Chương 1 Tặng anh cái mũ có hai chóp tròn
by Phủng Anh
15:30,Dec 24,2020
Mặt trời mùa hè chói chang, hung hăng thiêu đốt từng xen – ti – mét khối không khí nóng hầm hập như lò bát quái. Đường phố thường ngày đông đúc, đến giữa trưa cũng vãn hẳn. Ai nấy nếu không có việc cần kíp gì thì đã đi tránh nóng từ lâu, ví như chui vào nơi có điều hòa, quạt điện hay chí ít là ngồi quạt phành phạch dưới một bóng cây râm mát. Lác đác chỉ còn vài người bất đắc dĩ bơi trong bầu nhiệt, toàn thân sặc sỡ đủ thứ màu mè hoa văn, vải vóc lớp ngoài cuốn lớp trong, nếu nhìn không kỹ sẽ tưởng giữa phố đang biểu diễn tiết mục thời trang cá bảy màu!
Mạc Đăng Thư trùm áo chống nắng rực rỡ màu sắc, khẩu trang bịt kín mặt, lại thêm một cặp kính râm choán chỗ, đảm bảo không một tấc da nào có thể lộ ra dưới ánh nắng gay gắt. Đôi giày cao gót khập khiễng lọc cọc gõ trên nền gạch bỏng rát, thiếu điều muốn trẹo cổ chân.
"Nhanh lên một chút…" Tiếng thiếu nữ hét nho nhỏ trong điện thoại: "Cậu mà đến muộn thì mình chết mất, Thư à."
"Đây đây…" Cô xốc lại hai túi đồ nặng trĩu trên tay, cổ ngoẹo hẳn sang một bên, kẹp chặt điện thoại vào vai: "Mình đến dưới chân khách sạn rồi, giờ đi đường nào nữa?"
Bên kia thở ra một tiếng, vội vàng hướng dẫn:
"Vào trong, đi thang máy C lên tầng 17. Ngay sau lư hoa màu tím là phòng nghỉ, đừng để ai nhìn thấy nhé."
Đăng Thư hít một hơi, ngước nhìn cổng khách sạn hoa lệ, lấy can đảm, mau lẹ bước vào theo chỉ dẫn.
Cuộc đời rất buồn cười, đôi khi tạo hóa cứ thích lôi kéo một vài người vào những rắc rối kỳ quái. Đúng thế, cô đây là một ví dụ cực kỳ điển hình. Nếu là một năm trước, có đánh chết cô cũng chẳng bao giờ hình dung ra nổi một ngày nào đó mình sẽ đặt chân tới những chỗ sang trọng bậc nhất thành phố.
Cô xuất thân là con nhà bình dân, cha mẹ cả đời làm lụng bạc mặt mới đủ nuôi hai chị em cô ăn học. Trình độ làng nhàng, thỉnh thoảng gọi là có chút sáng ý. Ra nghề vài năm, công việc cũng chầm chậm, ban ngày làm việc ở tòa soạn viết lách lấy ít nhuận bút, tối đến ôm vài cuốn tiểu thuyết nghiền ngẫm.
Cuộc sống cứ thế nhạt nhẽo trôi, cho đến một ngày Lê Hoài Ngọc, bạn thân của cô từ thời mẫu giáo dõng dạc tuyên bố muốn có bạn trai.
Có bạn trai thì có bạn trai, dẫu có là bạn thân thì cô cũng chẳng quản. Nhưng khổ nỗi bạn trai của Hoài Ngọc lại là cậu ấm của một tập đoàn bán lẻ nổi tiếng quốc gia, danh gia vọng tộc, đào hoa ngút trời. Hoài Ngọc kiên cường vẫn hăng hái đánh đông dẹp bắc, trước thì mặt dày theo đuổi, sau thì hùng dũng càn quét đám “vệ tinh” của cậu ấm kia. Ròng ra một năm trời, mãi gần đây mới chính thức được hắn ta chấp nhận, trải bao khổ cực vẫn hiên ngang không gục ngã.
Nói dông dài như thế để thấy, tướng xuất trận không thể không có lính hậu cần hò reo cổ vũ, võ sĩ đấm bốc lên võ đài không thể không có chuyên viên đứng sau lo đưa nước đưa khăn. Cái chức vinh dự ấy, cô dĩ nhiên là người đảm nhận. Trải khắp thành phố, phàm là khách sạn năm sao hay nhà hàng cao cấp, trung tâm mua sắm hay nhà hát lớn cô cũng đều rảo bước qua, khi thì cung cấp “nhu yếu phẩm” tiếp sức cho Hoài Ngọc, lúc mang “vũ khí, đạn dược” giúp bạn thân đuổi đám hồ ly. Cũng có một đôi lần Mạc Đăng Thư đến để… thu xác bại binh.
“Mời lệnh bà Mạc Đăng Thư nghe điện thoại… Mời lệnh bà Mạc Đăng Thư nghe điện thoại…” Nhạc chuông lại réo rắt vang lên.
"Thư, Thư, sao lâu thế?" Cô vừa bấm nút nghe, đầu bên kia liền rối rít.
"Đây đây, đang đến chỗ thang máy."
Vừa từ ngoài nắng chạy vào khách sạn mát rượi, cô nhất thời không tránh khỏi choáng váng, suýt chút nữa đâm sầm vào một người vừa tất tả chạy ra, húc cho người ta ngã văng ra cả mét.
"Mau đứng lại!" Từ bên trong, hai người phụ nữ hớt hải phi đến, không kịp để Mạc Đăng Thư hiểu ra có chuyện gì, lập tức cưỡi thẳng lên tấm lưng gầy nhẳng của kẽ đang nằm lăn lóc dưới đất. "Dám mò vào tận đây trộm đồ à? Mày chán sống rồi phải không?"
"Ái... ái... đau quá... Ai thèm trộm cái gì của các bà!" Người bị ngã là phụ nữ mà giọng nói lại nheo nhéo như thái giám, nhưng hắn chưa kịp nói đến câu thứ hai thì một bàn tay phốp pháp đã tát bốp vào miệng hắn.
Mạc Đăng Thư trừng mắt, thu bàn tay vừa ra đòn của mình lại, từ trên cao cúi xuống dõng dạc:
"Không phải trộm, vậy cái thứ trong ngực áo mày là cái gì hả?" Cô lại đá một phát cho hai khối tròn văng ra từ trong người hắn bay ra, mang theo cả một đống vải vóc bèo nhèo. Là đồ lót!
Một người phụ nữ không nhịn được, giơ ngón tay cái với cô: "Làm tốt lắm, cô gái! Cảm ơn cô đã hỗ trợ. Tôi sẽ mang hắn đến phòng an ninh ngay."
Mạc Đăng Thư gật đầu, thở phì phò, nhìn ba người đang vác nhau đi mất, trong lòng thầm nghĩ ở khách sạn năm sao cũng có biến thái trộm đồ thế này ư?
Cô đi vào vào sảnh. Hai tay vẫn cầm hai bọc to, mắt kính chưa kịp gỡ, khẩu trang chưa kịp bỏ đã lập tức có nhân viên an ninh tới lịch sự chắn trước mặt:
"Quý khách, xin hỏi chúng tôi có thể giúp gì cho cô?"
Lời lẽ thì điềm đạm mà toàn thân căng lên, rõ ràng coi cô như phần tử khủng bố.
Hẳn rồi, từ khi làm bảo vệ ở khách sạn này tới giờ, đây là lần đầu bọn họ thấy có người lôi thôi lếch thếch, lại xách theo hai bọc đen đáng ngờ xông thẳng vào từ cửa chính. Nói không ngoa, ngay cả nhân viên vệ sinh cũng mặc đồng phục ngay ngắn, điềm đạm, ung dung bước qua cổng phụ, tuyệt đối không dám quá phận. Gọi cô gái này là “Quý khách” chẳng qua là quy tắc khách sạn yêu cầu xưng hô như vậy với những người đi cửa chính, chứ cô ta khả năng lớn là nhân viên tạp vụ mới được tuyển dụng.
"A, có." Đăng Thư dùng mu bàn tay khó nhọc tuột khẩu trang xuống cằm, lộ ra cái miệng rộng đã trôi mất lớp son. "Cho tôi hỏi thang máy C ở chỗ nào?"
"Quý khách, phiền cô cho xem giấy mời."
Đăng Thư chưng hửng: “Giấy mời gì? Tôi không có, chỉ là lên một chút rồi đi ngay”
Nhân viên an ninh lập tức trợn muốn rách con mắt, bộ dạng đắc ý như vừa phá vỡ âm mưu đánh bom cảm tử của phần tử khủng bố cực đoan:
"Cô có đi nhầm chỗ không?"
"Sao?" Đăng Thư mắt trợn còn to hơn, nhìn xuyên qua lớp mắt kính đen còn thấy phần lòng trắng giương lên rõ mồn một. "Khách sạn Đông Đại Kỳ, số 143 đường X quận A phải không?"
Cô đã phải vội vàng hủy cuộc hẹn gặp mặt nhóm người độc thân vào phút chót, giữa trưa nắng chuyển ba tuyến xe bus, đi nửa vòng thành phố mới tới đây, chẳng lẽ lại đi nhầm địa chỉ?
"Phải."
"Thế tại sao lại không có thang máy C?" Cô có phần mất bình tĩnh. Vừa nãy nếu không nhầm thì cô nghe loáng thoáng tiếng nghèn nghẹn của Hoài Ngọc trong điện thoại nhờ cô mang váy áo tới, lại còn mang cả đồ lót. Bạn cô nhất định gặp sự cố rất lớn, giờ này hẳn đang trốn trong một góc nôn nóng chờ cô.
Tiếng kêu của Đăng Thư thu hút sự chú ý của vài người quanh đấy, lập tức lại có thêm một nhân viên an ninh nữa đi tới, lần này hai tay anh ta còn đang ngầm thủ thế.
"Cô gái." Người bảo vệ lập tức thay đổi cách xưng hô. "Tôi không nói ở đây không có thang máy C. Muốn đi thang máy này, mời cô xuất trình giấy mời."
"Tôi…"
Thang máy C là thang máy VIP đi thẳng lên hội trường lớn của khách sạn. Để đảm bảo an ninh, khách tham dự sự kiện ở đây nhất định phải xuất trình giấy mời.
Đăng Thư đang lúng túng, chợt nhớ ra một chuyện bèn rút điện thoại, khẩn trương bấm danh bạ.
Tút. Tút. Tút.
Máy bận. Chết tiệt, làm cái gì vừa nửa phút trước còn gọi được, giờ đã bận. Lê Hoài Ngọc, cậu nhất định phải chờ mình.
"Thôi thế này, anh không cho tôi lên, vậy chuyển đồ lên giúp tôi được không?"
Nhân viên bảo vệ liếc nhìn hai bọc nilon đen thùi lùi, ánh mắt không giấu giếm sự cảnh giác:
"Xin lỗi, chúng tôi không nhận được yêu cầu chuyển đồ nào từ hội trường."
Nói xong, anh ta lạnh lùng giơ tay, tỏ ý mời cô đi ra ngoài.
"Chỉ có chút đồ cá nhân thôi mà." Cô nhất định không bỏ cuộc, vội mở túi chìa ra trước mặt họ. "Đây anh xem, anh kiểm tra đi, trăm phần trăm không có gì nguy hiểm đâu."
"Cô gái, mong cô thông cảm." Hai người bọn họ từ lịch sự đã chuyển qua động thủ, mỗi người nắm một bên cánh tay cô, nhanh nhẹn kéo đi như người ta lôi bao tải gà cúm đi tiêu hủy.
Đăng Thư đứng dưới máy lạnh vẫn đổ mồ hôi ròng ròng, cố vớt vát:
"Chỉ nhờ các anh chút chuyện, sao mà khó khăn thế? Tôi sẽ gọi điện cho bạn tôi ra nhận đồ mà. Cô ấy là bạn gái của Nghiêm Đình Hưng, các anh đã nghe cái tên này chưa? Nghiêm Đình Hưng, cái người cao ráo, trắng trẻo, hay đi xe đua màu đỏ, trông đẹp trai ngời ngời ấy."
Cô hận trước đây đã không lưu ý nhớ cả tên cái tập đoàn nhà anh ta, tên của bố mẹ, ông bà tổ tiên tám đời nhà anh ta để có thể đọc ra làm chứng.
"Cô đừng làm ồn nữa."
Nhân viên bảo vệ đã bay mất giọt kiên nhẫn cuối cùng, kiên quyết lôi cô cùng hai chiếc túi nilon quẳng thật mạnh ra khỏi cửa lớn đang mở sẵn.
Đăng Thư không chú ý, lảo đảo suýt ngã, tay cầm túi liền vung một cái, lập tức tất cả đồ đạc bên trong tán loạn bay ra.
Toi rồi, thế này làm sao ứng cứu được cho đồng bọn đang dài cổ ngóng chờ tít trên kia!
Cô vừa bực tức, vừa bất lực đứng chống nạnh giữa đám trang phục đang từ trên không trung đáp xuống. Áo chống nắng sặc sỡ cùng mấy món phụ kiện trùm kín người cũng không ngăn nổi cảm giác nắng nóng xiên vào da.
Chợt nhận ra có cái gì đó kỳ lạ, cô bèn quay lại, hết hồn thấy một đám người vừa đi tới đang tỏa ra sát khí.
Bọn họ đồng loạt mặc vest đen, đeo kính đen hệt như trong mấy bộ phim hành động. Không phải chứ, chỉ là có một chút thế này mà đã gọi cả đám người tới định xử lý cô sao? Người cao lớn nhất, có vẻ là sếp, đứng chính giữa, lại còn đội một thứ kỳ quái trên đầu, nhìn cái đó… rất quen.
“Tổng giám đốc…”, một người trong đoàn tùy tùng muốn giơ tay lấy món đồ láo toét đang ngự trên đầu sếp xuống mà không dám, thành ra bàn tay cứ thò lên lại thụt xuống, không biết làm sao cho phải.
Bất chấp việc mặt của cấp dưới đang ngày một tái dần, Lâm Vũ Dạ quay sang bên cạnh nói nốt câu còn dang dở: “Cuộc họp chiều nay đẩy sớm lên một tiếng để kịp giờ dùng bữa tối với đối tác.”
Xong xuôi mới đưa tay nhấc “cái mũ có hai chóp tròn” bất đắc dĩ xuống, yên lặng quan sát.
Hai con ngươi của Đăng Thư lập tức lồi hẳn ra, muốn rơi luôn xuống đất.
"Xin lỗi…" Cô mặt mũi méo xệch, nửa muốn chạy lại lấy đi “hung khí”, nửa muốn ba chân bốn cẳng đào tẩu cho thật nhanh. Bị “cái đó” bay trúng đầu, anh ta không giết cô thì tôn nghiêm của anh ta cũng mang cô ra lăng trì tùng xẻo.
Làm gì đây???
Mạc Đăng Thư trùm áo chống nắng rực rỡ màu sắc, khẩu trang bịt kín mặt, lại thêm một cặp kính râm choán chỗ, đảm bảo không một tấc da nào có thể lộ ra dưới ánh nắng gay gắt. Đôi giày cao gót khập khiễng lọc cọc gõ trên nền gạch bỏng rát, thiếu điều muốn trẹo cổ chân.
"Nhanh lên một chút…" Tiếng thiếu nữ hét nho nhỏ trong điện thoại: "Cậu mà đến muộn thì mình chết mất, Thư à."
"Đây đây…" Cô xốc lại hai túi đồ nặng trĩu trên tay, cổ ngoẹo hẳn sang một bên, kẹp chặt điện thoại vào vai: "Mình đến dưới chân khách sạn rồi, giờ đi đường nào nữa?"
Bên kia thở ra một tiếng, vội vàng hướng dẫn:
"Vào trong, đi thang máy C lên tầng 17. Ngay sau lư hoa màu tím là phòng nghỉ, đừng để ai nhìn thấy nhé."
Đăng Thư hít một hơi, ngước nhìn cổng khách sạn hoa lệ, lấy can đảm, mau lẹ bước vào theo chỉ dẫn.
Cuộc đời rất buồn cười, đôi khi tạo hóa cứ thích lôi kéo một vài người vào những rắc rối kỳ quái. Đúng thế, cô đây là một ví dụ cực kỳ điển hình. Nếu là một năm trước, có đánh chết cô cũng chẳng bao giờ hình dung ra nổi một ngày nào đó mình sẽ đặt chân tới những chỗ sang trọng bậc nhất thành phố.
Cô xuất thân là con nhà bình dân, cha mẹ cả đời làm lụng bạc mặt mới đủ nuôi hai chị em cô ăn học. Trình độ làng nhàng, thỉnh thoảng gọi là có chút sáng ý. Ra nghề vài năm, công việc cũng chầm chậm, ban ngày làm việc ở tòa soạn viết lách lấy ít nhuận bút, tối đến ôm vài cuốn tiểu thuyết nghiền ngẫm.
Cuộc sống cứ thế nhạt nhẽo trôi, cho đến một ngày Lê Hoài Ngọc, bạn thân của cô từ thời mẫu giáo dõng dạc tuyên bố muốn có bạn trai.
Có bạn trai thì có bạn trai, dẫu có là bạn thân thì cô cũng chẳng quản. Nhưng khổ nỗi bạn trai của Hoài Ngọc lại là cậu ấm của một tập đoàn bán lẻ nổi tiếng quốc gia, danh gia vọng tộc, đào hoa ngút trời. Hoài Ngọc kiên cường vẫn hăng hái đánh đông dẹp bắc, trước thì mặt dày theo đuổi, sau thì hùng dũng càn quét đám “vệ tinh” của cậu ấm kia. Ròng ra một năm trời, mãi gần đây mới chính thức được hắn ta chấp nhận, trải bao khổ cực vẫn hiên ngang không gục ngã.
Nói dông dài như thế để thấy, tướng xuất trận không thể không có lính hậu cần hò reo cổ vũ, võ sĩ đấm bốc lên võ đài không thể không có chuyên viên đứng sau lo đưa nước đưa khăn. Cái chức vinh dự ấy, cô dĩ nhiên là người đảm nhận. Trải khắp thành phố, phàm là khách sạn năm sao hay nhà hàng cao cấp, trung tâm mua sắm hay nhà hát lớn cô cũng đều rảo bước qua, khi thì cung cấp “nhu yếu phẩm” tiếp sức cho Hoài Ngọc, lúc mang “vũ khí, đạn dược” giúp bạn thân đuổi đám hồ ly. Cũng có một đôi lần Mạc Đăng Thư đến để… thu xác bại binh.
“Mời lệnh bà Mạc Đăng Thư nghe điện thoại… Mời lệnh bà Mạc Đăng Thư nghe điện thoại…” Nhạc chuông lại réo rắt vang lên.
"Thư, Thư, sao lâu thế?" Cô vừa bấm nút nghe, đầu bên kia liền rối rít.
"Đây đây, đang đến chỗ thang máy."
Vừa từ ngoài nắng chạy vào khách sạn mát rượi, cô nhất thời không tránh khỏi choáng váng, suýt chút nữa đâm sầm vào một người vừa tất tả chạy ra, húc cho người ta ngã văng ra cả mét.
"Mau đứng lại!" Từ bên trong, hai người phụ nữ hớt hải phi đến, không kịp để Mạc Đăng Thư hiểu ra có chuyện gì, lập tức cưỡi thẳng lên tấm lưng gầy nhẳng của kẽ đang nằm lăn lóc dưới đất. "Dám mò vào tận đây trộm đồ à? Mày chán sống rồi phải không?"
"Ái... ái... đau quá... Ai thèm trộm cái gì của các bà!" Người bị ngã là phụ nữ mà giọng nói lại nheo nhéo như thái giám, nhưng hắn chưa kịp nói đến câu thứ hai thì một bàn tay phốp pháp đã tát bốp vào miệng hắn.
Mạc Đăng Thư trừng mắt, thu bàn tay vừa ra đòn của mình lại, từ trên cao cúi xuống dõng dạc:
"Không phải trộm, vậy cái thứ trong ngực áo mày là cái gì hả?" Cô lại đá một phát cho hai khối tròn văng ra từ trong người hắn bay ra, mang theo cả một đống vải vóc bèo nhèo. Là đồ lót!
Một người phụ nữ không nhịn được, giơ ngón tay cái với cô: "Làm tốt lắm, cô gái! Cảm ơn cô đã hỗ trợ. Tôi sẽ mang hắn đến phòng an ninh ngay."
Mạc Đăng Thư gật đầu, thở phì phò, nhìn ba người đang vác nhau đi mất, trong lòng thầm nghĩ ở khách sạn năm sao cũng có biến thái trộm đồ thế này ư?
Cô đi vào vào sảnh. Hai tay vẫn cầm hai bọc to, mắt kính chưa kịp gỡ, khẩu trang chưa kịp bỏ đã lập tức có nhân viên an ninh tới lịch sự chắn trước mặt:
"Quý khách, xin hỏi chúng tôi có thể giúp gì cho cô?"
Lời lẽ thì điềm đạm mà toàn thân căng lên, rõ ràng coi cô như phần tử khủng bố.
Hẳn rồi, từ khi làm bảo vệ ở khách sạn này tới giờ, đây là lần đầu bọn họ thấy có người lôi thôi lếch thếch, lại xách theo hai bọc đen đáng ngờ xông thẳng vào từ cửa chính. Nói không ngoa, ngay cả nhân viên vệ sinh cũng mặc đồng phục ngay ngắn, điềm đạm, ung dung bước qua cổng phụ, tuyệt đối không dám quá phận. Gọi cô gái này là “Quý khách” chẳng qua là quy tắc khách sạn yêu cầu xưng hô như vậy với những người đi cửa chính, chứ cô ta khả năng lớn là nhân viên tạp vụ mới được tuyển dụng.
"A, có." Đăng Thư dùng mu bàn tay khó nhọc tuột khẩu trang xuống cằm, lộ ra cái miệng rộng đã trôi mất lớp son. "Cho tôi hỏi thang máy C ở chỗ nào?"
"Quý khách, phiền cô cho xem giấy mời."
Đăng Thư chưng hửng: “Giấy mời gì? Tôi không có, chỉ là lên một chút rồi đi ngay”
Nhân viên an ninh lập tức trợn muốn rách con mắt, bộ dạng đắc ý như vừa phá vỡ âm mưu đánh bom cảm tử của phần tử khủng bố cực đoan:
"Cô có đi nhầm chỗ không?"
"Sao?" Đăng Thư mắt trợn còn to hơn, nhìn xuyên qua lớp mắt kính đen còn thấy phần lòng trắng giương lên rõ mồn một. "Khách sạn Đông Đại Kỳ, số 143 đường X quận A phải không?"
Cô đã phải vội vàng hủy cuộc hẹn gặp mặt nhóm người độc thân vào phút chót, giữa trưa nắng chuyển ba tuyến xe bus, đi nửa vòng thành phố mới tới đây, chẳng lẽ lại đi nhầm địa chỉ?
"Phải."
"Thế tại sao lại không có thang máy C?" Cô có phần mất bình tĩnh. Vừa nãy nếu không nhầm thì cô nghe loáng thoáng tiếng nghèn nghẹn của Hoài Ngọc trong điện thoại nhờ cô mang váy áo tới, lại còn mang cả đồ lót. Bạn cô nhất định gặp sự cố rất lớn, giờ này hẳn đang trốn trong một góc nôn nóng chờ cô.
Tiếng kêu của Đăng Thư thu hút sự chú ý của vài người quanh đấy, lập tức lại có thêm một nhân viên an ninh nữa đi tới, lần này hai tay anh ta còn đang ngầm thủ thế.
"Cô gái." Người bảo vệ lập tức thay đổi cách xưng hô. "Tôi không nói ở đây không có thang máy C. Muốn đi thang máy này, mời cô xuất trình giấy mời."
"Tôi…"
Thang máy C là thang máy VIP đi thẳng lên hội trường lớn của khách sạn. Để đảm bảo an ninh, khách tham dự sự kiện ở đây nhất định phải xuất trình giấy mời.
Đăng Thư đang lúng túng, chợt nhớ ra một chuyện bèn rút điện thoại, khẩn trương bấm danh bạ.
Tút. Tút. Tút.
Máy bận. Chết tiệt, làm cái gì vừa nửa phút trước còn gọi được, giờ đã bận. Lê Hoài Ngọc, cậu nhất định phải chờ mình.
"Thôi thế này, anh không cho tôi lên, vậy chuyển đồ lên giúp tôi được không?"
Nhân viên bảo vệ liếc nhìn hai bọc nilon đen thùi lùi, ánh mắt không giấu giếm sự cảnh giác:
"Xin lỗi, chúng tôi không nhận được yêu cầu chuyển đồ nào từ hội trường."
Nói xong, anh ta lạnh lùng giơ tay, tỏ ý mời cô đi ra ngoài.
"Chỉ có chút đồ cá nhân thôi mà." Cô nhất định không bỏ cuộc, vội mở túi chìa ra trước mặt họ. "Đây anh xem, anh kiểm tra đi, trăm phần trăm không có gì nguy hiểm đâu."
"Cô gái, mong cô thông cảm." Hai người bọn họ từ lịch sự đã chuyển qua động thủ, mỗi người nắm một bên cánh tay cô, nhanh nhẹn kéo đi như người ta lôi bao tải gà cúm đi tiêu hủy.
Đăng Thư đứng dưới máy lạnh vẫn đổ mồ hôi ròng ròng, cố vớt vát:
"Chỉ nhờ các anh chút chuyện, sao mà khó khăn thế? Tôi sẽ gọi điện cho bạn tôi ra nhận đồ mà. Cô ấy là bạn gái của Nghiêm Đình Hưng, các anh đã nghe cái tên này chưa? Nghiêm Đình Hưng, cái người cao ráo, trắng trẻo, hay đi xe đua màu đỏ, trông đẹp trai ngời ngời ấy."
Cô hận trước đây đã không lưu ý nhớ cả tên cái tập đoàn nhà anh ta, tên của bố mẹ, ông bà tổ tiên tám đời nhà anh ta để có thể đọc ra làm chứng.
"Cô đừng làm ồn nữa."
Nhân viên bảo vệ đã bay mất giọt kiên nhẫn cuối cùng, kiên quyết lôi cô cùng hai chiếc túi nilon quẳng thật mạnh ra khỏi cửa lớn đang mở sẵn.
Đăng Thư không chú ý, lảo đảo suýt ngã, tay cầm túi liền vung một cái, lập tức tất cả đồ đạc bên trong tán loạn bay ra.
Toi rồi, thế này làm sao ứng cứu được cho đồng bọn đang dài cổ ngóng chờ tít trên kia!
Cô vừa bực tức, vừa bất lực đứng chống nạnh giữa đám trang phục đang từ trên không trung đáp xuống. Áo chống nắng sặc sỡ cùng mấy món phụ kiện trùm kín người cũng không ngăn nổi cảm giác nắng nóng xiên vào da.
Chợt nhận ra có cái gì đó kỳ lạ, cô bèn quay lại, hết hồn thấy một đám người vừa đi tới đang tỏa ra sát khí.
Bọn họ đồng loạt mặc vest đen, đeo kính đen hệt như trong mấy bộ phim hành động. Không phải chứ, chỉ là có một chút thế này mà đã gọi cả đám người tới định xử lý cô sao? Người cao lớn nhất, có vẻ là sếp, đứng chính giữa, lại còn đội một thứ kỳ quái trên đầu, nhìn cái đó… rất quen.
“Tổng giám đốc…”, một người trong đoàn tùy tùng muốn giơ tay lấy món đồ láo toét đang ngự trên đầu sếp xuống mà không dám, thành ra bàn tay cứ thò lên lại thụt xuống, không biết làm sao cho phải.
Bất chấp việc mặt của cấp dưới đang ngày một tái dần, Lâm Vũ Dạ quay sang bên cạnh nói nốt câu còn dang dở: “Cuộc họp chiều nay đẩy sớm lên một tiếng để kịp giờ dùng bữa tối với đối tác.”
Xong xuôi mới đưa tay nhấc “cái mũ có hai chóp tròn” bất đắc dĩ xuống, yên lặng quan sát.
Hai con ngươi của Đăng Thư lập tức lồi hẳn ra, muốn rơi luôn xuống đất.
"Xin lỗi…" Cô mặt mũi méo xệch, nửa muốn chạy lại lấy đi “hung khí”, nửa muốn ba chân bốn cẳng đào tẩu cho thật nhanh. Bị “cái đó” bay trúng đầu, anh ta không giết cô thì tôn nghiêm của anh ta cũng mang cô ra lăng trì tùng xẻo.
Làm gì đây???
Xi'an Perfect Planet Internet Technology Co., Ltd. (西安完美星球网络科技有限公司) © 2020 www.readmeapps.com All rights reserved