thân là đời sau cũng không thể tu luyện được, vì sao mới mấy canh giờ đã ngưng kết được võ lực rồi.
"Là vì Nghịch Thiên Quyết sao?"
Rốt cục Vân Phi Dương cũng nghĩ tới bản tâm pháp kia, nhưng vẫn không để tâm lắm.
Hắn xem thứ đó là loại võ kỹ cấp thấp, cho dù có chỗ đặc thù, cũng không thể so sánh với võ kỹ của Thần giới được.
"Vân nên tu luyện võ kỹ trước đã.
Đặt cuộn da dê vào không gian giới chỉ, Vân Phi Dương bắt đầu lật xem bí tịch "Tam thức Cầm Long Thủ".
Mục Oanh thấy hắn thu hồi cuộn da dê, hai má ửng đỏ, thấp giọng lẩm bẩm: "Phụ thân đã nói, thứ này không thể tùy tiện lấy ra, trừ phi là...."
Giọng nói của nàng rất nhỏ.
Nhỏ đến mức Vân Phi Dương đang cẩn thận lật xem võ kỹ cũng không nghe thấy.
...
Nửa canh giờ sau.
Vân Phi Dương khép sách cổ lại, thầm nghĩ: "Tam thức Cầm Long Thủ này là võ kỹ bất phàm, chỉ sợ rằng dù có luyện thành, tu vi không cao thì cũng khó phát huy được sức chiến đấu chân chính."
"Nhưng mà..."
Hắn tự tin cười nói: "Thời gian ba ngày, bản soái ca có thể thăm dò được một phần, dùng để đối phó với cô bé điêu ngoa của Lương gia cũng đủ rồi."
"Vân đại ca, ta có thể tu luyện được sao?"
Trong mắt Mục Oanh lóe lên chút mong chờ.
"Có thể thì có thể, nhưng mà..."
Vân Phi Dương nghiêm túc nói: "Tam thức Cầm Long Thủ này là loại võ kỹ chí dương, nữ hài tử tu luyện sẽ ảnh hưởng đến dáng người và tướng mạo."
"A!Vậy ta không học!"
Mục Oanh hoảng sợ, từ bỏ chuyện tu luyện.
Ở trong lòng nữ nhâ, so với tu luyện võ kỹ thì dáng người và tướng mạo vẫn quan trọng hơn.
Vân Phi Dương cười nói: "Oanh Oanh, sau này ta sẽ tìm cho nàng loại võ kỹ thích hợp cho nữ tử tu luyện, có thể nâng cao thực lực, lại có thể vĩnh viễn giữ được tuổi trẻ."
Mục Oanh bĩu môi nói: "Vân đại ca, trên đời này làm gì có võ kỹ có thể vĩnh viễn giữ được tuổi trẻ chứ."
Vân Phi Dương nói: "Cho dù không có, ta cũng có thể tạo ra cho nàng!"
"Vân đại ca lại khoác lác rồi."
"Thật đó!"
"Mệt rồi, Vân đại ca, ta muốn đi ngủ."
"Ta cùng nàng!"
"Cót két."
Cửa phòng đóng lại, Vân Phi Dương cô đơn lẻ loi đứng bên ngoài.
HELLOTOOL SDN BHD © 2020 www.readmeapps.com All rights reserved