Chương 12 Lấy độc trị độc

by Hoa Tiến Tửu 10:30,Jul 15,2021

Bí tịch "Tam thức Cầm Thủ Long" Mục Oanh đưa tới vô cùng đúng lúc.
Vân Phi Dương không cần phải tốn sức tự nghĩ ra võ kỹ, hơn nữa, dựa vào nhữnng chiêu thức của võ kỹ hắn có thể đoán được, sau này khi đạt tới cảnh giới cao nhất, căn cứ theo sự biến hóa của chiêu thức, có thể suy diễn ra cả thức thứ tư, thức thứ năm.
Tạo ra võ kỹ thực sự rất khó.
Nhưng suy ra từ võ kỹ của người khác thì Vân Phi Dương vẫn rất có tự tin.
"Bắt đầu nào."
Vân Phi Dương đi đến trước đại thụ, thở ra một hơi, bắt đầu tu luyện.
Một lần tu luyện này, kéo dài suốt một đêm.
Chiến Thần đến từ Thần giới quả nhiên không phải khoác lác.
Gần như chỉ trong một đêm, Vân Phi Dương đã có thể thuận lợi nắm được thức thứ nhất "Cầm Nã Thủ".
Nhưng mà vẫn chưa thuần thục lắm.
Hắn cũng không quan tâm, bởi vì các thời gian thi đầu còn tận hai ngày nữa, đến lúc đó tự nhiên sẽ nhuần nhuyễn thôi.
"Học được võ kỹ này, cũng coi như đã năm chắc được một chút."
Vân Phi Dương mệt mỏi vươn vai.
Tuy rằng tu luyện vất vả cả đêm, nhưng "Nghịch Thiên Quyết" vẫn luôn vận hành trong cơ thể, khiến hắn không hề mệt mỏi, ngược lại còn cảm thấy rất hăng hái.
Vân Phi Dương ngạc nhiên nói: "Nghịch Thiên Quyết này thật không bình thường, lại có thể tự động lưu chuyển."
Trong võ kỹ của Thần giới mà hắn từng tiếp xúc, có rất ít tâm pháp có thể tự động vận hành.
"Vân đại ca, ăn điểm tâm đi."
"Ừ."
Vân Phi Dương thu người lại, đứng lên khỏi tảng đá.
Vào trong phòng, cơm nước đã chuẩn bị xong, lúc hắn định tiếp tục nghiên cứu Tam thức Cầm Long Thủ, Võ Sư Mã Đại Chinh từ trong sân đi đến.
...
Trong phòng.
Vân Phi Dương ngồi trên ghế, cẩn thận quan sát Mã Đại Chính như một y sư chuyên nghiệp.
Nhìn thoáng qua.
Hắn khe khẽ thở dài nói: "Đại nhân, bệnh của ngài so với hôm qua còn nghiêm trọng hơn, nếu không trị liệu kịp thời chỉ còn nước bỏ cái tay mà thôi."
"A?"
Trong phút chốc Mã Đại Chinh vô cùng căng thẳng.
Phải biết rằng, một cánh tay đối với võ giả mà nói, vô cùng quan trọng.
"Nhưng mà."
Vân Phi Dương cười nói: "Ngài gặp ta, bệnh này có thể trị được."
"Thật sao?"
Mã Đại Chinh bán tín bán nghi.
Thật sự hắn không nghĩ tới, tên tiểu tử này có thể trị bệnh, lại còn là quái bệnh mà danh y toàn Bàn Thạch thành không thể chẩn đoán chính xác được.
Vân Phi Dương xua tay, nói: "Nếu đại nhân nghi ngờ năng lực của ta, thế thì vẫn nên mời người khác tài giỏi hơn đi."
"Không không."
Mã Đại Chinh nói: "Tin, ta tin!"
Đã đến bước này, hắn cũng chỉ còn coi ngựa chết như ngựa sống mà chữa.
Nếu có thể trị được, đó là chuyện tốt, nhưng nếu không trị được, tất nhiên phải trừng trị tên tiểu tử này một phen rồi.
Vân Phi Dương cầm bút lên, loạt soạt viết mấy chữ lên giấy, nói: "Bệnh của ngài là do tu luyện võ đạo khiến cho kinh mạch rối loạn, chỉ cần khai thông kinh mạch, bệnh cũng sẽ tốt lên, mặc dù phương thuốc bình thường cũng có thể trị được, nhưng không trị tận gốc, phương thuốc ta kê rất hiệu nghiệm, sẽ không tái phát nữa."
Thần kỳ như vậy?
Trong lòng Mã Đại Chinh thầm nói.
Tiểu tử này chắc không phải thần côn chuyên lừa gạt hãm hại đấy chứ?
Dù nghĩ như vậy, nhưng hắn vẫn theo bản năng nhận phương thuốc.
"Soạt."
Đột nhiên Vân Phi Dương rút phương thuốc lại, cười nói: "Đại nhân, phương thuốc này của ta không thể truyền ra ngoài, ngài cũng nên có thành ý một chút."
"Đúng đúng!"
Mã Đại Chinh vội vàng lấy ra tờ ngân phiếu một trăm lượng.
"Chỉ có như vậy?"
Vân Phi Dương nhíu mày.
Mã Đại Chinh không còn gì để nói: "Một trăm lượng này cũng đủ để người thường dùng hơn mười năm đấy."
"Phải vậy không?"
Vân Phi Dương không có khái niệm gì với tiền tài ở Phàm giới, cũng lười tìm hiểu, nhận ngân phiếu rồi đưa phương thuốc cho hắn ta.
Mã Đại Chinh cẩn thận nhận lấy phương thuốc, nhìn kỹ, sắc mặt nháy mặt trầm xuống.
Trên phương thuốc Vân Phi Dương viết độc rết, Châm Diệp Tiêm và các loại dược liệu khác, tất cả đều là độc dược đã được công nhận.
Đây mà là phương thuốc?
Cái này là phương thuốc độc thì có!
"Rầm!"
Mã Đại Chinh tức giận đứng dậy, vỗ mạnh bàn nói: "Tiểu tử, ngươi kê phương thuốc gì cho bản đại nhân đây, ngươi muốn trị bệnh của ta, hay muốn lấy mạng ta!"
Vân Phi Dương bình tĩnh nói: "Đại nhân, hẳn là ngài đã nghe qua câu lấy độc trị độc?"
Lấy độc trị độc?
Mã Đại Chinh giận điên nói: "Tất cả dược liệu ngươi viết trên đây đều là kịch độc, nếu ta dùng, độc còn chưa có công dụng, mạng nhỏ đã mất trước rồi!"
Vân Phi Dương lắc đầu nói: "Vật cực tất phản*, đạo lý này đại nhân chưa từng nghe qua sao?"
*Vật cực tất phản: ý rằng một chuyện nếu đi đến giới hạn cuối sẽ đảo ngược lại.
Mã Đại Chinh câm nín toàn tập.
Bản thân tới chẩn bệnh, không phải tới để nghe hắn nói đạo lý.
Vân Phi Dương nói: "Đại nhân, phương thuốc này tuyệt đối có thể trị được bệnh của ngài, cũng không khiến ngài trúng độc, nếu ngài không tin, có thể tìm con chó, con mèo gì đó để thí nghiệm trước."
Đúng rồi!
Hai mắt Mã Đại Chinh sáng lên.
Dược liệu trên đó đều có độc, sau khi sắc rồi có thể tìm một con chó để thử, nếu không xuất hiện triệu chứng trúng độc, bản thân hắn dùng cũng sẽ không có nguy hiểm.
Hắn ta lạnh lùng nói với Vân Phi Dương: "Trước mắt bản đại nhân rút lại những lời cảnh cáo ban nãy, nhưng nếu xảy ra vấn đề, tiểu tử người cứ việc chờ chết đi."
Uy hiếp sao?
Vân Phi Dương không đồng ý, nói: "Đại nhân, vẫn nên nhanh chóng điều chế thuốc đi, nếu còn chậm trễ nữa, bệnh tình càng lúc càng tệ hơn, một khi nó lan ra rồi, cho dù thần tiên hạ phàm cũng không thể xoay chuyển được gì nữa."
Sắc mặt Mã Đại Chinh hơi đổi, cất kỹ phương thuốc rồi xoay người rời đi.
Đợi sau khi hắn ta rời đi rồi, Mục Oanh mới từ ngoài tiến vào, khó hiểu nói: "Vân đại ca, Võ Sư đại nhân đến đây làm gì?"
"Không có chuyện gì."
Vân Phi Dương đi đến trước mặt nàng, nói: "Oanh Oanh, đi thôi."
"Làm gì?"
Vẻ mặt Mục Oanh mờ mịt.
Vân Phi Dương cười nói: "Muốn lập tức đi Đông Lăng thành, mua cho nàng mấy bộ y phục mới, phải thật đẹp."
Trong lòng Mục Oanh rất ấm áp, nhưng lại cay đắng nói: "Vân đại ca, ta... Ta không có tiền."
Đừng nói là mua thêm y phục, ngay cả đồ ăn thường ngày cũng không có tiền mua.
"Ta có."
Tay Vân Phi Dương lắc lắc ngân phiếu Mã Đại Chinh vừa mới đưa.
Mục Oanh kinh ngạc nói: "Vân đại ca, sao ngươi có nhiều tiền như vậy được!"
"Kiếm đó!"
Vân Phi Dương cười "hắc hắc", nắm bàn tay bé nhỏ của Mục Oanh bước ra khỏi sân, đi về phía thôn trấn.
...
Địa Sơn trấn tuy nhỏ, nhưng phố xá cũng rất náo nhiệt.
Vân Phi Dương dẫn Mục Oanh đi dạo một vòng quanh phố xá sầm uất, người này hoàn toàn không có khái niệm tiết kiệm, là một tên tiêu tiền như nước.
"Oanh Oanh, y phục này cũng được đấy, rất hợp với nàng."
"Vân đại ca, đã mua mấy món rồi, đừng mua nữa mà!"
Mục Oanh vội vàng ngăn lại.
Hai bộ y phục đã khiến nàng vô cùng thỏa mãn, không cần mặc nhiều hơn nữa.
Vả lại, tiểu cô nương rất tiết kiệm, không hy vọng Vân đại ca vì mình mà tiêu xài phung phí như vậy.
Vân Phi Dương nghiêm túc nhìn nàng, nói: "Phải mua."
"Ách..."
Mục Oanh cúi đầu, không nói gì nữa.
Vân Phi Dương vì nữ nhân hắn coi trọng, cam tâm tình nguyện tiêu tiện, rất nhanh lại mua thêm được mấy bộ y phục mới, sau đó đi tới trước cửa tiệm đồ trang sức.
Trong một canh giờ ngắn ngủi đã xài hết bảy, tám phần mười.
Nhân kháo y trang, mã kháo an.*
*Ý nói người đẹp thì dựa vào cách ăn mặc, còn ngựa thì dựa vào cái yên đẹp.
Lúc Mục Oanh bộ y phục mới bước ra, thêm cả trang điểm rất đẹp, khí chất chẳng hề thua kém đại tiểu thư Lương Âm kia.
Trong phút chốc, Vân Phi Dương không thể nào rời mắt.
"Vân đại ca..."
Mục Oanh ngượng ngùng cúi đầu.
Vân Phi Dương lấy lại tinh thần, nhếch miệng cười nói: "Oanh Oanh, nàng rất đẹp."
Khuôn mặt Mục Oanh càng hồng thêm, trái tim như được quét thêm một lớp mật ngọt ngào.
Thay y phục xong, đồ vật này nọ cũng mua đủ, Vân Phi Dương dẫn Mục Oanh vào tửu lâu cao nhất Địa Sơn trấn.
Gọi hết mấy món ăn đặc sắc, chiêu bài một lượt từ trên xuống, cũng tốn tới hai mươi lượng.
"Ừm, không còn tiền, chúng ta đi thôi."
Sau khi tính tiền xong, nhận ra một trăm lượng đã tiêu bằng sạch, Vân Phi Dương mới định quay về nhà.
Mục Oanh đi phía sau rất muốn khóc.
Một trăm lượng này đủ dùng mấy năm, vậy mà Vân đại ca tiêu một lát thì hết rồi.
"Oanh Oanh, tiền xài rồi thì có thể kiếm lại, hưởng thụ đúng lúc mới là quan trọng nhất."
Vân Phi Dương cắn răng mặc kệ.
Người này vốn không có khái niệm gì về tiền bạc, hơn nữa sau khi sống lại quyết chí muốn tận hưởng cuộc sống.
"Vân đại ca..."
Mục Oanh cúi đầu, nói: "Cảm ơn người."
Tiểu cô nương tuy rằng rất đau lòng cho chỗ tiền đó, nhưng hôm nay Vân Phi Dương mua y phục mới cho nàng, còn dẫn nàng vào tửu lâu xa hoa ăn đồ ngon, trong lòng nàng vô cùng cảm động.
Thân là nữ nhân, ai không muốn có một người nam nhân vì mình mà tiêu tiền đâu chứ.
"Cảm cái gì, ơn cái gì, đều là người một nhà."
Vân Phi Dương trước sau như một, mặt dày vô sỉ.
"Người một nhà sao..."
Mục Oanh thấp giọng nói, lòng đầy ắp tâm sự.

Download APP, continue reading

Chapters

1