Chương 13 Con hồ ly tinh đó là ai?
by Phủng Anh
18:34,Dec 25,2020
Những lời Lâm Vũ Dạ nói ra khiến Lý Lệ Hiền tái xám mặt, chỉ biết yếu ớt chống chế:
"Hacker đó chính là kẻ muốn trả thù anh vì đã đẩy Minh Đạo Thịnh vào tù mà. Nếu anh muốn, em sẽ giúp anh gọi hắn tới, ba mặt một lời cho rõ ràng."
"Cảm ơn cô Lý." Anh cười khẩy một tiếng. "Kẻ trung thần nghĩa sĩ mà cô nói có phải là Kiều Chính Khang?"
"Anh biết hắn?" Mặt Lý Lệ Hiền tái đi nhanh chóng, đôi đũa trên tay rung rung rồi rơi xuống bàn.
Anh lại uống thêm một ngụm rượu nữa, cố ý kéo dài thời gian để quan sát thái độ của những người xung quanh. Ngoài ông Phan vẫn ngồi trầm ngâm thì bà Phan và Lệ Hiền đều hốt hoảng, có điều một người mặt đỏ, một người đã tái dại đi.
"Nói cho cô một chuyện." Anh lắc lắc ly rượu đỏ rực trên tay, mắt nhìn sắc đỏ đẹp đẽ của dòng chất lỏng long lanh dưới ánh sáng, tiếp tục nói. "Kiều Chính Khang chính là người tôi đã cài vào Minh Đạo từ mấy năm trước."
"Không đúng." Lý Lệ Hiền hoang mang cực độ. "Hắn chưa từng có liên lạc gì với bất kỳ ai ngoài Minh Đạo Thịnh. Không điện thoại, tin nhắn, email. Nếu hắn là người của anh, hắn chuyển tin cho anh bằng cách nào?"
"Cô Lý đã theo dõi đối tượng cẩn thận đấy chứ, ai đã trả công cho cô vậy?" Anh mỉa mai. "Nhưng cô nên tìm hiểu thêm về những biện pháp chuyển tin thủ công của gián điệp."
Đến đây, tất cả cùng vỡ lẽ mọi chuyện. Bà Phan tuy rất quý mến “con dâu tương lai” nhưng đặt lên bàn cân thì con trai vẫn là ưu tiên số một. Lâm Vũ Dạ đã nói xong, bà mới bắt đầu lên tiếng trách móc, tuy vậy nhưng vẫn hàm ý vừa đấm vừa xoa, kêu gọi con trai giơ cao đánh khẽ.
Lý Lệ Hiền ngồi nín lặng, cam chịu tất cả, cho tới khi bà Phan nói một câu cuối cùng thì cô không cầm lòng được nữa, khóc òa lên:
"Bác gái, con không phải cố ý muốn làm khó anh ấy. Chỗ tài liệu đó con không giao cho ai, chỉ muốn đợi một hai hôm rồi sẽ mang về cho anh ấy, để anh ấy chú ý tới con hơn một chút."
"Sao lại chọn cách dại dột thế?" Bà Phan nói xong môt hồi đã vơi bớt cơn giận, giọng nói có chút thương xót.
Được lời như cởi tấm lòng, Lý Lệ Hiền càng khóc to hơn:
"Vì sao không phải là con? Chính con mới là người có hôn ước với Vũ Dạ. Chính con mới là người được hứa gả vào nhà hai bác. Tại sao anh ấy không dành cho con một chút tình cảm nào? Con đã cố gắng nhiều như thế, đã kiên nhẫn nhiều như thế? Tại sao vẫn không được? Thậm chí còn không cho con đến gần, không muốn con chạm vào. Một lời nói với con cũng vô cùng miễn cưỡng…"
Bà Phan hít một hơi thật dài để lấy bình tĩnh. Từ lâu bà đã coi Lý Lệ Hiền xinh đẹp là con dâu, dù Vũ Dạ không bao giờ đả động tới việc hôn nhân thì bà vẫn điềm nhiên coi sự im lặng của anh là đồng ý. Không ngờ khoảng cách giữa hai đứa trẻ này lại xa như vậy.
"Chuyện này là lỗi của chúng ta." Ông Phan đột ngột lên tiếng. "Cái gọi là hôn ước này thực ra cũng là lời của hai người bạn nhậu trong lúc cao hứng. Tuy vậy, gia đình ta vẫn luôn coi cháu như người trong nhà. Hai đứa có duyên phận thì nên đôi lứa, không thì cũng là bạn tốt của nhau. Nhưng như thế không có nghĩa là cháu có quyền can thiệp vào chuyện công việc của nó. Cha cháu cũng làm kinh doanh, ta nghĩ cháu đã biết điều gì nên làm và không nên làm."
Lời nói của ông Phan từ tốn, không nặng ý trách móc nhưng khí lực phát ra còn khiến người ta sợ hãi gấp nhiều lần. Lý Lệ Hiền đến nước mắt cũng không còn dám chảy ra.
"Con…. Con xin lỗi hai bác… Vũ Dạ, em sai rồi. Hãy tha lỗi cho em…"
Cô giống như đứa trẻ ngày nào, ngước đôi mắt đẫm nước nhìn anh nài nỉ.
Lâm Vũ Dạ chán ngán vẻ mặt này, anh khoanh tay, nói rành rọt từng tiếng:
"Nể mặt bác Lý và ba mẹ tôi, chuyện lần này sẽ không truy cứu thêm. Mong cô Lý từ nay về sau đừng xuất hiện ở ILA’s nữa. Còn chuyện hôn ước giữa hai nhà, tôi cũng không hứng thú tuân thủ mấy lời hứa hẹn trong lúc trà dư tửu hậu của mấy ông già đâu. Nếu cô Lý vẫn nhất quyết muốn làm con dâu của ba mẹ tôi thì hãy tìm Phan Kỳ, cùng nhau bàn bạc."
Mấy lời tuyệt tình anh vừa ném ra liền khiến Lý Lệ Hiền đứng phắt dậy, khóe môi giật giật, hai mắt đỏ au.
"Người em yêu là anh, không phải Phan Kỳ. Anh rốt cuộc không tha thứ cho em chỉ vì cô ta. Cô ta có gì hơn em? Cô ta không xứng với anh."
Ông bà Phan lại ngỡ ngàng tiếp nhận một tin tức mới: Con trai lớn băng giá như cục đá nhà họ đã có bạn gái!? Tiếc là cả hai chưa kịp tham gia vào đoạn hội thoại mới mẻ kia thì “cục đá” đã đứng lên:
"Ba mẹ, con còn bận việc ở công ty, muốn xin phép đi trước. Hôm khác lại về ăn cơm cùng hai người."
Nói xong liền đi một mạch ra ngoài, nơi tài xế Lưu đang giữ cửa xe chờ.
Ông Phan cũng rời khỏi bàn ăn, đi về thư phòng. Còn lại bà Phan ngồi cùng Lý Lệ Hiền, mục đích chính là để hỏi thêm thông tin về cái “cô ta” lúc nãy.
Cuối cùng bà cũng nắm được sơ bộ tình hình: “Cô ta” ở đây chính là một con hồ ly tinh vô số đuôi làm biên tập cho một tòa soạn nhỏ. Dung mạo xấu xí, gia cảnh nghèo hèn, phẩm cách lại không có. Vừa mới gặp tổng giám đốc Lâm không bao lâu đã liền không biết xấu hổ mang thân đi dụ dỗ, làm những trò đê tiện trong câu lạc bộ đêm.
Bà Phan tuy ngoài mặt không nói gì nhưng trong lòng hết sức phấn khích, tò mò: Xấu xí, nghèo hèn, thiếu phẩm giá đến đâu mà có thể khiến con trai bà bốc hỏa, đá mèo quèo chó, lại kiên nhẫn làm một việc hết sức nhàm chán là ngắm ghế sopha đến nửa đêm. Bà thật muốn được gặp vô cùng.
Cho tới lúc mặt trời lặn, ngày nghỉ của Mạc Đăng Thư trôi qua khá êm đềm. Sau mười mấy tiếng đồng hồ nằm im thin thít trên giường, cô tỉnh dậy, quờ tay nhìn cái đồng hồ đang phô diễn hai chiếc kim một gầy một béo xếp hàng thẳng tắp.
Căn nhà tối om, cả ba người trong gia đình đều như đã bốc hơi.
Tay xoa xoa cái bụng mới qua tai qua nạn khỏi, chân dò dẫm mò xuống phòng khách, cô vừa bật công tắc đèn liền phát hiện một tờ giấy đặt ngay ngắn trên bàn, phía trên chặn bằng chiếc lọ nhỏ đựng tăm lóng lánh nước thủy ngân.
“Thư, con!
Bố mẹ và em về quê chơi hai ngày. Con ở nhà tự lo ăn uống, để ý nhà cửa.
Nếu có thằng nào khả nghi lảng vảng quanh nhà thì bố đã để sẵn chổi, gậy, xẻng cùng một số đồ đạc khác ở gầm cầu thang.
Lúc về bố sẽ mang quà cho con.
Bố đẹp trai của con.
Tái bút: Thịt lợn xào trên bàn bếp để bẫy chuột, chớ ăn.”
Từ sau lần được “phán” tương lai làm giám đốc phu nhân, Đăng Thư không còn tha thiết việc về quê. Hơn nữa, công việc của cô cũng bận rộn nên thường sẽ làm chân trông giữ nhà cho bố mẹ và em trai đi chơi.
Cô mò vào bếp mở tủ lạnh, đứng tần ngần hồi lâu xem nên nấu gì cho bữa tối. Cái bụng cô đã dịu bớt cơn đau, chỉ còn lâm râm chút xíu.
Lâm Vũ Dạ đúng là kẻ tráo trở, dám ngang nhiên lừa cô vào bẫy. Đúng như Hoài Ngọc đã cảnh báo, kẻ lá mặt lá trái như anh ta tốt nhất cô nên tránh xa vài con phố. Đến thức ăn của họ Lâm đó cũng có công lực khiến người ta đau bụng tới nỗi ôm nhà vệ sinh cả đêm, coi như là lời cảnh báo quá rõ ràng: Dây dưa với anh ta, không sớm thì muộn ắt có ngày đến mảnh xương nhỏ cũng không còn!
Tiếng điện thoại réo đột ngột cắt đứt mạch hồi tưởng đang sắp tới đoạn cao trào của cô.
"Là tôi đây. Cô có bận gì không?"
"Chị Thiếu Mai?" Chị tìm cô thật là chuyện hiếm nha. Từ sau chuyến đi, thiện cảm của Đăng Thư với chị đã tăng lên rất nhiều.
"Tôi vừa xong việc, muốn tìm cô bàn bạc một chuyện. Chúng ta vừa đi ăn vừa nói."
Cô vội thay đồ, trong đầu đoán già đoán non xem cái “một chuyện” đó là gì mà cần kíp đến mức nhân viên kỳ cựu của phòng thông tin phải gọi điện tìm biên tập quèn như cô bàn bạc. Liệu có phải chỗ ghi chép của cô có vấn đề? Hay là cô làm thất lạc tài liệu, linh kiện quan trọng?
Thiếu Mai ngồi đợi Đăng Thư trong cửa hàng đồ ăn nhanh ở tầng 1 trung tâm thương mại quận A. Trước mặt chị là một khay gà rán rất lớn cùng rất nhiều khoai tây chiên. Chưa để cô kịp đặt mông xuống ghế, chị đã nói ngay:
"Cứ ăn bất cứ món gì cô thích, bữa này tôi mời."
Ô, được mời ư? Kinh nghiệm đau thương hôm qua khiến cô hết muốn hào hứng với hai chữ “miễn phí”, đành ái ngại nhìn những miếng gà vàng ruộm đang xếp hàng ngay ngắn.
Thiếu Mai hào sảng nói:
"Sau khi nói chuyện với cô, tôi đã suy nghĩ rất nhiều. Đúng là tôi quá thụ động ôm ấp hi vọng về người ấy. Dù khả năng anh ấy thích tôi chỉ là 0% nhưng tôi vẫn nên bày tỏ với anh ấy một lần."
Đăng Thư vội gật đầu tía lia:
"Đúng thế, nói với anh ấy xem, biết đâu anh ấy cũng thích chị…"
"Không đâu." Chị lắc đầu, nụ cười trên miệng héo dần. "Hôm nay tôi đã nghe thấy chính miệng anh ấy nói với mọi người trong phòng là đã có người trong lòng rồi. Nhưng tôi vẫn quyết phải thổ lộ, không phải vì muốn phá bọn họ hay làm anh ấy khó xử…"
Nói xong Thiếu Mai im lặng, mải mê ngắm mấy miếng cánh gà giòn rụm được xếp đẹp mắt.
"Vậy, chị mời em bữa này giống như khao quân trước giờ ra trận?"
Chị cười ngặt nghẽo: “Không, là để hối lộ cô lát nữa đi mua đồ với tôi.” Khuôn mặt chị đột nhiên sáng bừng lên. "Tôi muốn mình phải thật xinh đẹp trong thời khắc đó. Phụ nữ ngay cả khi thất bại cũng phải giữ cho mình ánh hào quang rực rỡ."
Ánh mắt lấp lánh của Thiếu Mai khiến cô không thể có phản ứng nào khác ngoài bật ngón cái lên, nói chắc nịch: “Đúng là danh ngôn thời đại!”
Sau bữa ăn, hai người bọn họ cùng nhau rẽ lần lượt vào từng cửa hiệu, kiên trì lùng sục một bộ váy đáp ứng ba tiêu chí: đẹp, hợp túi tiền và kích cỡ vừa với cơ thể hiếm có khó tìm của Thiếu Mai.
"Hacker đó chính là kẻ muốn trả thù anh vì đã đẩy Minh Đạo Thịnh vào tù mà. Nếu anh muốn, em sẽ giúp anh gọi hắn tới, ba mặt một lời cho rõ ràng."
"Cảm ơn cô Lý." Anh cười khẩy một tiếng. "Kẻ trung thần nghĩa sĩ mà cô nói có phải là Kiều Chính Khang?"
"Anh biết hắn?" Mặt Lý Lệ Hiền tái đi nhanh chóng, đôi đũa trên tay rung rung rồi rơi xuống bàn.
Anh lại uống thêm một ngụm rượu nữa, cố ý kéo dài thời gian để quan sát thái độ của những người xung quanh. Ngoài ông Phan vẫn ngồi trầm ngâm thì bà Phan và Lệ Hiền đều hốt hoảng, có điều một người mặt đỏ, một người đã tái dại đi.
"Nói cho cô một chuyện." Anh lắc lắc ly rượu đỏ rực trên tay, mắt nhìn sắc đỏ đẹp đẽ của dòng chất lỏng long lanh dưới ánh sáng, tiếp tục nói. "Kiều Chính Khang chính là người tôi đã cài vào Minh Đạo từ mấy năm trước."
"Không đúng." Lý Lệ Hiền hoang mang cực độ. "Hắn chưa từng có liên lạc gì với bất kỳ ai ngoài Minh Đạo Thịnh. Không điện thoại, tin nhắn, email. Nếu hắn là người của anh, hắn chuyển tin cho anh bằng cách nào?"
"Cô Lý đã theo dõi đối tượng cẩn thận đấy chứ, ai đã trả công cho cô vậy?" Anh mỉa mai. "Nhưng cô nên tìm hiểu thêm về những biện pháp chuyển tin thủ công của gián điệp."
Đến đây, tất cả cùng vỡ lẽ mọi chuyện. Bà Phan tuy rất quý mến “con dâu tương lai” nhưng đặt lên bàn cân thì con trai vẫn là ưu tiên số một. Lâm Vũ Dạ đã nói xong, bà mới bắt đầu lên tiếng trách móc, tuy vậy nhưng vẫn hàm ý vừa đấm vừa xoa, kêu gọi con trai giơ cao đánh khẽ.
Lý Lệ Hiền ngồi nín lặng, cam chịu tất cả, cho tới khi bà Phan nói một câu cuối cùng thì cô không cầm lòng được nữa, khóc òa lên:
"Bác gái, con không phải cố ý muốn làm khó anh ấy. Chỗ tài liệu đó con không giao cho ai, chỉ muốn đợi một hai hôm rồi sẽ mang về cho anh ấy, để anh ấy chú ý tới con hơn một chút."
"Sao lại chọn cách dại dột thế?" Bà Phan nói xong môt hồi đã vơi bớt cơn giận, giọng nói có chút thương xót.
Được lời như cởi tấm lòng, Lý Lệ Hiền càng khóc to hơn:
"Vì sao không phải là con? Chính con mới là người có hôn ước với Vũ Dạ. Chính con mới là người được hứa gả vào nhà hai bác. Tại sao anh ấy không dành cho con một chút tình cảm nào? Con đã cố gắng nhiều như thế, đã kiên nhẫn nhiều như thế? Tại sao vẫn không được? Thậm chí còn không cho con đến gần, không muốn con chạm vào. Một lời nói với con cũng vô cùng miễn cưỡng…"
Bà Phan hít một hơi thật dài để lấy bình tĩnh. Từ lâu bà đã coi Lý Lệ Hiền xinh đẹp là con dâu, dù Vũ Dạ không bao giờ đả động tới việc hôn nhân thì bà vẫn điềm nhiên coi sự im lặng của anh là đồng ý. Không ngờ khoảng cách giữa hai đứa trẻ này lại xa như vậy.
"Chuyện này là lỗi của chúng ta." Ông Phan đột ngột lên tiếng. "Cái gọi là hôn ước này thực ra cũng là lời của hai người bạn nhậu trong lúc cao hứng. Tuy vậy, gia đình ta vẫn luôn coi cháu như người trong nhà. Hai đứa có duyên phận thì nên đôi lứa, không thì cũng là bạn tốt của nhau. Nhưng như thế không có nghĩa là cháu có quyền can thiệp vào chuyện công việc của nó. Cha cháu cũng làm kinh doanh, ta nghĩ cháu đã biết điều gì nên làm và không nên làm."
Lời nói của ông Phan từ tốn, không nặng ý trách móc nhưng khí lực phát ra còn khiến người ta sợ hãi gấp nhiều lần. Lý Lệ Hiền đến nước mắt cũng không còn dám chảy ra.
"Con…. Con xin lỗi hai bác… Vũ Dạ, em sai rồi. Hãy tha lỗi cho em…"
Cô giống như đứa trẻ ngày nào, ngước đôi mắt đẫm nước nhìn anh nài nỉ.
Lâm Vũ Dạ chán ngán vẻ mặt này, anh khoanh tay, nói rành rọt từng tiếng:
"Nể mặt bác Lý và ba mẹ tôi, chuyện lần này sẽ không truy cứu thêm. Mong cô Lý từ nay về sau đừng xuất hiện ở ILA’s nữa. Còn chuyện hôn ước giữa hai nhà, tôi cũng không hứng thú tuân thủ mấy lời hứa hẹn trong lúc trà dư tửu hậu của mấy ông già đâu. Nếu cô Lý vẫn nhất quyết muốn làm con dâu của ba mẹ tôi thì hãy tìm Phan Kỳ, cùng nhau bàn bạc."
Mấy lời tuyệt tình anh vừa ném ra liền khiến Lý Lệ Hiền đứng phắt dậy, khóe môi giật giật, hai mắt đỏ au.
"Người em yêu là anh, không phải Phan Kỳ. Anh rốt cuộc không tha thứ cho em chỉ vì cô ta. Cô ta có gì hơn em? Cô ta không xứng với anh."
Ông bà Phan lại ngỡ ngàng tiếp nhận một tin tức mới: Con trai lớn băng giá như cục đá nhà họ đã có bạn gái!? Tiếc là cả hai chưa kịp tham gia vào đoạn hội thoại mới mẻ kia thì “cục đá” đã đứng lên:
"Ba mẹ, con còn bận việc ở công ty, muốn xin phép đi trước. Hôm khác lại về ăn cơm cùng hai người."
Nói xong liền đi một mạch ra ngoài, nơi tài xế Lưu đang giữ cửa xe chờ.
Ông Phan cũng rời khỏi bàn ăn, đi về thư phòng. Còn lại bà Phan ngồi cùng Lý Lệ Hiền, mục đích chính là để hỏi thêm thông tin về cái “cô ta” lúc nãy.
Cuối cùng bà cũng nắm được sơ bộ tình hình: “Cô ta” ở đây chính là một con hồ ly tinh vô số đuôi làm biên tập cho một tòa soạn nhỏ. Dung mạo xấu xí, gia cảnh nghèo hèn, phẩm cách lại không có. Vừa mới gặp tổng giám đốc Lâm không bao lâu đã liền không biết xấu hổ mang thân đi dụ dỗ, làm những trò đê tiện trong câu lạc bộ đêm.
Bà Phan tuy ngoài mặt không nói gì nhưng trong lòng hết sức phấn khích, tò mò: Xấu xí, nghèo hèn, thiếu phẩm giá đến đâu mà có thể khiến con trai bà bốc hỏa, đá mèo quèo chó, lại kiên nhẫn làm một việc hết sức nhàm chán là ngắm ghế sopha đến nửa đêm. Bà thật muốn được gặp vô cùng.
Cho tới lúc mặt trời lặn, ngày nghỉ của Mạc Đăng Thư trôi qua khá êm đềm. Sau mười mấy tiếng đồng hồ nằm im thin thít trên giường, cô tỉnh dậy, quờ tay nhìn cái đồng hồ đang phô diễn hai chiếc kim một gầy một béo xếp hàng thẳng tắp.
Căn nhà tối om, cả ba người trong gia đình đều như đã bốc hơi.
Tay xoa xoa cái bụng mới qua tai qua nạn khỏi, chân dò dẫm mò xuống phòng khách, cô vừa bật công tắc đèn liền phát hiện một tờ giấy đặt ngay ngắn trên bàn, phía trên chặn bằng chiếc lọ nhỏ đựng tăm lóng lánh nước thủy ngân.
“Thư, con!
Bố mẹ và em về quê chơi hai ngày. Con ở nhà tự lo ăn uống, để ý nhà cửa.
Nếu có thằng nào khả nghi lảng vảng quanh nhà thì bố đã để sẵn chổi, gậy, xẻng cùng một số đồ đạc khác ở gầm cầu thang.
Lúc về bố sẽ mang quà cho con.
Bố đẹp trai của con.
Tái bút: Thịt lợn xào trên bàn bếp để bẫy chuột, chớ ăn.”
Từ sau lần được “phán” tương lai làm giám đốc phu nhân, Đăng Thư không còn tha thiết việc về quê. Hơn nữa, công việc của cô cũng bận rộn nên thường sẽ làm chân trông giữ nhà cho bố mẹ và em trai đi chơi.
Cô mò vào bếp mở tủ lạnh, đứng tần ngần hồi lâu xem nên nấu gì cho bữa tối. Cái bụng cô đã dịu bớt cơn đau, chỉ còn lâm râm chút xíu.
Lâm Vũ Dạ đúng là kẻ tráo trở, dám ngang nhiên lừa cô vào bẫy. Đúng như Hoài Ngọc đã cảnh báo, kẻ lá mặt lá trái như anh ta tốt nhất cô nên tránh xa vài con phố. Đến thức ăn của họ Lâm đó cũng có công lực khiến người ta đau bụng tới nỗi ôm nhà vệ sinh cả đêm, coi như là lời cảnh báo quá rõ ràng: Dây dưa với anh ta, không sớm thì muộn ắt có ngày đến mảnh xương nhỏ cũng không còn!
Tiếng điện thoại réo đột ngột cắt đứt mạch hồi tưởng đang sắp tới đoạn cao trào của cô.
"Là tôi đây. Cô có bận gì không?"
"Chị Thiếu Mai?" Chị tìm cô thật là chuyện hiếm nha. Từ sau chuyến đi, thiện cảm của Đăng Thư với chị đã tăng lên rất nhiều.
"Tôi vừa xong việc, muốn tìm cô bàn bạc một chuyện. Chúng ta vừa đi ăn vừa nói."
Cô vội thay đồ, trong đầu đoán già đoán non xem cái “một chuyện” đó là gì mà cần kíp đến mức nhân viên kỳ cựu của phòng thông tin phải gọi điện tìm biên tập quèn như cô bàn bạc. Liệu có phải chỗ ghi chép của cô có vấn đề? Hay là cô làm thất lạc tài liệu, linh kiện quan trọng?
Thiếu Mai ngồi đợi Đăng Thư trong cửa hàng đồ ăn nhanh ở tầng 1 trung tâm thương mại quận A. Trước mặt chị là một khay gà rán rất lớn cùng rất nhiều khoai tây chiên. Chưa để cô kịp đặt mông xuống ghế, chị đã nói ngay:
"Cứ ăn bất cứ món gì cô thích, bữa này tôi mời."
Ô, được mời ư? Kinh nghiệm đau thương hôm qua khiến cô hết muốn hào hứng với hai chữ “miễn phí”, đành ái ngại nhìn những miếng gà vàng ruộm đang xếp hàng ngay ngắn.
Thiếu Mai hào sảng nói:
"Sau khi nói chuyện với cô, tôi đã suy nghĩ rất nhiều. Đúng là tôi quá thụ động ôm ấp hi vọng về người ấy. Dù khả năng anh ấy thích tôi chỉ là 0% nhưng tôi vẫn nên bày tỏ với anh ấy một lần."
Đăng Thư vội gật đầu tía lia:
"Đúng thế, nói với anh ấy xem, biết đâu anh ấy cũng thích chị…"
"Không đâu." Chị lắc đầu, nụ cười trên miệng héo dần. "Hôm nay tôi đã nghe thấy chính miệng anh ấy nói với mọi người trong phòng là đã có người trong lòng rồi. Nhưng tôi vẫn quyết phải thổ lộ, không phải vì muốn phá bọn họ hay làm anh ấy khó xử…"
Nói xong Thiếu Mai im lặng, mải mê ngắm mấy miếng cánh gà giòn rụm được xếp đẹp mắt.
"Vậy, chị mời em bữa này giống như khao quân trước giờ ra trận?"
Chị cười ngặt nghẽo: “Không, là để hối lộ cô lát nữa đi mua đồ với tôi.” Khuôn mặt chị đột nhiên sáng bừng lên. "Tôi muốn mình phải thật xinh đẹp trong thời khắc đó. Phụ nữ ngay cả khi thất bại cũng phải giữ cho mình ánh hào quang rực rỡ."
Ánh mắt lấp lánh của Thiếu Mai khiến cô không thể có phản ứng nào khác ngoài bật ngón cái lên, nói chắc nịch: “Đúng là danh ngôn thời đại!”
Sau bữa ăn, hai người bọn họ cùng nhau rẽ lần lượt vào từng cửa hiệu, kiên trì lùng sục một bộ váy đáp ứng ba tiêu chí: đẹp, hợp túi tiền và kích cỡ vừa với cơ thể hiếm có khó tìm của Thiếu Mai.
HELLOTOOL SDN BHD © 2020 www.readmeapps.com All rights reserved