Chương 15 Đừng có hối hận

by Hoa Tiến Tửu 10:31,Jul 15,2021
"Này..."
Mã Đại Chinh và Lương Âm mở to mắt nhìn.
Động tác biến hóa trong chớp mắt, đây là chuyện một tên có võ lực tầng thứ hai có thể làm được sao?
Nhiễm Tiểu Huy cũng vô cùng kinh ngạc.
Nhưng mà sau khi Vân Phi Dương nắm được tay phải của hắn, đột nhiên siết chặt lại.
"Muốn chết!"
Nhiễm Tiểu Huy không khỏi cười lạnh.
Mã Đại Chinh âm thầm lắc đầu: "Né nắm đấm rất tuyệt, nhưng một chiêu này lại rất ngu ngốc."
Quyền pháp giống như võ kỹ này một khi thi triển, lực đạo không chỉ ngưng tụ trên nắm tay, mà ngưng tụ trên cả cánh tay, tiếp xúc tùy tiện như vậy cũng sẽ nhận được lực đạo giống nhau.
Vân Phi Dương tất nhiên biết đạo lý này.
Hắn bắt lấy cánh tay có lực đạo năm trăm cân của đối phương, là bởi vì giờ phút này đã thi triển thức thứ nhất của "Tam thức Cầm Long Thủ".
Tên của chiêu này là "Tiệt Tí Long", chuyên nhằm vào cánh tay của võ giả.
"Ba!"
Năm ngón tay của Vân Phi Dương ngưng tụ võ lực tầng thứ hai, đập mạnh lên tay Nhiễm Tiểu Huy, tiếng vang thanh thúy truyền khắp võ đài.
Trong lòng Mã Đại Chinh và Lương Âm cả kinh.
Người này...
Vậy mà bắt được!?
Vì sao không bị hất ra, chẳng lẽ lực đạo của hắn còn mạnh hơn cả Nhiễm Tiểu Huy?
Không tồi.
Vân Phi Dương thi triển thức thứ nhất của Cầm Long thủ, kết hợp với võ lực tầng thứ hai, lực đạo tay phải đã đạt đến sáu trăm cân!
Nói cách khác.
Võ kỹ hắn sử dụng đã tăng cho hắn đến ba trăm cân, dù sao chỉ mới nhập môn, hắn cũng chưa hiểu rõ hết toàn bộ.
Năm trăm cân đánh sáu trăm cân.
Ai mạnh ai yếu, không cần nhiều lời nữa!
"Ngươi..."
Cánh tay Nhiễm Tiểu Huy bị chế trụ, cảm giác lực đạo nặng nề đã vượt qua hắn, sắc mặt đại biến, trong lòng đột nhiên có dự cảm xấu.
Vân Phi Dương mỉm cười, lùi về sau một chút, năm ngón tay dùng sức mạnh thêm, nói: "Đứt ra cho ta!"
"Răng rắc!"
Tiếng xương gãy vang lên khắp võ đài.
"A!"
Tiếp sau đó chính là tiếng hét thảm thiết của Nhiễm Tiểu Huy.
Ngoài võ trường, tất cả những người đến xem náo nhiệt đều trợn to mắt nhìn.
Vân Phi Dương mà bọn họ khinh thường, lại có thể siết đứt cả cánh tay của tam công tử Nhiễm gia, hơn nữa nhìn qua còn rất ung dung!
Lương Âm nhìn một màn này, vội dụi mắt, nghĩ chắc bản thân nhìn lầm rồi.
Nhưng đến lúc nàng nhìn rõ Nhiễm Tiểu Huy thống khổ nửa quỳ trên mặt đất, cánh tay đứt ra bị Vân Phi Dương cầm lấy, trong nháy mắt chấp nhận sự thật, cánh tay đã đứt rồi!
"Làm sao có thể, làm sao có thể như vậy..."
Lương Âm trợn tròn mắt, trong lòng vô cùng khiếp sợ.
Mã Đại Chinh cũng hoàn toàn rúng động.
Hắn từng nhìn không ít võ giả quyết đấu, nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy võ lực tầng thứ hai phế luôn đối thủ là võ lực tầng thứ ba còn thi triển thêm võ kỹ.
Chuyện này thật không thể tưởng tượng nổi?
"Không đúng!"
Khiếp sợ qua đi, Mã Đại Chinh nhìn đến trên ngón tay Vân Phi Dương có lưu quang mỏng manh vừa xuất hiện, lúc này mới tỉnh ngộ nói: "Tiểu tử này vận dùng võ kỹ!"
Không hổ là Võ Sư, quan sát rất kỹ càng.
"Coi khinh cả lực đạo năm trăm cân, bàn tay mạnh mẽ siết chặt cánh tay là có thể dễ dàng bẻ gãy, võ kỹ của tên tiểu tử này không đơn giản."
Mã Đại Chinh âm thầm phỏng đoán, nói: "Hắn rốt cuộc là ai?"
Ở thôn trấn không mấy nổi bật này, có một thiếu niên thông thạo y thuật, còn biết được võ kỹ cao thâm như vậy, khiến lòng hắn ta tràn ngập nghi hoặc.
...
Trên võ trường, khí chất cao quý của Nhiễm Tiểu Huy không còn sót lại chút nào, sắc mặt dữ tợn, vô cùng thống khổ.
Xương cánh tay bị mấy ngón tay cứng rắn bẻ gãy, đã trọng thương.
Ngay cả có thuốc cũng phải mất tới một năm rưỡi mới có thể hồi phục.
Lẽ ra khi người bị thương, trận đấu cũng sẽ phân thắng bại.
Nhưng Vân Phi Dương lại không bỏ qua, hắn buông cánh tay phải đã tàn phế của Nhiễm Tiểu Huy xuống, kéo áo đứng lên, nghiêm mặt nói: "Tiểu tử, kiêu ngạo trước mặt ta, ngươi còn chưa đủ tư cách đâu."
Nhiễm Tiểu Huy vừa thống khổ, vừa dữ tợn nói: "Vân... Vân Phi Dương, Nhiễm gia ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!"
"Uy hiếp sao."
Vân Phi Dương cười lạnh nói: "Loại người cao quý như ngươi lấy gia tộc làm chỗ dựa, bản đại gia đã thấy rất nhiều, nghĩ rằng ta sợ sao."
Dứt lời, một quyền đánh vào bụng hắn.
"Oa!"
Nhiễm Tiểu Huy phun ra một ngụm máu.
Mọi người ở dưới đài đều há hốc mồm, người này đã đánh gãy tay người ta, lại đánh thêm một quyền mạnh như vậy, thật sự quá độc ác.
"Ngươi... Ngươi chờ đó cho ta, Nhiễm gia ta chắc chắc sẽ băm vằm ngươi ra vạn mảnh!"
"Bịch!"
Vân Phi Dương lại đánh thêm một quyền.
Bắt nạt loại công tử đã bị đánh bại còn cuồng ngôn này, chính là lạc thú lớn nhất của hắn.
"Tiểu tử, nói đi."
Vân Phi Dương kéo hắn tới bên cạnh võ trường, lạnh lùng nói: "Ta xem xem ngươi có thể ngạo mạn thế nào."
"Ngươi..."
"Bịch!"
Nhiễm Tiểu Huy vừa há mồm, lại bị đánh thêm một quyền.
Khóe miệng của mọi người dưới đài và Mã Đại Chinh đều run rẩy kịch liệt, kẻ này chẳng kiêng nể gì, xuống tay tàn nhẫn như vậy, chẳng lẽ không hề kiêng kị Nhiễm gia ở Đông Lăng thành chút nào sao.
"Người này..."
Nhìn Nhiễm Tiểu Huy bị đánh thành cái dạng này, Lương Âm có chút không nỡ nhìn.
"Phù phù."
Nhưng vào lúc này, Vân Phi Dương ném Nhiễm Tiểu Huy đã trọng thương ra khỏi võ đài, ánh mắt nhìn về Lương Âm, nói: "Ta thắng, căm cứ vào đánh cuộc, nàng phải gả cho ta."
Lời vừa nói ra, mọi người ngay lập tức nhớ lại đánh cược của ba ngày trước.
Nhìn Nhiễm Tiểu Huy thống khổ giãy dụa dưới đài, Lương Âm xoay người cười lạnh nói: "Vân Phi Dương, ngươi nhìn cho rõ, chúng ta đánh cược là ta bại thì gả cho ngươi, trên thực tế lần này người xuất chiến là Nhiễm Tiểu Huy, hắn thua thì có liên quan gì tới ta?"
Vân Phi Dương nói: "Hắn xuất chiến thay nàng, đại diện cho nàng."
Lương Âm bĩu môi nói: "Hắn xuất chiến thay ta, lại không thay ta đánh cược."
Vân Phi Dương: "Nàng muốn chơi xấu?"
"Lương Âm ta nói lời giữ lời, tuyệt đối không chơi xấu.
Lương Âm bước lên võ đài, thản nhiên nói: "Như vậy đi, chúng ta lại đánh thêm một lúc, nếu ngươi thắng, ta sẽ thực hiện lời hứa gả cho người."
Vân Phi Dương sụp đổ rồi.
Đừng nhìn hắn thoải mái giải quyết Nhiễm Tiểu Huy.
Thực tế lúc thi triển thức thứ nhất của Tam thức Cầm Long Thủ đã tiêu tốn gần hết linh lực, nếu đấu tiếp thì kết quả chắc chắn thua.
Tất nhiên Lương Âm biết linh lực của Vân Phi Dương đã hao gần hết.
Cho nên nàng mới bước lên, không phải để đấu tiếp, mà là cho nhau một bậc thang để bước xuống.
Quả nhiên.
Vân Phi Dương nhún nhún vai, cười nói: "Quên đi, không đấu nữa, Oanh Oanh chúng ta đi."
"Được."
Mục Oanh vội vàng bước tới.
Nàng muốn đi tới đỡ, đối phương lại lắc lắc tay, nói: "Ta không sao."
Trong ánh mắt của tất cả mọi người, Vân Phi Dương tiêu sái bước xuống võ đài.
Hắn đi đến bên ngoài võ trường lại dừng lại, cũng không xoay người nói: "Lương Âm, lỡ hẹn hôm nay, sau này đừng có hối hận."
Hối hận?
Lương Âm tức đến bật cười.
"Vân Phi Dương!"
"Chẳng qua ngươi may mắn thắng được Nhiễm Tiểu Huy, thực sự nghĩ mình lợi hại lắm sao, Lương Âm ta cũng không phải ngồi không, hẳn ngươi nên cảm thấy may mắn vì ta không vào trận."
"Thật không?"
Vân Phi Dương cười ảm đạm, dẫn theo Mục Oanh rời đi.
Nhìn bóng dáng càng lúc càng đi xa, ánh mắt Lương Âm hơi thay đổi.
Không biết vì sao.
Trong lòng nàng có một loại cảm giác rất vi diệu.
Lương Âm nhếch miệng, thầm nghĩ: "Ta sẽ không hối hận, nam nhân vĩ đại hơn hắn trên đường có đầy."
...
Trên đường về nhà.
Mục Oanh thấp giọng hỏi: "Vân đại ca... Ngươi tức giận sao?"
Vân Phi Dương giận dữ nói: "Lão bà sắp về tay lại bị chơi xỏ, có thể không giận được sao!"
Hiện tại người này rất không vui.
Phải biết, thắng Lương Âm chẳng khác nào cười thêm một lão bà, kế hoạch tán gái cũng xem như có chút đột phá.
Kết quả lại bị tiểu cô nương chơi xỏ, con vịt nấu chín rồi còn để bay mất.
Mục Oanh bĩu môi nói: "Vân đại ca, còn có ai vô liêm sỉ như ngươi sao?"
Lực sát thương của những lời này vô cùng lớn.
Vân Phi Dương ôm ngực, tỏ vẻ thống khổ nói: "Không được... Ta bị thương, Oanh Oanh mau tới đỡ ta."
"Lại giả bộ bị thương."
Mục Oanh lườm hắn một cái, nhón chân chạy đi.
"Này này!"
Vân Phi Dương gọi với theo, khóc không ra nước mắt.
Một tên vô sỉ chuyên nghiệp, lại không lừa được một tiểu cô ngươi, thật sự quá thất bại.
"Oanh Oanh, từ từ thôi chờ ta!"
Vân Phi Dương kêu lên thảm thiết: "Ai ui, đau quá, ta muốn chết."
Mục Oanh không quay đầu lại, nàng biết Vân đại ca chắc chắn lại muốn lừa mình.
Quả nhiên càng tiếp xúc với Vân Phi Dương, chỉ số thông minh của tiểu cô nương đã tăng vọt.
Lại nói thêm.
Mục Oanh không xoay người lại, nguyên nhân chủ yếu vẫn là vì ghen.
Vừa bước trên đường, trong lòng còn căm giận nói: "Cái cây củ cải hoa tâm, gặp nữ nhân nào cũng đòi cưới người ta!"

Download APP, continue reading

Chapters

1