Chương 3 Giang hồ tái kiến

by Hoa Tiến Tửu 10:25,Jul 15,2021

Ban đêm.
Vân Phi Dương đang ngồi dưới gốc cây đại thụ trong sân.
Bởi vì vết thương ở mông cho nên tư thế ngồi của hắn lúc này trông vô cùng kỳ quái, kết hợp cùng với biểu cảm nghiêm túc trên mặt, trông như đang bị táo bón.
Hơi nhiều.
Vân Phi Dương mở mắt, vẻ mặt đau khổ lên tiếng: "Ôi, linh khí ở nơi Phàm giới này quá yếu, những võ kỹ đáng tự hào của mình cũng hoàn toàn vô dụng ở nơi này."
Hắn vốn không định xuống đây tu luyện, chỉ định hưởng thụ một cuộc sống thật tốt, tán gái sau đó cưới một muội muội về.
Thế nhưng hôm nay sau khi bị một con chó săn lớn cắn như thế thì mới nhận ra tình hình hiện giờ của mình chính là hổ xuống đồng bằng bị chó khinh thường.
Không được.
Hắn đường đường là cao thủ đệ nhất ở thần giới, một người đẹp trai ngời ngời như thế, sao lại có thể rơi vào cảnh thê thảm như thế này!
"Ở một nơi mà võ đạo được tôn vinh như thế, nếu muốn hưởng thụ cuộc sống thì trước mắt phải có đủ thực lực, phải tu luyện, ít nhất là phải có năng lực tự vệ. Ví dụ như trước mắt phải đạt tới cảnh giới Võ Thần thì sau đó mới có thể tiến hành kế hoạch tán gái lớn lao của mình."
Sau khi nghĩ thông suốt mọi chuyện, Vân Phi Dương quyết định sẽ tu luyện, thế nhưng hắn ngồi dưới tàng cây này hơn nửa ngày trời, vận dụng rất nhiều chiêu thức, ví dụ như Cửu Huyền Thần Công, Hỗn Nguyên Tâm Quyết, hay ví dụ như các loại tâm pháp đều kết thúc bằng sự thất bại.
Những chiêu thức này chỉ cần nghe tên thôi cũng biết rằng có cấp bậc cao, cần phải có một khí thế dồi dào và tinh thông. Linh khí ở phàm giới quá yếu, không có cách nào cung cấp được linh khí cho hắn vì thế hắn không thành công thì cũng chẳng có gì là lạ.
Những người ở phàm giới phải cảm ơn vì linh khí ở đây quá yếu!
Nếu như hắn tu luyện thành công thì với võ công thâm hậu của hắn cũng đủ để có thể hấp thụ sạch sẽ toàn bộ linh khí, nếu không có đủ linh khí vậy thì mọi người cũng đừng nghĩ tới chuyện tu luyện.
"Mình không biết những võ công bình thường..."
Vân Phi Dương cảm thấy vô cùng rối rắm, cho dù hắn có từng là đệ nhất cao thủ ở thần giới thế nhưng hắn chưa từng học qua những võ công bình thường.
"Ôi!"
Hắn ngẩng đầu nhìn bầu trời, xúc động lên tiếng: "Nếu sớm biết có ngày như thế, mình nên chuẩn bị mấy quyển bí kíp đặt trước vào không gian giới chỉ, đề phòng bất cứ tình huống nào."
Chờ một chút!
Không gian giới chỉ?
Dường như Vân Phi Dương nghĩ ra điều gì đó, vội vàng đưa tay tháo đai lưng của mình, sau đó nắm đáy quần lấy ra một chiếc nhẫn lấp lánh.
"Ha ha."
Hắn cười to lên tiếng: "Bên trong có lẽ sẽ có bí kíp phổ thông!"
E rằng trên đời này cũng chỉ có những đệ nhất cao thủ mới có thể giấu không gian giới chỉ ở chỗ riêng tư nhất.
Thật ra hắn cũng do bị bắt buộc nên mới làm thế, hắn đã từng đối mặt với sự bao vây tấn công từ rất nhiều cường giả, vì không muốn chiếc nhẫn bị lão già kia cướp mất, suy nghĩ một lúc lâu mới quyết định sẽ giấu chiếc nhẫn ở chỗ này.
Không gian giới chỉ chỉ là một loại vật thể không gian, nó có thể chứa tất cả mọi thứ ngoại trừ những sinh vật sống.
Vân Phi Dương đã nhận chủ với nó, mặc dù không có tu vi thế nhưng vẫn có thể giao tiếp với nó. Sau khi lục soát bên trong một hồi, hắn nhanh chóng lấy ra một quyển bí kíp cũ nát.
"Nghịch Thiên Quyết, tâm pháp thứ nhất."
Nhìn mấy chữ bí kíp này, Vân Phi Dương cau mày lên tiếng: "Cũng chỉ là một loại tâm pháp cấp thấp thế mà lại dùng tên Nghịch Thiên..."
Các loại tâm pháp ở phàm giới chia thành tám cấp, Nghịch Thiên Quyết này chính là cấp đầu tiên, có thể được xem là cấp thấp nhất. Mặc dù hơi thấp một chút thế nhưng trong mắt những người bình thường như Mục Oanh và Triệu Tráng thì lại chính là một bảo vật vô giá.
Vân Phi Dương lại đưa tay vào không gian giới chỉ tìm kiếm một lượt, sau khi không tìm được bí kíp nào khác thì cũng không thể làm gì khác hơn là nói: "Cũng chỉ có mỗi quyển bí kíp này, thôi dùng tạm vậy."
Cái tên Nghịch Thiên Quyết này vô cùng ngang ngược thế nhưng chung quy cũng chỉ là tâm pháp cấp thấp nhất, bên trong cuốn bí kíp này cũng chỉ có vài chữ, từ ngữ cũng vô cùng đơn giản. Chỉ trong một thời gian ngắn Vân Phi Dương đã khắc cốt ghi tâm hết bí kíp trong đó, sau đó bắt đầu tiến hành tu luyện.
Nửa tiếng sau, hắn thuận lợi lĩnh ngộ hết tất cả bí kíp, trong cơ thể cũng hấp thụ được một số linh khí.
Trong võ đạo thì linh khí là thứ vô cùng quan trọng, bởi vì mọi loại võ đều cần có đủ linh khí thì mới có thể thi triển ra được uy lực thật sự.
Lại nửa tiếng nữa trôi qua.
Vân Phi Dương lĩnh ngộ Nghịch Thiên Quyết tới mức cao nhất, cảnh giới của hắn cũng tăng lên tới cảnh giới Võ Lực.
Võ Lực chính là cấp bậc mà một người bình thường tiếp xúc, tổng cộng chia thành chín tầng. Sau khi đột phá tới tầng thứ chín thì có thể bước vào võ đạo, trở thành một cường giả chân chính.
Chỉ sau một tiếng đồng hồ, hắn đã lĩnh hội được một tầng.
Không hổ danh là đệ nhất cao thủ ở thần giới! Vân Phi Dương mở to hai mắt, không hài lòng lên tiếng: "Lĩnh ngộ được cấp một thì thực lực cũng chỉ mới tăng lên một tầng, muốn bước vào võ đạo thì ít nhất cũng phải lĩnh ngộ được đủ chín tầng của nó."
Nghịch Thiên Quyết chia thành chín giai đoạn, mỗi một giai đoạn sẽ dẫn tới một cấp bậc võ giả, sau khi tu luyện được tới cấp thứ chín thì cũng đã đạt tới tầng thứ chín.
"Được rồi, giờ ngủ thôi."
Vân Phi Dương vốn không tính tu luyện thứ này, nếu không phải bị chó cắn thì hắn cũng lười làm mấy chuyện nhàm chán như thế, chuyện tán gái vẫn là quan trọng hơn.
"Vân đại ca."
Đúng lúc này, Mục Oanh từ trong phòng đi ra, nàng hơi nhíu mày một cái, nhẹ giọng chỉ trích hắn: "Ngươi không chịu dưỡng thương cho tốt, ra ngoài làm gì thế?"
"Bên ngoài mát."
Vân Phi Dương đứng lên, trên mặt nở một nụ cười có thể gây chết người.
"A!"
Mục Oanh xoay người lại, gương mặt đỏ bừng lên, ngượng ngùng lên tiếng: "Vân đại ca, ngươi... quần của ngươi!"
"Sao?" Vân Phi Dương cúi đầu, phát hiện ra lúc này quần của hắn đã tuột xuống để lộ chiếc quần ngắn bên trong. Đương nhiên là vì lúc nãy khi hắn tháo đi lưng xuống để lấy không gian giới chỉ ra thì đã quên thắt lại.
Quả nhiên là mát mẻ...
Vân Phi Dương vội vàng kéo quần lên, chẳng chút xấu hổ lên tiếng: "Mục Oanh, nàng đã nhìn thấy phía dưới của ta rồi, nàng nhất định phải gả cho ta."
Gương mặt Mục Oanh trở nên ửng hồng, ngượng ngùng đổi đề tài: "Vân đại ca, vừa nãy ta thấy dường như ngươi ngồi dưới gốc cây này tu luyện đúng không?"
"Ừ."
"Ngươi là võ giả sao?"
"Đương nhiên rồi, ta chính là võ giả trong võ giả, cao thủ trong cao thủ đấy!"
Vân Phi Dương vô cùng đắc ý.
"Vân đại ca..."
Mục Oanh thấp giọng lên tiếng: "Ngươi có thể dạy cho ta không? Ta cũng muốn học."
"Đương nhiên là có thể."
Vân Phi Dương vui vẻ đồng ý, nếu vợ của hắn đã muốn học thì hắn cũng không thể keo kiệt được.
Mục Oanh xoay người, vui vẻ lên tiếng hỏi: "Có thật không?"
Người ở thế giới này, cho dù là nam hay nữ thì đều hy vọng có thể tiếp xúc với võ đạo, bởi vì chỉ có như thế thì mới có thể thay đổi số mệnh.
"Thật chứ."
Vân Phi Dương đi tới, dịu dàng lên tiếng: "Cho dù là những vì sao trên trời thì nếu nàng muốn ta cũng có thể hái xuống cho nàng."
"Vân đại ca..."
Mục Oanh cúi đầu, xoay người bỏ chạy.
Tiểu cô nương cảm thấy xấu hổ.
Đối mặt với một nam nhân đẹp trai, hơn nữa còn nói mấy lời ngon ngọt như thế, với tiểu cô nướng chỉ vừa mới hiểu đến tình cảm nam nữ như Mục Oanh thì khó có thể chống cự được.
Vân Phi Dương nở nụ cười, thầm nghĩ quả nhiên sức quyến rũ của hắn không hề mất đi. Mới chỉ sống lại có mấy ngày đã khiến một cô gái chết mê chết mệt như thế. Thật là có lỗi.
"Mục Oanh, ngày mai ta sẽ dạy nàng!"
"Ừm."
Mục Oanh đứng trước cửa, xoay người nói: "Vân đại ca, cảm ơn ngươi."
Vân Phi Dương không chút xấu hổ trả lời: "Cảm ơn cái gì, đều là người một nhà cả, đừng khách sáo."
Mục Oanh nghe xong thì bỏ chạy mất.
Một nam nhân như thế, ai mà chịu nổi cơ chứ!
...
Hôm sau.
Dưới tán cây bên trong sân, Mục Oanh đang ngồi xếp bằng bắt đầu tu luyện Nghịch Thiên Quyết.
Vân Phi Dương đứng bên cạnh, lẳng lặng đưa mắt nhìn nàng.
Trong lúc tu luyện, Mục Oanh càng để lộ vẻ đáng yêu, hắn không nhịn được mà nhìn đến mức thất thần. Trong đầu thầm nghĩ, cho dù thế này thì cũng phải cưới được cô em gái này, đưa nàng tới một cuộc sống mà những thần tiên cũng phải hâm mộ.
Hai tiếng sau, Mục Oanh mở mắt, vui vẻ lên tiếng: "Vân đại ca, dường như trong cơ thể ta có khí lưu, có phải đã ngưng tụ thành công rồi không?"
"Nhanh như thế sao?"
Vân Phi Dương cảm thấy có hơi ngạc nhiên, lúc này hắn bước tới một bước, bắt lấy cổ tay nàng, nói: "Mau chóng điều động khí lưu để ta xem một chút xem."
Cuối cùng thì người này cũng ra tay.
Đây là lần đầu tiên Mục Oanh được người khác nắm tay, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng không nhịn được đỏ lên, bàn tay nhỏ bé cũng hơi run rẩy.
Vân Phi Dương nghiêm túc lên tiếng: "Người luyện võ cùng không cần phải để ý đến những chi tiết nhỏ."
Lời nói này vô cùng hay
Thế nhưng bàn tay của hắn lại đang mơn trớn trên làn da mịn màng của nàng, biểu cảm vô cùng thản nhiên, dưới trạng thái nghiêm túc lại đang muốn lợi dụng tiểu cô nương này.

Download APP, continue reading

Chapters

1