Chương 6 Nói đạo lý

by Hoa Tiến Tửu 10:26,Jul 15,2021

Với tính cách của Vân Phi Dương thì hắn đáng ai hắn sẽ nhận, bởi vì hắn không sợ người khác tới trả thù. Chẳng qua lúc này hắn cảm thấy hơi hối hận, lúc đó lẽ ra hắn không nên nặng tay như vậy, dù sao sắp tới Lương Nhân cũng sẽ trở thành em tiểu cữu của mình, như vậy về sau gặp mặt sẽ rất lúng túng.
Đây xem như là nhìn trúng Lương Âm rồi.
Đây cũng là mục tiêu thứ hai mà Vân Phi Dương chuẩn bị ra tay sau Mục Oanh.
Trên võ trường, sau khi các thiếu niên nghe hắn thừa nhận việc đánh người, hơn nữa còn thừa nhận một cách tiêu sái quyết đoán thì nhỏ giọng nghị luận: “Tiểu tử này được đó, Lương Nhân mà cũng dám đánh.”
“Có khí phách!”
“Đáng tiếc, ngày hôm nay hắn ta vẫn gặp xui xẻo rồi.”
“Đúng đấy, ngày hôm nay Lương Âm đến đây chắc chắn là vì báo thù cho đệ đệ của mình.” Nhớ tới hình ảnh khi tức giận của Lương Âm, mọi người không tự chủ được mà run lên một cái, những thiếu niên đứng tương đối gần Vân Phi Dương thì vội vàng lùi về phía sau, sợ bị lửa giận lan đến mình.
Quả nhiên.
Trên khuôn mặt tinh xảo của Lương Âm phủ kín sương lạnh, nàng lạnh nhạt nói: “Dám đánh đệ đệ ta, đúng là chán sống!” Dứt lời, tay ngọc vung lên đánh về phía Vân Phi Dương.
Nha đầu này đúng là điêu ngoa, nói đánh là đánh, hoàn toàn không có phong thái của khuê tú danh môn, quanh tay nàng còn mơ hồ hiện ra ba đạo kình khí.
“Võ lực tầng thứ ba!”
Các thiếu niên đều kinh ngạc thốt lên.
Người bình thường khi lĩnh ngộ được võ lực thì mỗi khi ra quyền đều sẽ hiện lên kình khí, căn cứ vào số lượng kình khí mà phán đoán ra thực lực của người đó. Lương Âm vừa tung một quyền ra mà đã có ba đạo kình khí bao phủ cách tay, đó chính là minh chứng tốt nhất của Võ lực tầng thứ ba.
Theo độ tuổi này của nàng, nếu không tiếp thu võ đạo một cách có hệ thống mà có thể đạt được tầng thứ ba, thì không thể nghi ngờ gì đã gây ra chấn động trong mắt đám thiếu niên tham gia sát hạch.
“Không hổ là đại tiểu thư của Lương gia.”
Mọi người vừa hâm mộ lại vừa kính nể Lương Âm, cùng lúc đó cũng thể hiệu biểu cảm đồng tình với Vân Phi Dương.
Tuy rằng Võ lực tầng thứ ba còn cách võ giả chân chính khá xa, nhưng đã đạt đến giai đoạn này thì một đòn toàn lực có thể tương đương với sức mạnh như ba trăm cân, người bình thường khó mà có thể chịu đựng được.
Thân thể của Vân Phi Dương đã bị biến chất sau khi chui từ dưới đất lên sống lại, nhìn qua thì mới như mười lăm mười sáu, trông rất đơn bạc, vì thế mà ở trong mắt mọi người, nếu đứng trong đội ngũ sát hạch thì cùng lắm hắn mới đến Võ lực tầng thứ nhất là cùng, làm sao có thể đối mặt với sức mạnh của Võ lực tầng thứ ba.
Cảnh giới và đẳng cấp chênh lệch đại biểu cho khoảng cách của sức mạnh.
Một tên Võ Đồ thì không thể chiến thắng một Võ Sư, cũng chính vì sự khác biệt giữa sức mạnh nên cảnh giới mới được phân chia tỉ mỉ như vậy, cũng vì thế mà các võ giả mới liều mạng tu luyện, không ngừng nâng cao cảnh giới để bản thân trở nên lớn mạnh hơn.
Mọi người đều mặc niệm cho Vân Phi Dương.
Nhưng mà.
Đúng vào lúc này, Vân Phi Dương lại nhún mũi chân và tránh được.
“Chuyện này…”
Ai nấy cũng đều kinh ngạc suýt rớt cằm.
Lương Âm đánh hụt một quyền, trên mặt nàng cũng hiện lên biểu cảm khó có thể tin được.
Nàng đánh quyền này rất đột ngột, cho dù là đối thủ cùng cấp bậc cũng không thể tránh né trong khoảng thời gian ngắn như vậy được, hoặc là sẽ cố gắng chống đỡ, hoặc là sẽ bị đánh trúng mới đúng.
“Trùng hợp, nhất định là trùng hợp!”
Thấy nam nhân kia chật vật đứng vững thân thể, Lương Âm đoán đối phương chắc chắn là may mắn.
Và rất nhiều thiếu niên cũng cho là như thế.
Nhưng trên thực tế, trong nháy mắt khi Lương Âm ra quyền thì Vân Phi Dương đã bắt lấy và cũng trong nháy mắt mà tránh được. Chỉ có điều do giới hạn thực lực nên trông né tránh cũng rất miễn cưỡng. Dù sao, hiện tại hắn mới ở Võ lực tầng thứ nhất, dù có khả năng quan sát tốt nhưng hành động cũng không theo kịp.
“Còn nhỏ tuổi mà có thể đạt đến Võ lực tầng thứ ba thì đúng là hiếm thấy.” Tuy Vân Phi Dương bị một quyền vừa nãy làm cho chật vật, nhưng sau khi ổn định được thân hình rồi thì lại lắc đầu nói: “Đáng tiếc, vừa nãy ra quyền quá nhanh, hạ bàn không ổn nên không có cách nào khiến sức mạnh được sử dụng một cách tốt nhất.”
Những thiếu niên kia đều suy sụp.
Một tên gia hỏa dựa vào may mắn mới miễn cưỡng tránh được một quyền của người ta mà lại ở đây bình luận về điểm đạt đến sức mạnh tốt nhất Võ lục tầng thứ ba của Lương Âm, thật sự coi mình là cao thủ hay sao?
Còn có.
Còn nhỏ tuổi?
Làm ơn, mọi người đều là bạn cùng trang lứa, ra vẻ trưởng thành cái gì chứ.
Mọi người đều có biểu cảm khịt mũi khinh thường đối với Vân Phi Dương, nếu như bọn họ biết thiếu niên đang đứng đó thực ra đã sống mười ba nghìn năm rồi, lại là cao thủ đệ nhất Thần Giới thì chỉ sợ… Kẻ ngu mới tin!
Lương Âm kinh ngạc trong lòng: “Làm sao tên này lại thấy được?”
Người khác không biết, nhưng trong lòng nàng hiểu rõ, tuy rằng một quyền vừa nãy nhanh, nhưng cũng bởi vì ra tay quá gấp nên thân thể cùng với cánh tay và hai chân không thể duy trì sự đồng bộ tuyệt đối, một quyền được đánh ra cũng không phát huy tới cực điểm, sức mạnh bị giảm đi rất nhiều.
Vân Phi Dương cười nói: “Cô nương, ta khuyên ngươi vẫn nên về nhà chịu khó ngồi xổm đứng tấn nhiều lên, ổn định hạ bàn. Như vậy thì còn có thể sửa lại, bằng không quá mười tám tuổi, xưng cốt định hình rồi thì con đường theo đuổi võ đạo của ngươi không kéo dài được đâu.”
Lương Âm lạnh mặt nói: “Ai cần ngươi lo!”
Dứt lời, nàng vung tay ngọc lên, có vẻ như lại muốn đánh tiếp.
Vân Phi Dương suy sụp, mình có lòng tốt nhắc nhở nàng yếu điểm mà nàng lại còn muốn ra tay đánh người, thật là không biết điều, hắn vội vàng nói: “Cô nương, ta mới tới Võ lực tầng thứ nhất, ngươi như này là bắt nạt người khác!”
Hắn miễn cưỡng tránh được một lần, nhưng không có tự tin có thể tránh được lần thứ hai.
Nếu như bị một nữ nhân đánh dưới con mắt của bao người như này, thì một đời vang danh coi như trôi theo dòng nước rồi. Vân Phi Dương nhất định phải ngăn cản, cố gắng hết sức động khẩu không động thủ, nếu như có thể cùng nàng tay trong tay, dạo chơi trong rừng, bàn luận về cuộc sống, nói chuyện về lý tưởng thì không thể tốt hơn.
“Cô nương này vừa nhìn đã biết là trái ớt nhỏ, lý tưởng cùng nàng dắt tay đi dạo trong rừng cây có vẻ không thực tế lắm nhỉ…” Vân Phi Dương thầm nói: “Vẫn là Oanh Oanh ngoan ngoãn, vậy thì dẫn nàng ấy đến rừng cây nhỏ đi dạo vậy.”
Lương Âm không ra tay, lạnh lùng nói: “Đệ đệ ta còn không đến Võ lực tầng thứ nhất, vậy chẳng phải là bị ngươi bắt nạt hay sao!”
Vân Phi Dương lập tức phủ nhận: “Lúc đánh đệ đệ người, ta vẫn chưa tiếp xúc với võ đạo đâu, lúc đó ta cũng chưa đạt tớiVõ lực tầng thứ nhất.”
Lương Âm quyệt miệng cười lạnh: “Người nói hai ngày trước ngươi vẫn chưa tới Võ lực tầng thứ nhất, nhưng hai ngày sau lại đạt được?”
“Đúng vậy.” Vân Phi Dương đáp.
“Chà chà.” Lương Âm nở nụ cười.
Các thiếu niên tham gia sát hạch cũng nở nụ cười, vẫn là nụ cười châm biếm đó.
Võ lực tầng thứ nhất là giai đoạn khởi đầu của võ giả, có người dựa vào thiên phú mà đột phá đến Võ lực tầng thứ nhất hoặc là cấp cao hơn. Có người tu luyện tâm pháp nên kích phát tiềm năng, từ đó tiến vào được các cấp bậc của Võ lực. Nhưng cho dù phương pháp nào thì thời gian nhanh nhất để ngưng tụ lực lượng, tiến vào một cấp bậc cũng phải mất bảy đến tám ngày.
Lại nói đến Lương Âm.
Thân là đại tiểu thư Lương gia, tài nguyên không kể xiết, gia chủ Lương gia lại trả giá cao mua một quyển tâm pháp nhất phẩm cho nàng. Nhưng nàng cũng mất mười ngày mới ngưng tụ đủ lực lượng để tiến vào các cấp Võ lực, trong vòng trăm dặm ở Địa Sơn trấn đã là người đứng đầu rồi.
Đây lại nói hai ngày có thể đạt được đến một cấp?
Nổ cũng nổ vừa vừa phải phải nha!
Mọi người cho rằng Vân Phi Dương nói phét, nhưng thực tế Vân Phi Dương cũng không mất đến hai ngày mới đạt được Võ lực tầng thứ nhất, mà là một canh giờ, còn người bình thường như Mục Oanh mà cũng chỉ mất hai canh giờ.
Chiến Thần Thần giới, một canh giờ đạt được một cấp xem như là thuận lý thành chương, cũng không có gì kỳ lạ. Nếu như không phải do cơ thể bị trấn áp quá lâu, cơ năng của thân thể chưa khôi phục hoàn toàn thì không tới một canh giờ cũng có thể đột phá.
Nhưng Mục Oanh là người bình thường, có thiên phú cũng không bằng loại đại tiểu thư có nhiều tài nguyên như Lương Âm, lý do mà nàng có thể đột phá một cấp trong thời gian ngắn là nhờ có môn tâm pháp Nghịch Thiên Quyết này.
Nghịch Thiên Quyết.
Nghĩa như tên, thực sự là nghịch thiên.
Giờ phút này Vân Phi Dương vẫn còn không biết rõ chỗ đặc biệt của môn tâm pháp này, chỉ xem nó như tâm pháp cấp thấp nhất của Phàm giới, nếu như có tâm pháp nào cấp cao hơn thì khẳng định sẽ không do dự mà quăng nó qua một bên.
Nụ cười trên mặt Lương Âm biến mất, lạnh nhạt nói: “Nếu như đã đánh đệ đệ ta, thì ta sẽ làm mọi cách để khiến đối phương phải trả giá thê thảm, cũng khiến cho người khác biết người Lương gia không phải là loại người mà ai cũng có thể động vào!”
Lời nói vừa dứt, tay nhỏ giơ lên định ra tay tiếp.
Vân Phi Dương nói với giọng điệu suy sụp: “Đệ đệ ngươi trêu chọc nữ nhân của ta trước nên ta mới ra tay đánh hắn ta. Chúng ta có thể nói lý lẽ với nhau hay không?”
Nếu câu nói này bị đám cường giả Thần giới của hàng chục nghìn năm trước nghe được thì nhất định sẽ khóc.
Nếu ngươi nói lý thì chúng ta tội gì phải liên thủ trấn áp ngươi.
“Nói lý?”
Lương Âm cao ngạo nói: “Trên thế giới này, nắm đấm mạnh mới là đạo lý.”
Vân Phi Dương rất tán thành với câu nói này.
Năm xưa, hắn cũng dựa vào câu nói này đánh cho đám tự cho mình là siêu phàm ở Thần giới một trận. Nhưng bây giờ, đạo lý của hắn không cứng cho lắm nên chỉ có thể kiên trì nói: “Nếu ngươi muốn đánh thì ta sẽ theo tới cùng. Nhưng hôm nay là thời gian thi võ đạo. Nếu giao đấu với nhau vào lúc này thì không ổn. Hay là chúng ta đánh nhau vào ngày khác đi?”
Đánh không lại thì chỉ có thể kéo dài thời gian.
Lương Âm hơi trầm ngâm, nàng cảm thấy tên này nói cũng có lý. Dù sao hôm nay cũng thi đấu võ đạo.
Vì vậy Lương Âm nói: “Được, ba ngày sau, vẫn ở chỗ này. Ta với ngươi sẽ đấu một trận.”
Lúc này, Vân Phi Dương đáp: “Được!”

Download APP, continue reading

Chapters

1