Chương 9 ILA's bị hacker tấn công

by Phủng Anh 18:30,Dec 25,2020
"Đưa đây."
Vừa nói, Thiếu Mai vừa thò tay nhấc một vò nước như nhấc một quả bóng bay. Mạc Đăng Thư mắt tròn xoe nhìn chị, ngạc nhiên vô vàn vì cử chỉ bất ngờ ấy.
"Cảm ơn chị… Thiếu Mai."
Hai người cứ thế đi về, cảm giác tuy có chút ngượng ngập nhưng đã tốt hơn rất nhiều.
Tối hôm ấy, Thiếu Mai và Mạc Đăng Thư ngủ chung một chăn. Đã muộn lắm rồi mà chị cứ trở mình liên tục khiến cô không tài nào yên tĩnh được. Phàn nàn thì không dám, cô bèn nghĩ cách bắt chuyện:
"Chị vẫn chưa ngủ ư?"
"Cô không ngủ được à?" Thiếu Mai rất nhanh chóng đáp lại.
Không, là vì chị cứ lục sục suốt hai tiếng đồng hồ không ngừng nghỉ nên em không tài nào nhắm mắt – Đăng Thư ai oán nghĩ thầm trong bụng.
Thiếu Mai dĩ nhiên không biết đến nỗi lòng đau khổ của đồng nghiệp, bèn lấy giọng an ủi:
"Lần đầu đi công tác tôi cũng vậy. Riết rồi quen. Chẳng mấy chốc còn đạt đến cảnh giới nằm trên nóc chuồng bò cũng đánh được một giấc."
"Thế thì nhất định là hôm nay chị có tâm sự gì phải không?"
Hình như chạm đúng chỗ thương tâm rồi. Thấy người bên cạnh im re, Đăng Thư cũng hơi chột dạ.
"Em xin lỗi…" Đừng mắng chửi người có lòng nha chị, càng không nên động thủ đâu. Người ta chỉ muốn bày tỏ sự quan tâm thôi mà.
Thiếu Mai không mắng cũng không đánh, im lặng một hồi, mãi sau mới phun ra một câu làm cô hết hồn:
"Người chưa có mảnh tình vắt vai như cô chưa hiểu được."
Thật biết cách làm người ta đau tim mà.
"Chị đang nghĩ chuyện tình cảm à?" Cô cố gắng vớt vát chút thể diện. "Cứ chia sẻ với em, có người lắng nghe, sẽ làm chị dễ chịu."
Đối phương ngẫm nghĩ một lát, đến khi Mạc Đăng Thư tưởng chị không buồn tiếp tục câu chuyện thì Thiếu Mai lại mở miệng.
"Cô thấy tôi thế nào?" Một câu làm người ta hết hồn.
Thiếu Mai này có phải đang đơn phương thích người ta không? Rụt rè như thế chẳng giống Thiếu Mai thường ngày ở tòa soạn tẹo nào.
"Tôi biết mà." Chị thở dài, giọng bất lực, cam chịu. "Ngay cả cô là phụ nữ mà cũng chẳng thấy tôi có chút ưu điểm nào."
"Không phải thế." Cô chối bay. "Chị có nhiều ưu điểm lắm. Chị khỏe mạnh này, giỏi võ này, lại xốc vác này. Lúc chiều chị còn một tay nhấc bổng vò nước rất nặng, đi phăm phăm nữa."
Ai ngờ tiếng não nuột của Thiếu Mai còn lớn hơn:
"Thế chẳng phải là không có chút nữ tính nào sao? Tôi đúng là ngay cả làm phụ nữ cũng không xứng… Làm sao dám nghĩ đến anh ấy…"
“Không xứng”… Người “không xứng” chính là người bị coi thường nhất.
Cô chột dạ khi nghe đến hai tiếng này. Đinh Vượng Quang cũng nói cô không xứng với địa vị mới của hắn. Cô chỉ là một bông hoa đã qua độ rực rỡ nhất, cái gì cũng không thể so sánh được với Vương Hải Nhi. Cô có thể hấp dẫn được ai? Một nụ hôn kia có phải…?
Không! Chết tiệt. Cô điên rồi mới nghĩ đến gã họ Lâm quái gở. Một kẻ tầm thường như Đinh Vượng Quang còn không thèm để cô vào mắt. Vì cớ gì mà cô dám nghĩ tới một vị tổng giám đốc đẹp trai, giàu có như Lâm Vũ Dạ? Hắn không cười nhạo cô sau chuyện đó đã là tốt lắm rồi.
Thấy cô im lặng hồi lâu, Thiếu Mai lại lên tiếng:
"Tôi đã từng cố gắng rất nhiều, nhịn ăn, tập thể dục, uống thuốc giảm cân rồi mà vẫn béo. Đi đâu người ta cũng nhạo tôi là lợn, là đồ ục ịch, đồ tham ăn. Bọn họ không hiểu nỗi khổ của tôi, vì bọn họ không phải là dạng người uống nước lọc cũng phát phì. Tôi cũng không biết nói lời dễ nghe, cả ngày chỉ cau có với người khác. Tôi không dám mơ được đẹp như người mẫu, chỉ cần như người bình thường thôi đã là tốt lắm rồi. Chỉ cần giống như những người khác đến gần anh ấy mà không bị coi là hai gã đàn ông là tốt lắm rồi."
Đăng Thư vô cùng đồng cảm với nỗi lòng tự ti trong thất bại của chị, bèn nảy ra ý muốn an ủi chị.
"Chị Thiếu Mai, chị cũng có nét nữ tính đó, chị không nhận ra ư?"
Lời cô vừa nói ra khiến Thiếu Mai vô cùng kinh ngạc, chị nặng nề xoay hẳn thân mình về phía cô, chăm chú lắng nghe.
"Em đã thấy điều ấy rồi." Cô mỉm cười. "Chiều nay, lúc chị đi dạo ở bờ suối ấy, nhìn chị rất điềm tĩnh. Trên tay còn cầm một chùm hoa, vừa đi chậm rãi, vừa ngắm cảnh đẹp khiến người ta có cảm giác rất gần gũi, thân thiện. Lúc chị giúp em cũng vậy, không chờ em mở lời, chị đã nhiệt tình sẻ chia ngay, chị là một người phụ nữ có lòng tốt. Kiểu người như chị là khẩu xà tâm Phật, bên ngoài cứng bên trong mềm."
"Cô thật tốt bụng khi an ủi tôi. Nhưng tôi đã nghĩ rồi, mối tình vô vọng này tôi sẽ đào sâu chôn chặt. Người như tôi không thể tìm thấy hạnh phúc trong tình yêu. Tôi sẽ lặng lẽ ở phía sau anh ấy bây giờ và cả sau này, dù anh ấy có kết hôn với ai chăng nữa, miễn là anh ấy cần giúp đỡ, tôi sẽ chẳng nề hà."
Màn đêm đen đặc đã giấu đi khuôn mặt đầy tâm trạng của Thiếu Mai. Dù thế nào, một người con gái dẫu có bị coi là đanh đá nhất, hung dữ nhất cũng vẫn mang trái tim con gái. Đột nhiên một ý nghĩ phi thường lại dâng lên trong đầu Đăng Thư:
"Người chị thích rốt cuộc là người như thế nào? Chị nói mình không xứng với anh ta, vậy anh ta có phải là người có tâm hồn đẹp như chị không?"
"Tất nhiên rồi. Anh ấy là người tốt bụng nhất mà tôi biết. Rất đàn ông, rất dịu dàng." Chị lập tức bảo vệ hình tượng trong lòng mà không để ý mình đã sập bẫy của Đăng Thư.
"Nếu đằng nào chị cũng từ bỏ thì hãy nói với anh ta một lần đi. Nói hết suy nghĩ của chị về anh ta để sau này sẽ không phải hối hận."
"Nói với anh ấy?" Chị rít lên nho nhỏ. "Không đời nào. Anh ấy sẽ chê cười tôi."
"Nếu chê cười chị, anh ta chẳng phải là người đáng để chị yêu thương, chờ đợi cả đời. Nếu anh ta thực sự tốt đẹp, thì sẽ trân trọng tình cảm của chị cho dù có không đáp lại được. Chỉ khi nào cố gắng hết mọi cách mà vẫn không được thì chị mới có thể buông tay mà mãi mãi sau này cũng sẽ không cảm thấy có lỗi với chính mình."
Thiếu Mai không đáp lại. Cuộc nói chuyện lại một lần nữa rơi vào màn đêm tĩnh lặng. Mãi một lúc sau, chị mới lên tiếng rất khẽ:
"Mạc Đăng Thư, có phải cô cũng đã từng cố gắng hết mọi cách mà vẫn không được?"
Cô nhăn nhó, đáp một tiếng bé như muỗi kêu.
Ngoài việc làm đau tim còn rất biết cách làm người ta đau lòng nữa đó, Thiếu Mai tỷ tỷ…

Tại trụ sở chính của công ty ILA’s, trên tầng cao nhất, tổng giám đốc đang vô cùng giận dữ. Tất cả các quản lý cao cấp, từ giám đốc nhân sự, giám đốc kỹ thuật cho tới các trưởng phòng đứng nghiêm trang thành một hàng, máy lạnh chạy vù vù mà mồ hôi cứ đọng thành giọt lớn, lăn dưới chân tóc.
Đã rất lâu rồi tổng giám đốc mới nổi trận lôi đình như thế. Anh không đập bàn, không quát tháo mà chỉ đứng sừng sững sau bàn làm việc như một con sư tử đang chuẩn bị giáng cơn thịnh nộ xuống đầu các nạn nhân. Ánh mắt sắc bén, lạnh lẽo quét lần lượt từ đầu đến chân từng người một, giống như Diêm Vương đang tra sổ sinh tử, chỉ một dấu hiệu rất nhỏ cũng đủ để kết thúc một mạng người.
"Tài liệu công ty bị đánh cắp, tất cả những thứ này đều trở thành mớ giấy lộn vô dụng. Trách nhiệm của các vị là viết lại hoàn toàn kế hoạch theo phương án B. Sáng sớm mai phải có trên bàn tôi, hoặc là bản kế hoạch, hoặc là đơn xin thôi việc." Anh rời khỏi chiếc bàn sơn đen, bước lại phía tường kính lớn sát đất, nơi từ đó có thể nhìn bao quát trung tâm thành phố." Giờ ai làm việc nấy. Chị Tuế Lam ở lại."
Tất cả đồng loạt cúi chào rồi lục tục kéo nhau ra, trong bụng không khỏi than trời. Những văn bản này bọn họ mất cả tháng trời mới hoàn thiện, giờ bắt viết lại, hơn nữa còn cho thời hạn chưa đến một ngày, có phải tổng giám đốc muốn ép chết nhân viên không?
"Tổng giám đốc, chuyện lần này xin hãy giao cho tôi xử lý." Tuế Lam điềm tĩnh nói. Chị là nhân viên đầu tiên của ILA’s, cũng chính là người ông chủ Phan giao phó trách nhiệm hỗ trợ Lâm Vũ Dạ khi anh tách khỏi nhà họ Phan.
"Được." Anh vẫn nhìn đăm đăm ánh mặt trời gay gắt ban trưa, khóe miệng khẽ nhếch lên, buông một tiếng cười cay độc. "Lôi cổ con chuột cống đó về đây, tôi sẽ cho hắn biết thế nào là sống không bằng chết."
Tuế Lam mẫn cán lập tức đi làm nhiệm vụ, nhưng vừa lui ra đến cửa đã vội quay trở vào:
"Tổng giám đốc, có cô Lý tới."
Anh vẫn đứng bất động. Bằng kinh nghiệm trợ lý nhiều năm theo tổng giám đốc, chị bèn khép cửa, quay ra nói với Lý Lệ Hiền đang một thân váy lụa kiêu sa:
"Tổng giám đốc đang bận, không thể tiếp khách. Mong cô Lý thông cảm."
"Không sao." Lý Lệ Hiền cười rạng rỡ. "Tôi có tin tốt muốn báo. Chỉ một phút thôi."
Nói xong liền tự mình đẩy cửa bước vào, không để Tuế Lam kịp ngăn lại.
"Vũ Dạ!" Nhìn thấy bóng dáng cao lớn của anh trầm ngâm hướng ra khung cảnh bên ngoài mênh mông, ánh sáng bao trùm lấy bờ vai rộng, đổ tràn xuống dáng thon dài, cô không khỏi rung động. "Em nghe nói bên anh vừa bị hacker đánh cắp tài liệu."
Anh sững người, sau đó rất nhanh quay trở lại trạng thái bình thường:
"Tin tức của cô Lý rất nhạy. Nhưng hôm nay tới đây chắc không phải để an ủi chứ?"
"Anh vẫn cứng rắn như vậy." Lý Lệ Hiền khẽ lắc đầu, đôi khuyên tai bạch kim đung đưa rất hấp dẫn. "Em không thể an ủi người em yêu được hay sao?"
"Không có việc gì thì về đi. Tôi rất bận." Lâm Vũ Dạ ngồi vào bàn làm việc, điềm nhiên đeo kính lên xem xét báo cáo.
Bị người ta quăng cho cục bơ to bự, Lý Lệ Hiền nuốt bực vào trong, tiến lại gần bàn làm việc.
"Em cho anh biết một tin. Tập đoàn Minh Đạo có một hacker rất giỏi. Hắn không nằm trong danh sách nhân viên nên không bị triệu tập điều tra. Minh Đạo Thịnh đối với hắn ta vô cùng hậu, nhiều khả năng anh đang bị trả thù đó."

Download APP, continue reading

Chapters

89