Chương 2 Dùng gạch đánh nhau
by Hoa Tiến Tửu
17:07,Jun 13,2021
Mười ngày sau.
Thương thế của Vân Phi Dương gần như đã không còn gì đáng ngại, ít nhất có thể xuống giường đi được.
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi.
Bằng vào mị lực cá nhân, cuối cùng hắn cũng hòa thuận được với Mục Oanh, cũng biết được chỗ mình ở hiện tại tên là trấn Địa Sơn.
"Thành nhỏ chỉ có mấy ngàn người, mạnh nhất là Võ Sư."
Vân Phi Dương lắc đầu: "Thật sự quá yêu..."
Cấp bậc tu vi của Phàm giới, Vân Phi Dương vẫn còn nhớ được đôi chút, chắc là bảy cảnh giới Võ Đồ, Võ Sư, Võ Tông, Võ Vương, Võ Hoàng, Võ Thánh và Võ Thần, Võ Sư trong mắt hắn không đáng nhắc đến, dù sao cũng từng là Thần Quân của Thần giới, rất gần với Linh Vị.
Võ Hoàng, Võ Thần của Phàm giới đều rất ít gặp.
Nhưng mà.
Vân Phi Dương sau vạn năm phong ấn, tu vi đều dùng để tục mệnh, thực lực từ lâu đã chẳng còn gì nữa. Đương nhiên, tu vi không có, thần lực cũng không, Vân Phi Dương lại chẳng hề quan tâm, bởi vì chỉ cần hắn bỏ công tu luyện một chút, rất nhanh có thể đột phá Võ Đồ.
"Không đúng."
Vân Phi Dương ý thức được, hắn không thể câu thông với dòng linh khí đang lưu động trong không khí. Vì thế nhíu mày nói: "Linh khí ở thế giới này quá ít, yếu đến mức bản thân mình cũng không hấp thu được."
Thần giới có thần lực dồi dào, người Phàm giới nếu không có tâm pháp Thần giới, mù quáng hấp thu có thể chết bất cứ lúc nào, ở Thần giới có mạnh cỡ nào cũng không thể hấp thu được linh lực của Phàm giới, bởi vì đối với thần thể của bọn họ mà nói, chút ít linh lực đó hoàn toàn không có tác dụng.
"Ai da."
Vân Phi Dương lắc đầu, thở dài: "Phàm giới đúng là Phàm giới."
"Cót két."
Đột nhiên Mục Oanh mở cửa bước vào, nằm sấp trên bàn mà khóc, khóc vô cùng thương tâm, khiến cho người ta phải đau lòng.
Vân Phi Dương khập khiễng bước tới, hỏi: "Oanh Oanh, làm sao vậy?"
Mục Oanh quên mất trong phòng còn có một người bệnh, vội vàng lau sạch nước mắt, miễn cưỡng nở nụ cười nói: "Vân đại ca, không có gì đâu, cát bay vào mắt thôi."
"Ồ."
Vân Phi Dương đáp.
Nghĩ thầm, lừa thằng ngu à.
Lời nói dối của Mục Oanh sao có thể giấu được Vân Phi Dương đã tu luyện mấy ngàn năm, thành tinh luôn rồi.
"Bình bịch!"
Ngoài phòng truyền đến tiếng bước chân dồn dập, một gã thiếu niên cười tráng chạy vào, thở gấp nói: "Oanh Oanh, đi mau, tên tiểu tử Lương gia kia đuổi tới rồi!"
Hắn tên Triệu Tráng, người dân của trấn Địa Sơn, hàng xóm của Mục Oanh.
"Đại Tráng, sao thế?"
Vân Phi Dương đã sớm làm quen với hắn.
"Vân đại ca, Oanh Oanh đi bốc thuốc cho ngươi, suýt chút nữa đụng người vào Lương Nhân đó, bị tiểu tử đó dọa cho một phen." Tay Triệu Tráng nắm thành quyền, giận dữ nói: "Oanh Oanh vừa khóc vừa chạy về, hắn lại đuổi đến đây, còn dẫn theo con chó săn lớn của nhà hắn!"
"Rầm."
Vân Phi Dương vỗ mạnh lên bàn, cả giận nói: "Muốn chết!"
Mục Oanh là nữ nhân hắn nhìn trúng.
Mười ngày qua đều tận tình chăm hắn, nhất định phải trở thành lão bà của hắn, thế mà lại bị người khác bắt nạt, còn chạy đến tận nhà bắt nạt, thúc có thể nhịn, tẩu tử không thể nhịn.
...
Ngoài đình viện.
Lương Nhân mặt rỗ đã chạy đến, người hầu đi sau hắn dẫn theo con chó săn lớn, liên tục sủa loạn, nhìn qua rất hung dữ.
Mục Oanh trốn ở trong phòng, không phải nàng không muốn ra đó, mà là bị Vân Phi Dương khóa lại, nhốt bên trong. Theo lời người này nói, lát nữa bản thân sẽ còn hung tàn hơn so với con chó săn bự tổ chảng kia, sợ dọa đến lão bà tương lai.
"Tiểu tử, ngươi là ai?"
Lương Nhân cao ngạo đánh giá Vân Phi Dương, hung hăng nói: "Mục Oanh đâu, để nàng ta ra đây, quỳ xuống giải thích với bổn công tử."
Hai tay Vân Phi Dương nắm chặt thành nắm đấm, thản nhiên cười nói: "Tiểu tử, đừng nhìn tuổi ngươi vẫn còn nhỏ, lại rất có tiềm chất hoàn khố* đấy."
*Hoàn khố: Quần lụa mịn. Chỉ quần áo đẹp của con em nhà quý tộc ngày xưa. Sau mượn chỉ con em nhà giàu sang.
Trước kia hắn ở Thần giới ngẫu nhiên cũng sẽ tới Phàm giới du ngoại, Vân Phi Dương gặp không ít kẻ ăn chơi trác táng, không nói hai lời đã đánh người, bởi vì hắn không chịu được người có thái độ kiêu ngạo hơn hắn, tự cao hơn hắn.
"Ngươi nói cái gì?"
Lương Nhân cũng chỉ mười ba, mười bốn tuổi, tuổi còn quá nhỏ, không lý giải được ý nghĩa của hai từ hoàn khố.
Vân Phi Dương nói: "Ta nói, nhân lúc ta còn chưa nổi giận, mau cút nhanh đi, nếu không lát nữa ngươi sẽ bị đánh đấy."
Những lời này tương đối dễ hiểu, Lương Nhân biến sắc, đoạt lấy dây thừng dắt chó trong tay người hầu, nói: "Đại Hắc, cắn hắn!"
"Gâu gâu!"
Con chó săn thoát khỏi dây thừng, sủa ầm lên lao đến.
Vân Phi Dương lạnh lùng cười, con ngươi hẹp dài đầy nghiêm nghị.
Thân là cao thủ Thần giới, công kích bằng ánh mắt là chiêu thức bắt buộc, đã luyện đến cực hạn, một ánh mắt có thể trừng chết cả đám người.
Nhưng mà...
"A!"
Vân Phi Dương bị con chó săn hung bạo cắn một phát lên mông.
Ánh mắt trừng chết người?
Đó là một vạn năm trước, lúc này hắn mất hết tu vi, dù cho con ngươi có sắc bén cỡ nào, nhưng một chút lực uy hiếp cũng không có.
"Ha ha!"
Lương Nhân cười to nói: "Tiểu tử, không phải ngươi rất trâu bò sao? Đại Hắc, dùng sức cắn mạnh lên cho ta!"
Thấy Vân đại ca bị cắn, Triệu Tráng liền nóng nảy, cầm gậy gỗ lao đến, nhưng cửa phòng đã bị khóa, chỉ có thể ở trong phòng dậm chân lo lắng suông.
Mục Oanh xuyên qua khe hở trên cửa sổ, thấy mông Vân Phi Dương bị cắn cũng sợ hết cả hồn, mấy ngày nay nàng với vị soái ca này cũng có chút tình bạn đơn thuần, tuy rằng ngày thường hắn có hơi tiện, nhưng nhìn chung vẫn là người tốt.
Tiện?
Chữ này nói ra thì cũng có hơi vi diệu.
Rất nhiều cường giả ở Thần giới đều có tôn xưng, ví dụ như Hỏa Thần, Phong Thần linh ta linh tinh, Vân Phi Dương cũng là Thần Quân, cũng có tôn xưng, danh hiệu của hắn là Chiến Thần, đứng đầu trong tam đại chiến thần, nhưng mà nhiều người đều quên tôn xưng Chiến Thần này của hắn, chỉ nhớ rõ người khác tôn xưng hắn là - Tiện Thần!
Tiện nhất Thần giới, chí tôn Tiện Thần.
Nhiều Thần Quân, Thần Vương bị hắn tiện đến nỗi khóc không ra nước mắt, tiện đến mức họ muốn tự sát!
...
"Đáng giận!"
Sắc mặt Vân Phi Dương vô cùng dữ tợn, phẫn nộ cùng cực.
Đường đường là đệ nhất cao thủ của Thần giới, lại bị chó dữ khi dễ, nếu truyền đến tới Thần giới, lọt vào tai đám đồ cổ kia, không phải sẽ cười hắn đến rụng răng luôn sao?
Chịu đựng cơn đau nhức trên mông, bỗng nhiên Vân Phi Dương nâng tay đánh phía sau con chó săn.
Nhớ năm đó, chỉ cần người người này đánh một quyền, tuyệt đối có thể diệt được cả một thế giới, mà cao thủ Thần giới lúc đó không tiện tay hủy diệt thế giới, khi ra cửa còn không biết xấu hổ chào hỏi người ta.
"Bịch!"
Một quyền của Vân Phi Dương đánh trúng thân con chó săn.
"Ẳng ẳng!"
Con chó săn kêu thảm một tiếng, miệng nhả ra kẹp cái đuôi chuồn mất.
Ánh mắt không có lực sát thương, tu vi không có nốt, nhưng nắm tay của Vân Phi Dương vẫn còn cứng lắm, nếu không phải vì ở trong đá quá lâu, cơ thể thả lỏng quá mức, không sợ không có tu vi, một quyền đánh xuống cũng có thể đánh nát một cái núi nhỏ.
"Đại Hắc!"
Chó cưng kẹp đuôi chạy mất, Lương Nhân vội vàng gọi lại, nhưng mà Đại Hắc hình như bị đánh đau, không thèm nghe tiếng gọi của chủ nữa, chớp mắt đã chạy biến chẳng còn thấy bóng dáng nữa.
"Tốt!"
Lương Nhân xoay người, giận dữ nói: "Ngươi dám đánh Đại..."
Chữ Hắc còn chưa nói xong, Vân Phi Dương đã bước tới trước mặt hắn, bàn tay to kia một phát đánh tới
"Bốp!"
Lương Nhân bị tát té phịch xuống đất.
Vân Phi Dương giơ nắm tay lên, hung hăng đánh vào mặt tên đó, bực tức nói: "Dám thả chó cắn đại soái ca ta, muốn chết!"
"Bịch!"
Hắn lại đánh thêm một cái, nói: "Dám bắt nạt lão bà của ta, muốn chết!"
Mục Oanh nghe hắn nói vậy thì ngại vô cùng.
Nhưng nghĩ đến tính cách không gì không dám nói của tên này, cô bình tĩnh lại rất nhanh.
Lương Nhân bị đánh hai phát, quai hàm của lão Cao cũng sắp rớt xuống luôn, mấy tên người hầu trợn tròn mắt, lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy một người dám đánh thiếu gia của Lương gia, chuyện này nếu bị lão gia biết được, bản thân họ chẳng phải cũng xong đời sao?
Bỗng nhiên.
Tên người hầu cầm cục gạch dưới đất lên, vừa định nhào đến. Đáng tiếc, hắn chỉ vừa mới nhúc nhích, Vân Phi Dương "xoạt" một tiếng, cũng cầm cục gạch trong tay, bước nhanh đến đập một phát lên ót của đối phương.
"Bụp!"
Cái ót cứng rắn của tên người hầu kia bị đánh trúng, ngơ ngác lùi về sau mấy bước, cục gạch đang cầm cũng rơi xuống đất.
Mục Oanh cùng Triệu Tráng thấy thế, hai mắt trừng lên hết cỡ.
Xuống tay vừa nhanh vừa mạnh!
Đối với người tạo thành uy hiếp với hắn, Vân Phi Dương chưa bao giờ hạ thủ lưu tình, dù cho đối phương chỉ là một tên hầu, hay một đứa con nít đi nữa.
Bị trấn áp vạn năm, tính cách tàn nhẫn đã giảm bớt rất nhiều, nếu là trước kia, tên người hầu đó đã sớm chết ngắc rồi.
Đệ nhất cao thủ Thần giới, dùng gạch đánh nhau, nhân sinh anh dũng không cần giải thích.
Vân Phi Dương đi ra phía sau tên hầu, nâng tay đánh thêm một quyền lên mặt Lương Nhân, lạnh nhạt nói: "Lại đến làm phiền Oanh Oanh nhà ta nữa, lần sau sẽ phế luôn một chân của ngươi, cút!"
"Ô ô..."
Lương Nhân ôm mặt khóc chạy đi.
Hắn ta là thiếu gia của Lương gia, được nuông chiều từ nhỏ, chưa từng bị đánh tả tơi như vậy.
Sau khi Lương Nhân và đám người hầu đi hết, Vân Phi Dương xoa xoa mông, tiêu sái hất mái tóc đen nhánh, nói: "Một vạn năm không đánh nhau, có hơi không quen tay." Đệ nhất cao thủ Thần giới bắt nạt bạn nhỏ, không những không xấu hổ, còn cảm thấy rất sảng khoái.
...
"Vân đại ca, vô cùng lợi hại!"
Trong phòng, Triệu Tráng sùng bái nói: "Một quyền đã đánh con chó săn chạy biến."
Chó săn của Lương Nhân là giống chó tốt, thân mình to như con gấu núi, Vân Phi Dương chỉ cần một quyền đã đánh chạy mất, khiến hiếu niên này vô cùng kinh ngạc.
"Bình thường thôi."
Vân Phi Dương lắc lắc tay nói: "Nhớ năm xưa, ca chỉ cần một quyền cũng có thể phá nát một ngọn núi."
"Thật sao?"
Mặt Triệu Tráng đầy nghi ngờ, nghĩ thầm, ngươi nghĩ mình là Võ Thần trong truyền thuyết đấy hử.
"Úi!"
Bỗng dưng Vân Phi Dương hít một ngụm khí lạnh, quay đầu nói: "Oanh Oanh, nàng nhẹ tay chút, đau quá!"
Mông hắn bị chó săn cắn ra hai cái dấu to, rách da chảy máu, Mục Oanh đang băng bó cho hắn, nhìn qua có vẻ không thuần thục lắm: "Vân đại ca, mông ngươi đừng có lộn xộn nữa."
Vân Phi Dương nhe răng nhếch miệng nói: "Oanh Oanh, ta vì nàng nên mới bị thương, giờ lại nhìn mông của ta, nàng nhất định phải gả cho ta đấy, nếu không đời này ta chẳng còn mặt mũi gặp người khác nữa."
Triệu Tráng nghe vậy, trong lòng vô cùng bội phục.
Thật sự phải học hỏi bộ mặt tán gái của Vân Phi Dương này cho tốt mới được.
Mục Oanh nghe thế, gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, tâm hồn thiếu nữ rối bời, bàn tay nhỏ bé hơi run rẩy, cây kéo dùng để cắt băng gạc trên mông Vân Phi Dương hơi lệch khỏi vị trí một chút, đâm lên mông hắn.
"A!"
Tiếng hét thảm thiết của vị cao thủ đệ nhất Thần giới vang vọng khắp phòng.
Thương thế của Vân Phi Dương gần như đã không còn gì đáng ngại, ít nhất có thể xuống giường đi được.
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi.
Bằng vào mị lực cá nhân, cuối cùng hắn cũng hòa thuận được với Mục Oanh, cũng biết được chỗ mình ở hiện tại tên là trấn Địa Sơn.
"Thành nhỏ chỉ có mấy ngàn người, mạnh nhất là Võ Sư."
Vân Phi Dương lắc đầu: "Thật sự quá yêu..."
Cấp bậc tu vi của Phàm giới, Vân Phi Dương vẫn còn nhớ được đôi chút, chắc là bảy cảnh giới Võ Đồ, Võ Sư, Võ Tông, Võ Vương, Võ Hoàng, Võ Thánh và Võ Thần, Võ Sư trong mắt hắn không đáng nhắc đến, dù sao cũng từng là Thần Quân của Thần giới, rất gần với Linh Vị.
Võ Hoàng, Võ Thần của Phàm giới đều rất ít gặp.
Nhưng mà.
Vân Phi Dương sau vạn năm phong ấn, tu vi đều dùng để tục mệnh, thực lực từ lâu đã chẳng còn gì nữa. Đương nhiên, tu vi không có, thần lực cũng không, Vân Phi Dương lại chẳng hề quan tâm, bởi vì chỉ cần hắn bỏ công tu luyện một chút, rất nhanh có thể đột phá Võ Đồ.
"Không đúng."
Vân Phi Dương ý thức được, hắn không thể câu thông với dòng linh khí đang lưu động trong không khí. Vì thế nhíu mày nói: "Linh khí ở thế giới này quá ít, yếu đến mức bản thân mình cũng không hấp thu được."
Thần giới có thần lực dồi dào, người Phàm giới nếu không có tâm pháp Thần giới, mù quáng hấp thu có thể chết bất cứ lúc nào, ở Thần giới có mạnh cỡ nào cũng không thể hấp thu được linh lực của Phàm giới, bởi vì đối với thần thể của bọn họ mà nói, chút ít linh lực đó hoàn toàn không có tác dụng.
"Ai da."
Vân Phi Dương lắc đầu, thở dài: "Phàm giới đúng là Phàm giới."
"Cót két."
Đột nhiên Mục Oanh mở cửa bước vào, nằm sấp trên bàn mà khóc, khóc vô cùng thương tâm, khiến cho người ta phải đau lòng.
Vân Phi Dương khập khiễng bước tới, hỏi: "Oanh Oanh, làm sao vậy?"
Mục Oanh quên mất trong phòng còn có một người bệnh, vội vàng lau sạch nước mắt, miễn cưỡng nở nụ cười nói: "Vân đại ca, không có gì đâu, cát bay vào mắt thôi."
"Ồ."
Vân Phi Dương đáp.
Nghĩ thầm, lừa thằng ngu à.
Lời nói dối của Mục Oanh sao có thể giấu được Vân Phi Dương đã tu luyện mấy ngàn năm, thành tinh luôn rồi.
"Bình bịch!"
Ngoài phòng truyền đến tiếng bước chân dồn dập, một gã thiếu niên cười tráng chạy vào, thở gấp nói: "Oanh Oanh, đi mau, tên tiểu tử Lương gia kia đuổi tới rồi!"
Hắn tên Triệu Tráng, người dân của trấn Địa Sơn, hàng xóm của Mục Oanh.
"Đại Tráng, sao thế?"
Vân Phi Dương đã sớm làm quen với hắn.
"Vân đại ca, Oanh Oanh đi bốc thuốc cho ngươi, suýt chút nữa đụng người vào Lương Nhân đó, bị tiểu tử đó dọa cho một phen." Tay Triệu Tráng nắm thành quyền, giận dữ nói: "Oanh Oanh vừa khóc vừa chạy về, hắn lại đuổi đến đây, còn dẫn theo con chó săn lớn của nhà hắn!"
"Rầm."
Vân Phi Dương vỗ mạnh lên bàn, cả giận nói: "Muốn chết!"
Mục Oanh là nữ nhân hắn nhìn trúng.
Mười ngày qua đều tận tình chăm hắn, nhất định phải trở thành lão bà của hắn, thế mà lại bị người khác bắt nạt, còn chạy đến tận nhà bắt nạt, thúc có thể nhịn, tẩu tử không thể nhịn.
...
Ngoài đình viện.
Lương Nhân mặt rỗ đã chạy đến, người hầu đi sau hắn dẫn theo con chó săn lớn, liên tục sủa loạn, nhìn qua rất hung dữ.
Mục Oanh trốn ở trong phòng, không phải nàng không muốn ra đó, mà là bị Vân Phi Dương khóa lại, nhốt bên trong. Theo lời người này nói, lát nữa bản thân sẽ còn hung tàn hơn so với con chó săn bự tổ chảng kia, sợ dọa đến lão bà tương lai.
"Tiểu tử, ngươi là ai?"
Lương Nhân cao ngạo đánh giá Vân Phi Dương, hung hăng nói: "Mục Oanh đâu, để nàng ta ra đây, quỳ xuống giải thích với bổn công tử."
Hai tay Vân Phi Dương nắm chặt thành nắm đấm, thản nhiên cười nói: "Tiểu tử, đừng nhìn tuổi ngươi vẫn còn nhỏ, lại rất có tiềm chất hoàn khố* đấy."
*Hoàn khố: Quần lụa mịn. Chỉ quần áo đẹp của con em nhà quý tộc ngày xưa. Sau mượn chỉ con em nhà giàu sang.
Trước kia hắn ở Thần giới ngẫu nhiên cũng sẽ tới Phàm giới du ngoại, Vân Phi Dương gặp không ít kẻ ăn chơi trác táng, không nói hai lời đã đánh người, bởi vì hắn không chịu được người có thái độ kiêu ngạo hơn hắn, tự cao hơn hắn.
"Ngươi nói cái gì?"
Lương Nhân cũng chỉ mười ba, mười bốn tuổi, tuổi còn quá nhỏ, không lý giải được ý nghĩa của hai từ hoàn khố.
Vân Phi Dương nói: "Ta nói, nhân lúc ta còn chưa nổi giận, mau cút nhanh đi, nếu không lát nữa ngươi sẽ bị đánh đấy."
Những lời này tương đối dễ hiểu, Lương Nhân biến sắc, đoạt lấy dây thừng dắt chó trong tay người hầu, nói: "Đại Hắc, cắn hắn!"
"Gâu gâu!"
Con chó săn thoát khỏi dây thừng, sủa ầm lên lao đến.
Vân Phi Dương lạnh lùng cười, con ngươi hẹp dài đầy nghiêm nghị.
Thân là cao thủ Thần giới, công kích bằng ánh mắt là chiêu thức bắt buộc, đã luyện đến cực hạn, một ánh mắt có thể trừng chết cả đám người.
Nhưng mà...
"A!"
Vân Phi Dương bị con chó săn hung bạo cắn một phát lên mông.
Ánh mắt trừng chết người?
Đó là một vạn năm trước, lúc này hắn mất hết tu vi, dù cho con ngươi có sắc bén cỡ nào, nhưng một chút lực uy hiếp cũng không có.
"Ha ha!"
Lương Nhân cười to nói: "Tiểu tử, không phải ngươi rất trâu bò sao? Đại Hắc, dùng sức cắn mạnh lên cho ta!"
Thấy Vân đại ca bị cắn, Triệu Tráng liền nóng nảy, cầm gậy gỗ lao đến, nhưng cửa phòng đã bị khóa, chỉ có thể ở trong phòng dậm chân lo lắng suông.
Mục Oanh xuyên qua khe hở trên cửa sổ, thấy mông Vân Phi Dương bị cắn cũng sợ hết cả hồn, mấy ngày nay nàng với vị soái ca này cũng có chút tình bạn đơn thuần, tuy rằng ngày thường hắn có hơi tiện, nhưng nhìn chung vẫn là người tốt.
Tiện?
Chữ này nói ra thì cũng có hơi vi diệu.
Rất nhiều cường giả ở Thần giới đều có tôn xưng, ví dụ như Hỏa Thần, Phong Thần linh ta linh tinh, Vân Phi Dương cũng là Thần Quân, cũng có tôn xưng, danh hiệu của hắn là Chiến Thần, đứng đầu trong tam đại chiến thần, nhưng mà nhiều người đều quên tôn xưng Chiến Thần này của hắn, chỉ nhớ rõ người khác tôn xưng hắn là - Tiện Thần!
Tiện nhất Thần giới, chí tôn Tiện Thần.
Nhiều Thần Quân, Thần Vương bị hắn tiện đến nỗi khóc không ra nước mắt, tiện đến mức họ muốn tự sát!
...
"Đáng giận!"
Sắc mặt Vân Phi Dương vô cùng dữ tợn, phẫn nộ cùng cực.
Đường đường là đệ nhất cao thủ của Thần giới, lại bị chó dữ khi dễ, nếu truyền đến tới Thần giới, lọt vào tai đám đồ cổ kia, không phải sẽ cười hắn đến rụng răng luôn sao?
Chịu đựng cơn đau nhức trên mông, bỗng nhiên Vân Phi Dương nâng tay đánh phía sau con chó săn.
Nhớ năm đó, chỉ cần người người này đánh một quyền, tuyệt đối có thể diệt được cả một thế giới, mà cao thủ Thần giới lúc đó không tiện tay hủy diệt thế giới, khi ra cửa còn không biết xấu hổ chào hỏi người ta.
"Bịch!"
Một quyền của Vân Phi Dương đánh trúng thân con chó săn.
"Ẳng ẳng!"
Con chó săn kêu thảm một tiếng, miệng nhả ra kẹp cái đuôi chuồn mất.
Ánh mắt không có lực sát thương, tu vi không có nốt, nhưng nắm tay của Vân Phi Dương vẫn còn cứng lắm, nếu không phải vì ở trong đá quá lâu, cơ thể thả lỏng quá mức, không sợ không có tu vi, một quyền đánh xuống cũng có thể đánh nát một cái núi nhỏ.
"Đại Hắc!"
Chó cưng kẹp đuôi chạy mất, Lương Nhân vội vàng gọi lại, nhưng mà Đại Hắc hình như bị đánh đau, không thèm nghe tiếng gọi của chủ nữa, chớp mắt đã chạy biến chẳng còn thấy bóng dáng nữa.
"Tốt!"
Lương Nhân xoay người, giận dữ nói: "Ngươi dám đánh Đại..."
Chữ Hắc còn chưa nói xong, Vân Phi Dương đã bước tới trước mặt hắn, bàn tay to kia một phát đánh tới
"Bốp!"
Lương Nhân bị tát té phịch xuống đất.
Vân Phi Dương giơ nắm tay lên, hung hăng đánh vào mặt tên đó, bực tức nói: "Dám thả chó cắn đại soái ca ta, muốn chết!"
"Bịch!"
Hắn lại đánh thêm một cái, nói: "Dám bắt nạt lão bà của ta, muốn chết!"
Mục Oanh nghe hắn nói vậy thì ngại vô cùng.
Nhưng nghĩ đến tính cách không gì không dám nói của tên này, cô bình tĩnh lại rất nhanh.
Lương Nhân bị đánh hai phát, quai hàm của lão Cao cũng sắp rớt xuống luôn, mấy tên người hầu trợn tròn mắt, lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy một người dám đánh thiếu gia của Lương gia, chuyện này nếu bị lão gia biết được, bản thân họ chẳng phải cũng xong đời sao?
Bỗng nhiên.
Tên người hầu cầm cục gạch dưới đất lên, vừa định nhào đến. Đáng tiếc, hắn chỉ vừa mới nhúc nhích, Vân Phi Dương "xoạt" một tiếng, cũng cầm cục gạch trong tay, bước nhanh đến đập một phát lên ót của đối phương.
"Bụp!"
Cái ót cứng rắn của tên người hầu kia bị đánh trúng, ngơ ngác lùi về sau mấy bước, cục gạch đang cầm cũng rơi xuống đất.
Mục Oanh cùng Triệu Tráng thấy thế, hai mắt trừng lên hết cỡ.
Xuống tay vừa nhanh vừa mạnh!
Đối với người tạo thành uy hiếp với hắn, Vân Phi Dương chưa bao giờ hạ thủ lưu tình, dù cho đối phương chỉ là một tên hầu, hay một đứa con nít đi nữa.
Bị trấn áp vạn năm, tính cách tàn nhẫn đã giảm bớt rất nhiều, nếu là trước kia, tên người hầu đó đã sớm chết ngắc rồi.
Đệ nhất cao thủ Thần giới, dùng gạch đánh nhau, nhân sinh anh dũng không cần giải thích.
Vân Phi Dương đi ra phía sau tên hầu, nâng tay đánh thêm một quyền lên mặt Lương Nhân, lạnh nhạt nói: "Lại đến làm phiền Oanh Oanh nhà ta nữa, lần sau sẽ phế luôn một chân của ngươi, cút!"
"Ô ô..."
Lương Nhân ôm mặt khóc chạy đi.
Hắn ta là thiếu gia của Lương gia, được nuông chiều từ nhỏ, chưa từng bị đánh tả tơi như vậy.
Sau khi Lương Nhân và đám người hầu đi hết, Vân Phi Dương xoa xoa mông, tiêu sái hất mái tóc đen nhánh, nói: "Một vạn năm không đánh nhau, có hơi không quen tay." Đệ nhất cao thủ Thần giới bắt nạt bạn nhỏ, không những không xấu hổ, còn cảm thấy rất sảng khoái.
...
"Vân đại ca, vô cùng lợi hại!"
Trong phòng, Triệu Tráng sùng bái nói: "Một quyền đã đánh con chó săn chạy biến."
Chó săn của Lương Nhân là giống chó tốt, thân mình to như con gấu núi, Vân Phi Dương chỉ cần một quyền đã đánh chạy mất, khiến hiếu niên này vô cùng kinh ngạc.
"Bình thường thôi."
Vân Phi Dương lắc lắc tay nói: "Nhớ năm xưa, ca chỉ cần một quyền cũng có thể phá nát một ngọn núi."
"Thật sao?"
Mặt Triệu Tráng đầy nghi ngờ, nghĩ thầm, ngươi nghĩ mình là Võ Thần trong truyền thuyết đấy hử.
"Úi!"
Bỗng dưng Vân Phi Dương hít một ngụm khí lạnh, quay đầu nói: "Oanh Oanh, nàng nhẹ tay chút, đau quá!"
Mông hắn bị chó săn cắn ra hai cái dấu to, rách da chảy máu, Mục Oanh đang băng bó cho hắn, nhìn qua có vẻ không thuần thục lắm: "Vân đại ca, mông ngươi đừng có lộn xộn nữa."
Vân Phi Dương nhe răng nhếch miệng nói: "Oanh Oanh, ta vì nàng nên mới bị thương, giờ lại nhìn mông của ta, nàng nhất định phải gả cho ta đấy, nếu không đời này ta chẳng còn mặt mũi gặp người khác nữa."
Triệu Tráng nghe vậy, trong lòng vô cùng bội phục.
Thật sự phải học hỏi bộ mặt tán gái của Vân Phi Dương này cho tốt mới được.
Mục Oanh nghe thế, gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, tâm hồn thiếu nữ rối bời, bàn tay nhỏ bé hơi run rẩy, cây kéo dùng để cắt băng gạc trên mông Vân Phi Dương hơi lệch khỏi vị trí một chút, đâm lên mông hắn.
"A!"
Tiếng hét thảm thiết của vị cao thủ đệ nhất Thần giới vang vọng khắp phòng.
HELLOTOOL SDN BHD © 2020 www.readmeapps.com All rights reserved