Chương 5 Lương Âm
by Hoa Tiến Tửu
10:26,Jul 15,2021
Nhờ vào Nghịch Thiên Quyết mà Mục Oanh có thể thuận lợi đạt được Võ Lực tàng thứ nhất và đủ tư cách tham gia sát hạch võ đạo. Hơn nữa, nàng còn cố ý mặc bộ quần áo đẹp nhất để tham gia buổi sát hạch ngày hôm nay.
“Đây là bộ đồ mà mẫu thân tự tay may cho ta trước khi hấp hối…” Mục Oanh cười tươi tắn nói: “Lão nhân gia ở trên trời có linh thiêng nhất định sẽ phù hộ cho ta thông qua bài sát hạch!”
Mục Oanh xuất thân từ tầng lớp bần cùng khốn khổ, vậy nên chỉ có thông qua sát hạch võ đạo và tiến vào Học phủ võ đạo đẳng cấp cao hơn thì nàng mới có cơ hội thay đổi vận mệnh của mình.
Lúc này, Vân Phi Dương đi tới trước mặt Mục Oanh, nắm lấy đôi tay nhỏ nhắn của nàng và nói: “Nha đầu ngốc, võ đạo cần phải tự mình cố gắng, liên tục đột phá thì mới được chứ không phải là trông chờ vào sự che chở của tổ tiên. Vì thế nàng nhất định phải tin tưởng vào chính bản thân mình, nàng luôn luôn là người xuất sắc nhất!”
Tên gia hỏa này không hề chiếm tiện nghi và hắn cũng thực sự rất nghiêm trang, bởi vì năm đó hắn cũng phải trải qua những lần sát hạch tàn khốc và tôi luyện thì mới có thể trở thành cường giả Thần giới, mới có quyền đánh linh vị, có năng đuổi Thần Quân.
Mục Oanh cũng tươi cười trả lời: “Vân đại ca, hình như ngươi rất hiểu về võ đạo, không hề giống một dã nhân đi ra từ trong núi.”
Hiểu rất rõ ư?
Vân Phi Dương vừa lắc đầu vừa cười, sau đó lại nâng mắt nhìn phía khoảng không xa xăm: “Toàn bộ Thần giới không có mấy người có thể hiểu về võ đạo hơn ta.”
Nói thật thì Chiến Thần của Thần giới tuyệt đối không khoác lác về sự hiểu biết của mình đối với võ đạo. Chỉ có điều đó cũng là chuyện của vạn năm trước, còn hiện tại Vân Phi Dương mới chỉ đạt Võ Lực tầng thứ nhất, xem như một người mới cũng không quá đáng.
“Haizz.” Mục Oanh đột nhiên nói: “Vân đại ca, bây giờ không còn sớm nữa, ta phải chạy thật nhanh đến võ trường mới được, nếu không thì sẽ bỏ qua cơ hội lần này mất.” Nàng vừa nói dứt lời đã chạy nhanh ra phía cửa.
“Oanh Oanh, chờ ta!”
Vân Phi Dương thấy vậy cũng vội vàng đuổi theo.
…
Địa Sơn trấn cũng không lớn lắm, tính ra chỉ có mấy mấy ngàn người, thế nhưng ở vị trí trung tâm bên trong tòa thành nhỏ này có một võ trường rất rộng lớn cùng với một đống kiến trúc được xây dựng vô cùng tinh xảo.
Đây chính là võ đường.
Mỗi tháng ở đây lại được tổ chức một cuộc sát hạch võ đạo.
Vào lúc này, đã có mấy chục thiếu nam thiếu nữ đứng trên võ trường.
hững người này đều đến từ các thôn trang trong vòng trăm dặm ở Địa Sơn trấn, tuổi tác đều không quá mười tám nhưng tất cả đều đã đạt đến một trình độ nhất định trong võ đạo. Có người mới tầng thứ nhất, cũng có người đã tới tầng thứ hai, nhưng nhưng bởi vì vận mệnh sắp đặt, nên hôm nay bọn họ mới cùng xuất hiện ở nơi này.
Nếu như nhận được sự tán thành của Võ Sư thì bọn họ sẽ được bước vào Cung điện võ đạo, trong tương lai còn có thể trở thành Võ Hoàng, Võ Thánh danh chấn một phương.
Mười mấy thiếu niên hăng hái ưỡn ngực thẳng lưng, bọn họ đều im lặng chờ đợi Võ Sư xuất hiện. Trong đám người ấy cũng có Mục Oanh, nếu nhìn kỹ thì có thấy đôi tay nhỏ bé của nàng hơi run rẩy. Nàng đã từng đứng xa xa xem sát hạch võ đạo vài lần, cũng đã rất nhiều lần giả tưởng xem liệu sau này mình có cơ hội đứng ở chỗ này hay không?
Cho đến bây giờ, khi nàng đã đứng ở đây và trở thành một thành viên tham gia sát hạch, nàng cũng không thể không chế được sự kích động và căng thẳng trong lòng mình, thậm chí nàng còn nghi ngờ không biết có phải mình đang nằm mơ hay không?
Nếu như là mơ thì nàng chỉ mong giấc mơ này có thể kéo dài lâu một chút!
Ngày vào lúc Mục Oanh còn đang căng thẳng băn khoăn thì có một bàn tay nắm lấy tay nàng, mười ngón đan xen, đồng thời giọng nói dịu dàng của Vân Phi Dương cũng truyền đến: “Đừng sợ, có ta ở đây rồi.”
Cảm nhận được độ ấm từ lòng bàn tay, tâm trạng căng thẳng của Mục Oanh cũng được thả lỏng, trong lòng lại càng thấy ấm áp hơn, nàng ngượng ngùng xoay người hỏi: “Vân đại ca, tại sao ngươi cũng đến đây?”
“Cùng nàng trải qua sát hạch đó.” Vân Phi Dương cười nói, mặc dù hắn không có hứng thú với việc sát hạch nhưng với lão bà thì ngược lại, vì thế nên hắn cũng chạy đến gia nhập vào đội ngũ tham gia sát hạch.
Mục Oanh nghe vậy thì hạ thấp giọng, nói: “Vân đại ca, ngươi không phải cư dân của Địa Sơn trấn, không có gì để chứng minh thân phận thì không thể tham gia sát hạch đâu.”
“Ta có mà.”
Nói xong, Vân Phi Dương lấy một con dấu chứng minh thân phận từ trong ngực ra.
Mục Oanh vô cùng kinh ngạc khi nhìn thấy con dấu kia.
Hắn có con dấu chứng minh thân phận này từ lúc nào vậy, sao mình lại không biết gì nhở?
Con dấu chứng minh thân phận này là do Vân Phi Dương mới lấy được từ người khác, bên trên con dấu không ghi tên của hắn mà là của một thiếu nên tên Lý Phi.
“Kỳ lạ thật.” Vào lúc này, cách chỗ hai người không xa, có một thiếu niên cũng tham gia sát hạch đang mò mẫm khắp người như tìm thứ gì đó, vừa sờ vừa nói thầm: “Con dấu chứng minh thân phận của mình đâu rồi…”
…
“Oanh Oanh, nãy nàng mới nói nếu như thông qua sát hạch thì sẽ bị cử đi bồi dưỡng ở học viện tại Đông Lăng thành đúng không?” Lúc này, Võ Sư phụ trách việc sát hạch vẫn chưa đến nên Vân Phi Dương mới tìm chủ đề nói chuyện để bớt nhàm chán.
Nếu như không phải vì muốn giành thêm lợi ích cho Mục Oanh thì hắn đã có mặt ở chỗ này rồi. Dù sao hắn đường đường là đệ nhất cao thủ đứng đầu Thần Giới, mà giờ lại tham gia loại sát hạch cấp thấp như này đúng là không xứng với thân phận của mình.
“Đúng vậy.” Mục oanh gật gù nói: “Chỉ cần thông qua sát hạch là có thể được đến tòa thành to nhất quận Đông Lăng rồi.”
“Tòa thành to nhất?”
Vân Phi Dương hiếu kỳ nói: “Oanh Oanh, Đông Lăng thành rộng lắm sao?”
“Cái này…” Mục Oanh hơi trầm ngâm, lóng ngóng nói: “Đông Lăng thành thật sự rất rộng!” Chủ yếu là Mục Oanh cũng chưa được đến tòa thành này bao giờ nên cũng không biết nó rộng lớn đến mức nào. Nàng cũng chỉ nghe người khác nói rằng Đông Lăng thành vừa là thủ phủ vừa là tòa thành to lớn nhất của quận Đông Lăng.
“Ồ.” Vân Phi Dương nghe vậy thì trả lời một tiếng.
Nhưng vào lúc này, có người kinh ngạc nói: “Đại tiểu thư Lương gia tới rồi!”
“Xoạt!”
Các thiếu niên đang có mặt ở võ trường nghe thấy vậy thì đều dồn dập, sôi nổi đứng dậy.
Vân Phi Dương cũng rất tò mò nên xoay người lại nhìn, chỉ thấy bên ngoài võ trường có một thiếu nữ đang bước tới, nàng ta thắt bím tóc đuôi ngựa, trên người là một bộ trang phục màu tím và dưới chân là một đôi giày cao tới gối cùng màu.
Nữ tử này khoảng chừng mười sáu tuổi, dung mạo xinh đẹp, nước da trắng ngần, khuôn mặt trái xoan với đôi con ngươi đen láy sáng ngời, quanh thân lộ ra hơi thở thanh xuân hoạt bát.
Khóe miệng Vân Phi Dương khẽ cong lên mỉm cười, thầm nói: “Đúng là một tiểu mỹ nữ.”
“Đạp đạp!”
Thiếu nữ thắt bím tóc đuôi ngựa không để ý đến ánh mắt hâm mộ của mọi người, nàng bước từng bước đi tới đứng trước mặt Vân Phi Dương, sau đó khẽ ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng chuyển động, âm thầm đáng giá hắn, trông giống như một cô công chúa cao cao tại thượng.
Vân Phi Dương ngẩn người, chẳng lẽ tiểu mỹ nữ là đến tìm mình?
Chả nhẽ bản thân mình đã soái đến mức nghịch thiên, soái đến mức thiên lý bất dung rồi sao, đi đến đâu cũng hấp dẫn mỹ nữ. Nghĩ vậy, trong lòng Vân Phi Dương cảm thấy rất thoải mái, hắn tự nhủ với bản thân: “Dáng vẻ anh tuấn đúng là dễ trêu hoa ghẹo nguyệt mà, hổ thẹn quá.”
“Này!”
Thiếu nữ hai tay chống nạnh, mắt hạnh trừng lên nói: “Có phải ngươi là người đánh đệ đệ ta đúng không?”
Các thiếu niên ở xung quanh nghe vậy đều rất kinh ngạc, thì Lương gia là nhà giàu có số một ở Địa Sơn trấn này, rất nhiều người đều nịnh bợ không kịp, không một ai dám đắc tội với họ. Mà nha đầu này chính là Lương Âm - đại tiểu thư của Lương gia, đệ đệ của nàng là Lương Nhân nhỉ? Không ngờ có người dám đánh tên kia, chẳng lẽ người đó không muốn sống nữa!
“Hử?” Khóe miệng Vân Phi Dương giật giật.
Hóa ra không phải do mình tuấn tú nên hấp dẫn nha đầu này, mà mục đích của nàng đúng là đến tìm mình!
Trong khoảng cách gần như vậy, Vân Phi Dương không thể không thừa nhận da thịt của nữ tử này trắng như tuyết, vóc người cao gầy, thanh lệ thoát tục, trong lời nói và cử chỉ lộ ra sự kiêu ngạo, là một thiếu nữ xinh đẹp khác với vẻ đẹp dịu dàng của Mục Oanh.
“Hử cái gì mà hử!”
Lương Âm lườm hắn một cái, hung hăng nói: “Người đánh đệ đệ ta phải không!” Câu này nghe như là đang chất vấn, nhưng từ trong giọng điệu của kia thì có thể hiểu được nó giống như một câu khẳng định rồi.
Tiểu nha đầu đúng là điêu ngoa bá đạo, có điều ca ca rất thích!
Vân Phi Dương cười nói: “Cô nương, ta đây đã đánh rất nhiều người, xin hỏi đệ đệ của ngươi là ai?”
“Xoạt!”
Trên võ trường lúc này là một mảnh xuýt xoa.
Đã đánh rất nhiều người ư? Đúng là ra vẻ mà.
Nhưng lời Vân Phi Dương nói lại là sự thật, tu luyện ở Thần Giới đã mấy ngàn năm rồi, số lượng người bị hắn đánh không phải mười ngàn thì cũng tới chín ngàn rồi, có khi ngày hôm nay đánh người ta mà ngày mai đã quên mất người đó là ai rồi.
Hai hàng lông mày của Lương Âm cau lại, lạnh nhạt nói: “Lương Nhân!”
“Lương Nhân?”
Vân Phi Dương có nhớ người này, dù sao hắn ta cũng có một khuôn mặt dỗ rất dễ để nhận dạng, nhưng trong lòng lại hơi suy sụp, không ngờ tên tiểu tử kia xấu thế mà lại có một tỷ tỷ xinh đẹp nhường này.
“Không sai.”
Vân Phi Dương gật đầu nói: “Là ta đánh hắn!”
HELLOTOOL SDN BHD © 2020 www.readmeapps.com All rights reserved