Chương 7 Đồng ý cá cược
by Hoa Tiến Tửu
10:27,Jul 15,2021
Một trận giao đấu cứ như thế mà được quyết định.
Lương Âm trừng mắt nhìn hắn một cái rồi quay người rời đi, nàng không lo lắng tên nhãi này sẽ thừa cơ chuồn đi, bởi vì trước khi tới nơi luyện võ, nàng đã phân phó thuộc hạ phong tỏa hết tất cả các đường ra vào trong lòng của thành.
Mặc dù Địa Sơn trấn rất nhỏ, nhưng lại bị tường thành cao ngất bao xung quanh, bốn phía đều là rừng núi, thường xuyên có dã thú ẩn hiện, bức tường thành kiên cố này được xây dựng lên để chống lại những cuộc tập kích của bọn thú hoang.
Đưa mắt nhìn thiếu nữ đanh đá rời đi, trong lòng Vân Phi Dương khó chịu nói: “Dù sao ta cũng là đệ nhất cao thủ của thần giới, lại lưu lạc tới tình trạng bị một đứa bé gái bắt nạt, thực sự là quá đáng buồn.”
“Không được! Trong ba ngày này nhất định phải nhanh chóng tăng cao tu vi, sau đó mang nữ nhân này đi…” Vân Phi Dương cười tà ác xấu xa nói: “Đè xuống đất rồi cho một trận đòn!”
Bị con chó sói lớn cắn vào mông, Lương Âm bị kích thích một phen, hắn vô cùng hi vọng mình có thể nhanh chóng mạnh lên, nếu không thì làm gì có vốn để tán gái, làm sao có thể thu phục được một nữ nhân điêu ngoa đanh đá như Lương Âm đây!
Trước kia, sức mạnh không ngừng tăng lên, bây giờ là vì tán gái, cưa đổ em gái xinh đẹp nên hắn mới có dự định liều mạng tu luyện, điều đó chứng minh, khi tán gái, Vân Phi Dương rất để ý.
“Lương tiểu thư!”
Nhưng đúng lúc này, Mục Oanh vốn đang im lặng từ đầu đến cuối lại đột nhiên mở miệng.
Lương Âm vừa ra khỏi võ trường dừng chân lại, quay người nhìn nàng.
Bàn tay trắng như phấn của Mục Oanh xoắn xuýt lại, lấy hết can đảm nói: “Vân đại ca vì ta mới đánh nhau với Lương công tử, ba ngày sau ta với ngươi đánh!”
“Ngươi?”
Lương Âm lắc đầu nói: “Quá yếu.”
Con ngươi của Mục Oanh lập tức trở nên ảm đạm.
Trước mặt đại tiểu thư của Lương gia, nàng thật sự rất yếu. Nếu như không có Vân đại ca truyền thụ tâm pháp, tự mình dạy dỗ, để nàng có thể đột phá được võ thuật tầng thứ nhất, thì nàng cũng không có dũng khí đứng ra nói chuyện với Lương Âm.
Đây là một dạng tâm lý tự ti.
Xuất thân của Lương Âm cao, thiên phú cũng không tệ, chưa đến kì khảo sát võ thuật, trước đó nửa tháng đã nhận được thông báo nhập học của học viện Đông Lăng, gây ra sức ảnh hưởng rất to lớn với toàn bộ Địa Sơn trấn, còn Mục Oanh thì ngược lại, nàng cùng lắm cũng chỉ là nữ nhi của một nhà làm nông.
Cho dù thân phận không ngang nhau, cho dù rất tự ti, nhưng cô nương này vẫn kiên cường đứng dậy.
Vân đại ca có ơn với nàng, đánh người của Lương gia cũng là vì để giúp nàng xả giận, bất kể là thế nào cũng không thể khoanh tay đứng nhìn Vân đại ca bị bắt nạt được.
Mục Oanh và đám người kia đều nghĩa Lương Âm rất mạnh, Vân đại ca không đánh lại được nàng, một người có suy nghĩ tinh tế như Vân Phi Dương chưa có khi nào là không nhìn ra được suy nghĩ trong lòng Mục Oanh, hắn lắc đầu nói: “Oanh Oanh, có phải nàng cho rằng ta không đánh lại được nữ nhân này?”
“Không… Không phải.”
Mục Oanh che giấu một cách vụng về: “Vân đại ca, ngươi vừa bị trúng tên, đánh nhau với nàng ấy thì chắc chắn sẽ bị thiệt.”
Vân Phi Dương duỗi ngón tay ra, chạm một cái lên chóp mũi nàng, nói: “Đồ ngốc, nam nhân của nàng là kẻ mạnh nhất, ưu tú nhất trên thế giới này, sẽ chỉ khiến người khác bị thiệt chứ không để bản thân mình bị thiệt.”
Đám người thấy thế, ai nấy đều trợn tròn mắt.
Đây là đấu trường để khảo sát võ thuật, lại ngang nhiên làm cử chỉ mập mờ như thế, thật sự là không có chút thuần phong mỹ tục nào!
Còn nữa.
Mạnh nhất trên thế giới, ưu tú nhất ư?
Cho xin đi, có thể đừng mạnh miệng như vậy không, có thể đừng vô liêm sỉ như vậy không?
Lương Âm hơi nhíu mày, trong con ngươi xuất hiện sự chán ghét, dưới cái nhìn của nàng, thằng nhãi có vẻ bề ngoài không tệ này lại hành xử thô lỗ, kiêu ngạo ngông cuồng, chắc chắn không phải là người tốt.
Khuôn mặt nhỏ của Mục Oanh đỏ lên, xấu hổ đến mức muốn tìm một cái lỗ để chui vào.
Vân Phi Dương nói: “Yên tâm đi, ta đối phó với nữ nhân này vẫn rất dễ.”
“Ừm…”
Mục Oanh nhẹ nhàng đáp lại.
Vân Phi Dương quay đầu nhìn về phía Lương Âm, trong con mắt nhỏ dài lấp lóe sự lạnh lùng, nói: “Lại dám coi thường nữ nhân của ta, ba ngày sau giao đấu, ta sẽ để cho ngươi biết thế nào mới là kẻ yếu!”
Lương Âm tiếp xúc với ánh mắt kia, trong lòng dâng lên cảm giác lạnh lẽo.
“Đương nhiên.” Đột nhiên, Vân Phi Dương thu hồi ánh mắt sắc bén lại, cười nói: “Nếu như ngươi đồng ý gả cho ta, trở thành nữ nhân thứ hai của ta, ta sẽ cân nhắc việc nương tay.”
Rất nhiều thiếu niên lại một lần nữa trợn mắt.
Thằng nhãi này còn muốn đại tiểu thư của Lương gia gả cho mình ư? Không phải là cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga sao?
Tán gái cũng không phải như thế đâu!
Gương mặt nhỏ của Lương Âm lạnh đi.
Đôi bàn tay trắng như phấn xiết chăt lại, lúc nào cũng có thể bộc phát được.
Một đại tiểu thư giống như nàng, tâm cao khí ngạo, mắt để trên đầu, cho dù giá trị nhan sắc của Vân Phi Dương rất cao, nhưng cũng không lọt được vào mắt nàng, cùng lắm cũng chỉ là một người qua đường mà thôi.
Gả cho hắn?
Đúng là nằm mơ giữa ban ngày!
Vân Phi Dương không để ý đến ánh mắt phẫn nộ của Lương Âm, cười nói: “Lương tiểu thư, chúng ta không ngại thì đánh cược nhé, ba ngày nữa nếu như ta thua, muốn chém muốn giết gì mặc ngươi xử lý, nếu như ta thắng thì ngươi gả cho ta, sao nào?
“Tên nhãi này…”
Đám người nhao nhao mắng chửi.
Có thể tán gái đến trình độ không biết lượng sức mình như thế này đúng là đáng sợ.
Trong mắt mọi người, Vân Phi Dương tiếp chiến vốn đã là trứng chọi đá rồi, bây giờ lại còn muốn chơi trò cá cược, thua mặc cho người ta xử trí, là muốn đẩy mình vào chỗ chết à.
Lương Âm nhếch miệng nói: “Được!”
Một người tâm cao khí ngạo như nàng đương nhiên sẽ không từ chối kẻ yếu hơn mình đến cá cược.
…
Vân Phi Dương và Lương Âm định ra ngày giao đấu xong, lại có thêm chuyện cá cược, vụ này tất cả mọi người đều biết. Thằng nhãi ngông cuồng kia ba ngày nữa chắc chắn sẽ bại dưới tay Lương Âm, dù sao thì võ lực tầng thứ nhất cũng không thể nào chiến thắng tầng thứ ba được.
“Có trò hay để xem rồi.”
“Lương tiểu thư thắng hắn, chắc chắn sẽ không giết hắn!”
“Nói rõ hơn đi?”
“Có ai không biết Lương tiểu thư thích nhất là tra tấn người, nếu như người này rơi vào trong tay nàng, nhất định sẽ sống không bằng chết, đau tới mức không muốn sống!”
“Một tên đáng thương.”
Trên võ trường, đám người nhao nhao bàn tán, khi thì nhìn về phía Vân Phi Dương đang bị cô lập, trong mắt có cười trên nỗi đau của người khác, lại có một chút cảm thông.
Vân Phi Dương khinh thường, ngạo nghễ đứng trên võ đài, đồng thời còn sử dụng Nghịch Thiên Quyết.
Đã quyết định ngày giao đấu xong, thắng có thể cưới được quả ớt nhỏ kia về, nên mình nhất định phải chú ý, vì thế nên bắt đầu chăm chỉ tu luyện đi đã.
Ước chừng một lúc sau.
“Xẹt!”
Một bóng người bay từ đằng xa tới, rơi xuống chỗ đài cao trong võ trường.
Người tới là một vị trung niên mặc đồ ngán, dáng người khôi ngô, dáng người vạm vỡ, quanh thân được bao phủ bởi luồng sáng nhạt, cho người ta cảm giác hắn ta rất mạnh mẽ.
Người này tên là Mã Đại Chinh, là võ sư duy nhất của Địa Sơn trấn, phụ trách việc khảo sát võ thuật.
Các thiếu niên tham gia vào khảo sát đều tỏ vẻ tôn kính.
Mặc dù ở khắp các tòa thành cao cấp thuộc Vạn Thế Đại Lục có thể thấy được rất nhiều võ sư, nhưng ở một nơi vắng vẻ như Địa Sơn trấn lại chỉ có một người, cho nên các thiếu niên tham gia khảo sát đều vô cùng tôn kính hắn.
Mã Đại Chinh rất hưởng thụ những ánh mắt sùng bái này, cũng chỉ ở trong trấn nhỏ mới có thể tìm được cảm giác như thế, bởi vì khi rời khỏi trấn này, tiến vào Đông Lăng thành thì hắn chẳng là cái thá gì cả.
“Ừm?”
Ánh mắt sắc bén quét một lượt xuống dưới đài, Mã Đại Chinh đột nhiên nhíu mày lại, bởi vì trong đám người có một thằng nhóc mặt trắng rất đẹp trai lại đang nhắm mắt.
Tốt.
Ở trước mặt bổn đại nhân mà dám không tập trung!
Trong lòng Mã Đại Chinh thấy bất mãn, quát lớn: “Muốn trở thành một cường giả như ta thì phải dựa vào việc không ngừng kiên trì, liên tục và bền bỉ luyện tập! Chứ không phải chỉ mỗi khua môi múa mép không! Mấy thằng nhãi các người đừng có vội tự cao tự đại, không muốn tu luyện được ra cái gì đấy thì cũng đừng mong đánh cược được với người khác!”
Các thiếu niên nghe thấy vậy lập tức hiểu ra, xem ra là võ sư đại nhân đã biết chuyện vừa mới phát sinh, nói mấy lời này cũng là để cho Vân Phi Dương nghe.
Nhưng mà khi bọn họ nhao nhao nhìn về phía Vân Phi Dương thì lại nhìn thấy thằng nhãi kia đang nghiêng đầu nhắm mắt lại, khóe miệng hơi vểnh lên, trên mặt lộ ra vẻ dâm đãng và vui sướng.
HELLOTOOL SDN BHD © 2020 www.readmeapps.com All rights reserved