Chương 10 Đại nhân, hắn ta đánh ta!
by Hoa Tiến Tửu
10:29,Jul 15,2021
Vân Phi Dương thuận lợi thông qua sát hạch, điều này khiến các thiếu niên cũng tham gia sát hạch không thể tin được.
Khi bọn họ tận mắt nhìn thấy người này được Mục Oanh đỡ xuống đài, Mã đại nhân cũng không nói thêm gì nữa mà xác định luôn là đã thông qua.
"Lợi hại, đã đắc tội với Mã đại nhân mà còn có thể thông qua!"
"Thằng nhóc này không tầm thường."
Mọi người bắt đầu lén lút thảo luận.
"Được rồi!"
Nhưng vào lúc này, Mã Đại Võ Sư lấy ra một quả địa cầu dự bị để khảo thí, chỉ vào một thiếu niên khá cao nói: "Ngươi, lên đài, tiếp nhận sát hạch của bản đại nhân."
"Rõ!"
Thiếu niên Ma Lưu này lên đài.
Trải qua một lượt kiểm tra, người này thất bại vì tư chất và trình độ chưa đạt yêu cầu, cuối cùng phải cố nén nước mắt mà đi xuống.
Tư chất là điều phải có từ khi sinh ra, cho dù có trưởng thành thì khả năng nâng cao cũng không lớn, một khi tư chất không qua được cửa khảo thí thì chứng tỏ thành tích õ đạo trong tương lai sẽ không cao.
"Người tiếp theo!"
"Không phù hợp!"
"Người tiếp theo!"
"..."
Sau nửa tiếng, có hơn mười người thiếu niên lần lượt lên kiểm tra, nhưng chỉ có một, hai người là đạt tiêu chuẩn, còn những người khác đều thất bại. Tỷ lệ thành công cực kỳ thấp khiến bầu không khí ở võ trường lập tức trở nên căng thẳng, các thiếu niên chờ đợi sát hạch càng thêm khẩn trương.
Mục Oanh nhìn chằm chằm trên đài, thấy từng người thiếu niên thất bại mà đi xuống thì khuôn mặt càng căng thẳng và lo sợ.
Cơ hội tốt như vậy thì đương nhiên Vân Phi Dương sẽ không bỏ qua.
Hắn nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nhỏ của Mục Oanh, khích lệ nói: "Mục Oanh, yên tâm đi, nàng nhất định có thể làm được. Bởi vì nàng là người phụ nữ của Vân Phi Dương, trong thiên hạ này không ai dám loại bỏ."
"Vân đại ca..."
Mục Oanh ngượng ngùng cúi đầu trách mắng: "Ngươi đã bị thương như vậy mà còn có tâm trạng để đùa giỡn."
Đùa giỡn?
Vân Phi Dương không nói nên lời: "Mỗi một câu mà ta nói đều là lời thật lòng."
Hắn là thật lòng tán gái, điều này không thể nghi ngờ được.
Mục Oanh không để ý đến hắn, dời mắt về phía trên đài. Thật trùng hợp, lúc này ánh mắt của Mã Đại Chinh cũng nhìn sang đây, nói: "Cô gái nhỏ, không phải ngươi cũng đến tham gia sát hạch chứ?"
"Hả?"
Mục Oanh gật đầu lại lắc đầu nói: "Ta... Ta là..."
"Vậy còn không nhanh lên đài sát hạch đi."
Vốn dĩ Mã Đại Chinh muốn quát lớn, nhưng nhìn thấy cô gái này đứng rất gần Vân Phi Dương thì giọng nói cũng biến thành nhẹ nhàng.
Nghe thấy hai chữ sát hạch thì trong lòng Mục Oanh càng căng thẳng hơn.
Vân Phi Dương nói nhỏ cổ vũ: "Không phải sợ, còn có ta ở đây, đi lên đi."
"Vâng."
Mục Oanh hít sâu một hơi, khó khăn bước ra.
"Nàng ta cũng tới tham gia sát hạch sao? Ta còn tưởng rằng là đến đây để xem trò vui chứ."
"Ba đời nhà họ Mục chưa từng làm võ giả, giống như bị nguyền rủa vậy, con cháu đời sau cũng không thể tu luyện võ đạo."
"Còn có chuyện này sao?"
"Ta cũng nghe gia gia ta nói Mục gia bọn họ xúc phạm thần linh, cả đời không thể tu luyện võ đạo. Hơn nữa nam không thể sống hơn hai mươi lăm tuổi, nữ không thể sống hơn hai mươi tuổi."
"Chẳng trách, cha mẹ nàng ta lại chết sớm như vậy."
Vốn dĩ tâm trạng có chút hăng hái nhưng trên đường Mục Oanh đi đến võ đài nghe được lời mọi người nói, trong nháy mắt trở nên chán nản.
Từ nhỏ đã bị mọi người chỉ chỉ chỏ chỏ, tuy rằng trong lòng có chút khổ sở nhưng cũng đã xem như đây là thói quen
Đây là lần đầu tiên Vân Phi Dương nghe thấy việc liên quan đến nhà Mục Oanh. Đối với cái gọi là bị thần linh nguyền rủa thì khịt mũi khinh thường. Đương nhiên, chuyện bị nguyền rủa là có thật, nhưng chỉ có cường giả của Thần giới mới có thể hiểu được cách thi triển, làm gì có ai rảnh rỗi không có việc gì lại đi lãng phí Thần lực sử dụng với người phàm chứ?
"Bị thần linh nguyền rủa mà còn muốn tu luyện võ đạo, thật đúng là chuyện cười."
Một thiếu niên cười mỉa mai nói.
Người bình thường trong Vạn thế Đại Lục đều tin tưởng trên thế giới này có thần linh, có thể tu luyện võ đạo đều là do thần linh ban tặng, nếu bị thần linh vứt bỏ thì người đó không đủ tư cách để tu luyện võ đạo.
Đây đã là tư tưởng ăn sâu bén rễ rồi.
Cho nên, khi tin tức Mục gia bị thần linh nguyền rủa truyền đi khắp nơi thì rất nhiều người bắt đầu có ý định xa lánh hoặc bắt nạt nàng.
"Võ Sư đại nhân, Mục Oanh bị thần linh nguyền rủa. Tham gia sát hạch thì đúng là đang không tôn trọng thần linh."
Công tử của Hàn thế gia, gia đình có chút thế lực trong trấn nói lớn: "Vãn bối cho rằng nên đưa Mục Oanh..."
Người này còn chưa nói hết câu, bỗng nhiên trước mắt xuất hiện một quả đấm.
"Bụp!"
Vân Phi Dương đấm rất chuẩn xác, trực tiếp đánh vào mặt của đối phương. Sức mạnh của cú đấm này bộc phát cũng phải gần hai trăm cân, tên công tử này cũng đã bay ra hơn ba mét.
Toàn bộ võ trường cực kỳ yên tĩnh.
Cú đấm này đến quá đột ngột khiến một lúc lâu sau mọi người vẫn chưa phục hồi lại tinh thần.
Vân Phi Dương không hề liếc mắt nhìn người công tử bị ngã xuống đất kia đang đau đớn giãy dụa, ngón tay chỉ về các thiếu niên xung quanh, lạnh lẽo nói: "Ai còn dám nói gì về người phụ nữ của ta, ta nhất định sẽ đánh cho người đó biết rõ cái gì là bị thần linh nguyền rủa."
Câu nói này rất ngông cuồng, cũng rất hung hăng.
Tất cả mọi người đều tránh né ánh mắt của hắn, không rét mà run.
Ánh mắt của Vân Phi Dương rất đáng sợ, đáng sợ đến mức làm cho những thiếu niên này lạnh cả sống lưng.
Mã Đại Chinh kinh ngạc nói: "Ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị như vậy thật giống như là đã trải qua rất nhiều chuyện. Sau này khi trưởng thành chắc chắn là kiểu người có lòng dạ độc ác."
Cái người của Hàn thế gia kia đang giãy dụa dưới đất đất đột nhiên lao đến, cũng không để ý đến khóe miệng đang chảy máu mà đấm một quyền về phía sau lưng của Vân Phi Dương.
Bị đánh một quyền thì làm sao có thể để yên được.
"Cút!"
Vân Phi Dương quay người đá người kia.
Một cú đá này ẩn chứa một ít sức lực, Hàn thế gia kia bị đạp đau đớn đến mức ngã trên mặt đất, phun ra một ngụm máu.
Tất cả mọi người đều sững sờ.
Ở độ tuổi này của bọn họ thì đánh nhau là một chuyện thường xuyên xảy ra. Nhưng cũng chưa từng đánh ai đến mức hộc máu, cái người này ra tay cũng quá tàn nhẫn rồi.
Tàn nhẫn?
Vân Phi Dương cảm thấy đó đã là rất nhân từ rồi.
Nếu như là kiếp trước thì Hàn thế gia đã sớm chết rồi.
"Ngươi..."
Hàn thế gia đưa mắt nhìn về phía Mã Đại Chinh, khóc lóc nói: "Đại nhân, hắn ta đánh ta!"
Mã Đại Chinh nhất thời trở nên khó xử.
Đúng vào lúc này, Vân Phi Dương cũng đưa mắt nhìn qua, khóe môi nhếch lên nụ cười.
Thằng nhóc này!
Mã Đại Chinh có việc cần xin giúp đỡ nên chỉ có thể bắt đắc dĩ mà phất tay một cái nói: "Nhanh chóng trở về nhà chữa trị đi, ngày mai bản đại nhân sẽ sát hạch một mình ngươi."
Mọi người nghe vậy đều choáng váng.
Cái tên Vân Phi Dương ngông cuồng này đánh người trước mặt mọi người, còn đánh người ta đến mức hộc máu mà Võ Sư đại nhân không có ý định trừng phạt, đây rốt cuộc là tình huống gì?
Hàn thế gia ôm mặt đứng lên, tức giận nói: "Vân Phi Dương, ngươi chờ đó cho ta."
Dứt lời, hắn ta khập khiễng rời khỏi võ trường.
Đối với những lời hung ác này, Vân Phi Dương không hề để trong lòng bởi vì có không ít người đang chờ hắn, một đứa trẻ còn không đến lượt nói.
"Vân đại ca..."
Mục Oanh khẽ cắn đôi môi mỏng, nước mắt chảy xuống gò má.
Nhiều năm qua, khi đối mặt với sự chê cười của những người bạn cùng lứa tuổi thì nàng chỉ có thể yên lặng chịu đựng. Nhưng trong lúc này, khi bản thân đang bất lực đau lòng thì Vân Phi Dương lại ra tay giúp đỡ lần thứ hai làm cho nàng cảm nhận được sâu sắc cái cảm giác hạnh phúc được người khác che chở.
"Nha đầu ngốc, đừng khóc."
Vân Phi Dương đau lòng nói: "Có Vân đại ca ở đây, đừng ai nghĩ đến có thể bắt nạt nàng. Nhanh chóng sát hạch đi, ta tin tưởng vào con mắt sáng như tuyết của Võ Sư đại nhân. Nàng nhất định có thể thành công."
"Ừm!"
Mục Oanh lau nước mặt, nắm chặt tay đi đến võ đài.
Đứng ở phía sau chính là nam nhân của mình, hắn khiến cho nàng cảm nhận được sự an toàn mà trước nay chưa từng có.
Mục Oanh đã ngừng khóc nhưng Mã Đại Chinh lại muốn khóc. Bởi vì hắn ta nghe được hai câu nói sau cùng mà thằng nói này nói với cô bé, rõ ràng là đang uy hiếp hắn ta mà.
Được đà lấn tới hả?
Làm sao bây giờ?
Mã Đại Chinh cực kỳ xoắn xuýt.
Mà sự xoắn xuýt này chỉ kéo dài được một lúc.
Ở trên võ đài, hắn ta vẫn lựa chọn thỏa hiệp. Cuối cùng thì kiểm tra chỉ mang tính chất tượng trưng, trước mặt mọi người tuyên bố Mục Oanh thông qua sát hạch.
Tất nhiên, nếu như Mã Đại Chinh không nhường, thì với thực lực của Mục Oanh cũng có thể thông qua sát hạch.
"Người bị thần linh nguyền rủa mà có thể thông qua sát hạch võ đạo!"
Mọi người đều vô cùng ngạc nhiên.
Vốn dĩ còn có người muốn thảo luận nhưng còn chưa mở miệng thì đã thấy ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị của Vân Phi Dương lướt tới. Những thiếu niên này lập tức rét run lên, ngoan ngoãn ngậm miệng không dám nói gì.
Vân Phi Dương hừ lạnh một tiếng nói: "Mục Oanh, chúng ta đi thôi."
"Vâng."
Mục Oanh đi đến, trong lòng vô cùng vui vẻ.
Cuối cùng cũng có thể thông qua sát hạch, cũng có thể chứng minh với những người trong thôn là bản thân và Mục gia không bị nguyền rủa.
"Ôi, Mục Oanh, ta bị thương, mau đỡ ta."
Trên đường trở về, Vân Phi Dương lại bắt đầu diễn trò. Nhưng mà lần này Mục Oanh cũng không bị lừa, nàng lườm hắn một cái, bĩu môi nói: "Vân đại ca, là ngươi đánh người ta, vừa nhìn thì đã biết sẽ không bị thương, chắc chắn là vừa nãy ngươi lừa ta!"
"A..."
Khóe miệng Vân Phi Dương giật giật.
HELLOTOOL SDN BHD © 2020 www.readmeapps.com All rights reserved