Chương 6 Lại đây với tôi
by Phủng Anh
18:28,Dec 25,2020
Toàn bộ ba tầng lầu của Dạ Đình hôm nay đều đã được bao trọn. Từ trong ra ngoài, khắp nơi đều là hoa và rượu. Cậu chủ Nghiêm bao lâu nay vung tiền như nước, sinh nhật bạn gái chính là dịp để thêu hoa dệt gấm lên danh tiếng của mình.
Vừa thấy bóng Mạc Đăng Thư xuất hiện cùng Lâm Vũ Dạ, Hoài Ngọc lập tức xách váy chạy vội đến. Chờ cho bạn trai mình bắt tay chào hỏi Vũ Dạ, cô lập tức kéo Đăng Thư qua một bên, kinh hãi nói:
"Cậu đi chung với… “người đó” hả? Mình nói cậu nhất định phải tránh xa anh ta, tránh càng xa càng tốt."
"Cái này…" Cô thở dài, vừa đúng lúc thấy anh liếc mắt qua. Bốn mắt chạm nhau, cô vội lúng túng quay đi. "Nguồn cơn tai họa là do cậu, ý kiến cái gì…"
Đoạn đối thoại bị ngắt giữa chừng vì hai người đàn ông đẹp trai kia đồng loạt đi vượt lên, vẻ mặt ngạo nghễ của Đình Hưng có chút biến đổi nghiêm trọng trong khi Vũ Dạ vẫn giữ nguyên nét bình thản. Thậm chí, khi anh lướt ngang qua, cô còn có cảm giác như cằm anh có hơi ghé xuống, nói thầm bên tai cô rất khẽ: “Chơi vui nhé!”
Đăng Thư hơi giật mình, lật đật ngẩng lên thì bóng lưng anh đã ở phía xa, chỉ còn Hoài Ngọc vẫn đang chăm chú chờ, cô liền kể đầu đuôi mọi việc.
"Trời ơi, mình hại cậu rồi!" Hoài Ngọc kêu lên.
"Không việc gì." Cô cười cười. "Mình hộ tống anh ta qua cửa Dạ Đình là xong việc rồi. Từ giờ không còn nợ nần gì nữa."
"Đúng thế, để mình đưa cậu qua bên kia, tốt nhất không nên đứng gần Lâm Vũ Dạ. Hắn trời sinh kiêu ngạo, rất ghét người khác, đặc biệt là phụ nữ vô duyên vô cớ tới gần. Cậu thấy không, ngay cả lối đi cũng phải để riêng một đường cho hắn." Hoài Ngọc chỉ tay về phía cầu thang gỗ dẫn lên tầng hai. "Con người này phút trước cùng nâng ly, phút sau có thể róc xương người ta. Với hắn ta, chỉ có lợi nhuận là trên hết!"
Nghe tới khúc này, cô không khỏi rùng mình. Vô duyên vô cớ tới gần ư? Chẳng phải đang nói con cá bảy màu trước cửa khách sạn Đông Đại Kỳ cứ nhất định bám theo hắn?
"Dù sao…" Cô lẩm bẩm. "Hắn cũng đã giúp mình tới hai lần mà… Khoan đã, Hoài Ngọc. Có phải trên giấy mời dự tiệc hôm nay có yêu cầu khách đi theo cặp?"
"Hả? Làm gì có!"
"…"
Đăng Thư ngồi một mình bên quầy bar, chai bia hoa quả cầm trên tay, cứ nghĩ mãi câu trả lời của Hoài Ngọc. Nhưng cô nghĩ nát óc cũng chẳng hiểu vì sao Lâm Vũ Dạ lại bịa đặt một việc cỏn con và thừa thãi như vậy. Hay là anh ta sợ cô xù nợ, nói lý rồi lại thêm chút kể lể hoàn cảnh. Nếu lúc đó cô mặt dày từ chối, anh ta sẽ có cớ rêu rao cô là kẻ vừa bội tín, vừa vô nhân tính. Cũng may cô quân tử, tránh được một vố này!
Vấn đề vừa nghĩ thông đã thấy âm nhạc sôi động dội thình thịch bên tai; chớp mắt, tâm trí cô liền vứt bỏ lo âu, chỉ còn lại thoải mái phóng khoáng. Chưa kịp tận hưởng bao lâu thì trước mặt đã lù lù xuất hiện một khuôn mặt đáng phải quên nhất: Vương Hải Nhi.
"Nhìn chị có vẻ thoải mái quá, thật đáng ghen tị." Vương Hải Nhi cong đôi môi tô son bóng loáng lên, nhẹ nhàng nhả từng tiếng.
"Vậy sao?" Cô cười khẩy. "Vương tiểu thư cái gì cũng có, chớ nên ghen tị với người kém cỏi như tôi, kẻo trên mặt sẽ có thêm nhiều nếp nhăn đấy."
Vương Hải Nhi không giấu giếm vẻ bực tức, dù giọng nói vẫn nũng nịu, ngọt ngào nhưng hàm ý sắc bén như dao:
"Thảo nào, mặt chị bây giờ cũng nhiều nếp nhăn nheo lắm rồi. Chả trách anh Quang lại thấy nhàm chán."
Lại một cơn đau nhói hung hăng dâng lên. Cô đặt chai bia xuống, nhìn thẳng vào cô ta, giọng nói không nặng không nhẹ:
"Chuyện cũ đã qua nửa năm, cứ nhai đi nhai lại mãi cũng thành nhàm. Muốn nói chuyện với tôi, Vương tiểu thư hãy sử dụng ít chất xám mà nghĩ ra cái gì mới mẻ hơn đi."
Khuôn mặt Vương Hải Nhi đang vênh váo liền tái đi. Không ngờ mới chỉ ít lâu mà Mạc Đăng Thư đã biết ăn nói ghê gớm như vậy. Tối hôm qua về nhà, cô ta liền nhớ ra người đàn ông ở trung tâm thương mại ban sáng chính là Lâm Vũ Dạ – tổng giám đốc của tập đoàn ILA’s. Nghe đồn anh ta còn là con nuôi của ngài Phan Dực Hà, ông chủ của hệ thống khách sạn và nhà hàng nổi tiếng toàn cầu. Quen biết người có thế lực như vậy, chẳng trách Mạc Đăng Thư tự cho mình là hay.
Chưa kịp nghĩ ra điều gì đủ “mới mẻ” để phản đòn thì Đinh Vượng Quang đã xuất hiện, trên tay cầm ly rượu vang đỏ sóng sánh. Anh nở nụ cười quyến rũ quen thuộc:
"Không ngờ bạn gái hiện tại của cậu chủ Nghiêm lại là Lê Hoài Ngọc. Xem ra bản lĩnh của bạn em khá đấy, “vợt” được anh chàng vừa giàu có, vừa đẹp trai."
Vượng Quang lúc trước chỉ nghĩ là tới dự tiệc do giám đốc công ty tổ chức, không ngờ vừa đến đã trùng phùng người quen nên có chút ít bất ngờ.
"Chắc em cũng đang muốn bắt chước bạn mình?" Nhớ lại lần đụng độ ở trung tâm thương mại, anh ta không khỏi cay mũi khi thấy bạn gái cũ tự tay mình vứt bỏ lại quen với gã đàn ông khí chất áp đảo như vậy.
Lời nói ngạo mạn, hằn học của anh ta khiến Đăng Thư nóng mặt. Cộng thêm chút hơi men trong người, cô càng thêm bốc hỏa. Lời nói vượt khỏi kiểm soát, tùy tiện bay ra:
"Anh thấy việc tìm được bạn trai vừa giàu vừa đẹp là bản lĩnh của phụ nữ? Ý anh là bạn gái anh bản lĩnh cũng thường thôi phải không?"
"Chị…" Vương Hải Nhi tức tối bắn ra một tia lửa mà không biết nên làm gì.
Vượng Quang không để người tình chịu thiệt, lập tức nâng khuôn mặt cô hướng về phía mình: “Cưng à, đừng cáu. Dù sao em cũng là người mà anh chọn.”
Nghe xong, Hải Nhi liền bình tĩnh lại, vẻ mặt hài lòng, nhanh chóng phối hợp: “Anh thật là khéo nịnh nha…”, cố tình phô diễn cảnh tình ý mặn nồng chọc tức người đối diện.
Co qua kéo lại thật ngứa mắt! Đăng Thư đang tính bỏ đi thì điện thoại chợt vang lên, trên màn hình hiện ra một dãy số lạ.
"A lô?"
"Lên đây đi."
Cô ngơ ngác nhìn quanh, không hiểu chuyện gì.
"Đi lối cầu thang gỗ đó lên đây."
Lâm Vũ Dạ? Anh ta sao có số điện thoại của cô? Đăng Thư ngước lên, rất nhanh chóng bị vóc dáng nổi bật của anh thu hút. Anh ngồi trên sopha lớn sát ban công, cánh tay vắt qua lưng ghế, dáng vẻ tự nhiên.
Dạ Đình xây theo lối kiến trúc nhà hát, bên dưới là sảnh lớn có sân khấu để biểu diễn, mái vòm cao vút lên tận đỉnh, tầng hai và ba quây vòng tròn phía trên, từ đó có thể nhìn toàn cảnh tầng một. Quầy bar Đăng Thư ngồi vô tình lọt đúng vào tầm nhìn của anh.
"Vẫn muốn ngồi lại đó?" Tiếng anh trầm ấm làm cô sực tỉnh.
"À, được…" Cô cẩn thận bấm nút ngắt cuộc gọi, miệng cố ý nói thêm "Em tới ngay đây, anh yêu."
Nói xong liền bỏ lại đôi nam nữ đang quấn quýt, ngoe nguẩy đứng lên đi về phía cầu thang gỗ. Hứ, không cần biết có việc gì, giờ cô chỉ muốn cho ai đó thêm vài nếp nhăn trên mặt.
Vừa lên tới nơi, cô ngạc nhiên khi thấy không gian phía trên này yên tĩnh, kín đáo hơn hẳn. Từ cầu thang dẫn thẳng vào một hành lang vòng cung, một bên là ban công nhìn xuống dưới với những dãy sopha kê sát, ngăn cách bàn nọ với bàn kia bằng rèm pha lê; bên kia là vô vàn những bức tranh treo tường cỡ lớn. Nhìn thấy Lâm Vũ Dạ, cô tự giác đứng cách anh một khoảng an toàn. Nhớ lại những lời Hoài Ngọc đã nói, đột nhiên cô toát mồ hôi, có lẽ nào cô không được tai qua nạn khỏi?
"Có… có chuyện gì vậy?" Đăng Thư ấp úng, hơi men bay sạch khỏi đầu óc, trả lại vẻ thấp thỏm trái ngược với người đang ngồi vắt chéo chân kia.
"Lại đây." Hắn ngoắc ngón tay.
"Hả? Làm gì?" Cô cảnh giác cao độ. Đứng từ đây, nếu có biến thì cô sẽ chạy thật nhanh xuống dưới. Nhưng nếu lại gần hơn thì hắn chỉ cần chộp một cái là cô toi đời.
"Bảo cô lại thì cứ lại, đừng thắc mắc."
"Sao có thể không thắc mắc?" Cô đánh liều cự nự. "Tôi đã hộ tống anh qua cửa, thế là hòa rồi. Không ai nợ ai."
Vũ Dạ liếc đôi mắt dài sẫm màu về phía cô, giọng khinh bỉ:
"Một phút trước, cô mượn tên tuổi của tôi làm càn, tôi không thể cho qua."
"Đâu có." Lập tức chối bay chối biến.
"Có dám nhắc lại câu nói cuối cùng trước khi ngắt máy không?"
Đăng Thư im bặt. Làm gì có chuyện vô lý thế? Cô nhớ rất rõ là đã ấn nút ngắt cuộc gọi xong xuôi mới lên giọng trêu tức đôi uyên ương thối kia mà. Hay là… cô đã làm ngược lại, nói xong mới bấm nút? Lúc ấy đầu óc cô có chút lâng lâng, chẳng lẽ đã thao tác ngược?
"Sao?" Anh không thèm che giấu sự mỉa mai – Dám làm không dám nhận.
"Tôi không cố ý…" Cô xấu hổ, cúi đầu.
"Mau qua đây."
"Nhưng…"
"Lại đây." Anh phát bực. Thật là,trước giờ chưa có ai cứng đầu như cô ta. Lúc trước anh đuổi không đi, lúc sau anh gọi không tới.
"Nhưng anh không được đánh tôi."
"Sẽ không đánh." Cô ta nghĩ cái quái gì trong đầu vậy?
"Không được róc xương tôi." Mạc Đăng Thư cố mặc cả thêm.
"Cô nghĩ tôi là phù thủy hay dân bốc mộ?" Anh đang phân vân không biết nên cáu hay buồn cười nữa. "Mau lại đây hay để tôi qua đó?"
Cô khẽ nhúc nhích rồi chậm chạp tiến lại, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh. Đứng trước mặt anh ta cũng không dám nhìn trực tiếp nữa, bèn vờ quay ra hướng khác, nhìn vu vơ xuống phía quầy bar bên dưới. Ở đó, Đinh Vượng Quang cùng Vương Hải Nhi vẫn còn ngồi, bọn họ cũng đang nhìn lên chỗ cô. Liệu bọn họ có biết cô đang bị vạch tội lợi dụng tên tuổi người khác? Thật mất mặt mà!
“Soạt” một tiếng, cánh tay Đăng Thư bị kéo mạnh, cả người đổ ập xuống Vũ Dạ ngồi bên dưới.
Tim cô nảy lên một nhịp, vừa trấn tĩnh lại liền nhận thức tình hình hiện tại bản thân đang ngồi chễm chệ trên đùi anh ta.
Vừa thấy bóng Mạc Đăng Thư xuất hiện cùng Lâm Vũ Dạ, Hoài Ngọc lập tức xách váy chạy vội đến. Chờ cho bạn trai mình bắt tay chào hỏi Vũ Dạ, cô lập tức kéo Đăng Thư qua một bên, kinh hãi nói:
"Cậu đi chung với… “người đó” hả? Mình nói cậu nhất định phải tránh xa anh ta, tránh càng xa càng tốt."
"Cái này…" Cô thở dài, vừa đúng lúc thấy anh liếc mắt qua. Bốn mắt chạm nhau, cô vội lúng túng quay đi. "Nguồn cơn tai họa là do cậu, ý kiến cái gì…"
Đoạn đối thoại bị ngắt giữa chừng vì hai người đàn ông đẹp trai kia đồng loạt đi vượt lên, vẻ mặt ngạo nghễ của Đình Hưng có chút biến đổi nghiêm trọng trong khi Vũ Dạ vẫn giữ nguyên nét bình thản. Thậm chí, khi anh lướt ngang qua, cô còn có cảm giác như cằm anh có hơi ghé xuống, nói thầm bên tai cô rất khẽ: “Chơi vui nhé!”
Đăng Thư hơi giật mình, lật đật ngẩng lên thì bóng lưng anh đã ở phía xa, chỉ còn Hoài Ngọc vẫn đang chăm chú chờ, cô liền kể đầu đuôi mọi việc.
"Trời ơi, mình hại cậu rồi!" Hoài Ngọc kêu lên.
"Không việc gì." Cô cười cười. "Mình hộ tống anh ta qua cửa Dạ Đình là xong việc rồi. Từ giờ không còn nợ nần gì nữa."
"Đúng thế, để mình đưa cậu qua bên kia, tốt nhất không nên đứng gần Lâm Vũ Dạ. Hắn trời sinh kiêu ngạo, rất ghét người khác, đặc biệt là phụ nữ vô duyên vô cớ tới gần. Cậu thấy không, ngay cả lối đi cũng phải để riêng một đường cho hắn." Hoài Ngọc chỉ tay về phía cầu thang gỗ dẫn lên tầng hai. "Con người này phút trước cùng nâng ly, phút sau có thể róc xương người ta. Với hắn ta, chỉ có lợi nhuận là trên hết!"
Nghe tới khúc này, cô không khỏi rùng mình. Vô duyên vô cớ tới gần ư? Chẳng phải đang nói con cá bảy màu trước cửa khách sạn Đông Đại Kỳ cứ nhất định bám theo hắn?
"Dù sao…" Cô lẩm bẩm. "Hắn cũng đã giúp mình tới hai lần mà… Khoan đã, Hoài Ngọc. Có phải trên giấy mời dự tiệc hôm nay có yêu cầu khách đi theo cặp?"
"Hả? Làm gì có!"
"…"
Đăng Thư ngồi một mình bên quầy bar, chai bia hoa quả cầm trên tay, cứ nghĩ mãi câu trả lời của Hoài Ngọc. Nhưng cô nghĩ nát óc cũng chẳng hiểu vì sao Lâm Vũ Dạ lại bịa đặt một việc cỏn con và thừa thãi như vậy. Hay là anh ta sợ cô xù nợ, nói lý rồi lại thêm chút kể lể hoàn cảnh. Nếu lúc đó cô mặt dày từ chối, anh ta sẽ có cớ rêu rao cô là kẻ vừa bội tín, vừa vô nhân tính. Cũng may cô quân tử, tránh được một vố này!
Vấn đề vừa nghĩ thông đã thấy âm nhạc sôi động dội thình thịch bên tai; chớp mắt, tâm trí cô liền vứt bỏ lo âu, chỉ còn lại thoải mái phóng khoáng. Chưa kịp tận hưởng bao lâu thì trước mặt đã lù lù xuất hiện một khuôn mặt đáng phải quên nhất: Vương Hải Nhi.
"Nhìn chị có vẻ thoải mái quá, thật đáng ghen tị." Vương Hải Nhi cong đôi môi tô son bóng loáng lên, nhẹ nhàng nhả từng tiếng.
"Vậy sao?" Cô cười khẩy. "Vương tiểu thư cái gì cũng có, chớ nên ghen tị với người kém cỏi như tôi, kẻo trên mặt sẽ có thêm nhiều nếp nhăn đấy."
Vương Hải Nhi không giấu giếm vẻ bực tức, dù giọng nói vẫn nũng nịu, ngọt ngào nhưng hàm ý sắc bén như dao:
"Thảo nào, mặt chị bây giờ cũng nhiều nếp nhăn nheo lắm rồi. Chả trách anh Quang lại thấy nhàm chán."
Lại một cơn đau nhói hung hăng dâng lên. Cô đặt chai bia xuống, nhìn thẳng vào cô ta, giọng nói không nặng không nhẹ:
"Chuyện cũ đã qua nửa năm, cứ nhai đi nhai lại mãi cũng thành nhàm. Muốn nói chuyện với tôi, Vương tiểu thư hãy sử dụng ít chất xám mà nghĩ ra cái gì mới mẻ hơn đi."
Khuôn mặt Vương Hải Nhi đang vênh váo liền tái đi. Không ngờ mới chỉ ít lâu mà Mạc Đăng Thư đã biết ăn nói ghê gớm như vậy. Tối hôm qua về nhà, cô ta liền nhớ ra người đàn ông ở trung tâm thương mại ban sáng chính là Lâm Vũ Dạ – tổng giám đốc của tập đoàn ILA’s. Nghe đồn anh ta còn là con nuôi của ngài Phan Dực Hà, ông chủ của hệ thống khách sạn và nhà hàng nổi tiếng toàn cầu. Quen biết người có thế lực như vậy, chẳng trách Mạc Đăng Thư tự cho mình là hay.
Chưa kịp nghĩ ra điều gì đủ “mới mẻ” để phản đòn thì Đinh Vượng Quang đã xuất hiện, trên tay cầm ly rượu vang đỏ sóng sánh. Anh nở nụ cười quyến rũ quen thuộc:
"Không ngờ bạn gái hiện tại của cậu chủ Nghiêm lại là Lê Hoài Ngọc. Xem ra bản lĩnh của bạn em khá đấy, “vợt” được anh chàng vừa giàu có, vừa đẹp trai."
Vượng Quang lúc trước chỉ nghĩ là tới dự tiệc do giám đốc công ty tổ chức, không ngờ vừa đến đã trùng phùng người quen nên có chút ít bất ngờ.
"Chắc em cũng đang muốn bắt chước bạn mình?" Nhớ lại lần đụng độ ở trung tâm thương mại, anh ta không khỏi cay mũi khi thấy bạn gái cũ tự tay mình vứt bỏ lại quen với gã đàn ông khí chất áp đảo như vậy.
Lời nói ngạo mạn, hằn học của anh ta khiến Đăng Thư nóng mặt. Cộng thêm chút hơi men trong người, cô càng thêm bốc hỏa. Lời nói vượt khỏi kiểm soát, tùy tiện bay ra:
"Anh thấy việc tìm được bạn trai vừa giàu vừa đẹp là bản lĩnh của phụ nữ? Ý anh là bạn gái anh bản lĩnh cũng thường thôi phải không?"
"Chị…" Vương Hải Nhi tức tối bắn ra một tia lửa mà không biết nên làm gì.
Vượng Quang không để người tình chịu thiệt, lập tức nâng khuôn mặt cô hướng về phía mình: “Cưng à, đừng cáu. Dù sao em cũng là người mà anh chọn.”
Nghe xong, Hải Nhi liền bình tĩnh lại, vẻ mặt hài lòng, nhanh chóng phối hợp: “Anh thật là khéo nịnh nha…”, cố tình phô diễn cảnh tình ý mặn nồng chọc tức người đối diện.
Co qua kéo lại thật ngứa mắt! Đăng Thư đang tính bỏ đi thì điện thoại chợt vang lên, trên màn hình hiện ra một dãy số lạ.
"A lô?"
"Lên đây đi."
Cô ngơ ngác nhìn quanh, không hiểu chuyện gì.
"Đi lối cầu thang gỗ đó lên đây."
Lâm Vũ Dạ? Anh ta sao có số điện thoại của cô? Đăng Thư ngước lên, rất nhanh chóng bị vóc dáng nổi bật của anh thu hút. Anh ngồi trên sopha lớn sát ban công, cánh tay vắt qua lưng ghế, dáng vẻ tự nhiên.
Dạ Đình xây theo lối kiến trúc nhà hát, bên dưới là sảnh lớn có sân khấu để biểu diễn, mái vòm cao vút lên tận đỉnh, tầng hai và ba quây vòng tròn phía trên, từ đó có thể nhìn toàn cảnh tầng một. Quầy bar Đăng Thư ngồi vô tình lọt đúng vào tầm nhìn của anh.
"Vẫn muốn ngồi lại đó?" Tiếng anh trầm ấm làm cô sực tỉnh.
"À, được…" Cô cẩn thận bấm nút ngắt cuộc gọi, miệng cố ý nói thêm "Em tới ngay đây, anh yêu."
Nói xong liền bỏ lại đôi nam nữ đang quấn quýt, ngoe nguẩy đứng lên đi về phía cầu thang gỗ. Hứ, không cần biết có việc gì, giờ cô chỉ muốn cho ai đó thêm vài nếp nhăn trên mặt.
Vừa lên tới nơi, cô ngạc nhiên khi thấy không gian phía trên này yên tĩnh, kín đáo hơn hẳn. Từ cầu thang dẫn thẳng vào một hành lang vòng cung, một bên là ban công nhìn xuống dưới với những dãy sopha kê sát, ngăn cách bàn nọ với bàn kia bằng rèm pha lê; bên kia là vô vàn những bức tranh treo tường cỡ lớn. Nhìn thấy Lâm Vũ Dạ, cô tự giác đứng cách anh một khoảng an toàn. Nhớ lại những lời Hoài Ngọc đã nói, đột nhiên cô toát mồ hôi, có lẽ nào cô không được tai qua nạn khỏi?
"Có… có chuyện gì vậy?" Đăng Thư ấp úng, hơi men bay sạch khỏi đầu óc, trả lại vẻ thấp thỏm trái ngược với người đang ngồi vắt chéo chân kia.
"Lại đây." Hắn ngoắc ngón tay.
"Hả? Làm gì?" Cô cảnh giác cao độ. Đứng từ đây, nếu có biến thì cô sẽ chạy thật nhanh xuống dưới. Nhưng nếu lại gần hơn thì hắn chỉ cần chộp một cái là cô toi đời.
"Bảo cô lại thì cứ lại, đừng thắc mắc."
"Sao có thể không thắc mắc?" Cô đánh liều cự nự. "Tôi đã hộ tống anh qua cửa, thế là hòa rồi. Không ai nợ ai."
Vũ Dạ liếc đôi mắt dài sẫm màu về phía cô, giọng khinh bỉ:
"Một phút trước, cô mượn tên tuổi của tôi làm càn, tôi không thể cho qua."
"Đâu có." Lập tức chối bay chối biến.
"Có dám nhắc lại câu nói cuối cùng trước khi ngắt máy không?"
Đăng Thư im bặt. Làm gì có chuyện vô lý thế? Cô nhớ rất rõ là đã ấn nút ngắt cuộc gọi xong xuôi mới lên giọng trêu tức đôi uyên ương thối kia mà. Hay là… cô đã làm ngược lại, nói xong mới bấm nút? Lúc ấy đầu óc cô có chút lâng lâng, chẳng lẽ đã thao tác ngược?
"Sao?" Anh không thèm che giấu sự mỉa mai – Dám làm không dám nhận.
"Tôi không cố ý…" Cô xấu hổ, cúi đầu.
"Mau qua đây."
"Nhưng…"
"Lại đây." Anh phát bực. Thật là,trước giờ chưa có ai cứng đầu như cô ta. Lúc trước anh đuổi không đi, lúc sau anh gọi không tới.
"Nhưng anh không được đánh tôi."
"Sẽ không đánh." Cô ta nghĩ cái quái gì trong đầu vậy?
"Không được róc xương tôi." Mạc Đăng Thư cố mặc cả thêm.
"Cô nghĩ tôi là phù thủy hay dân bốc mộ?" Anh đang phân vân không biết nên cáu hay buồn cười nữa. "Mau lại đây hay để tôi qua đó?"
Cô khẽ nhúc nhích rồi chậm chạp tiến lại, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh. Đứng trước mặt anh ta cũng không dám nhìn trực tiếp nữa, bèn vờ quay ra hướng khác, nhìn vu vơ xuống phía quầy bar bên dưới. Ở đó, Đinh Vượng Quang cùng Vương Hải Nhi vẫn còn ngồi, bọn họ cũng đang nhìn lên chỗ cô. Liệu bọn họ có biết cô đang bị vạch tội lợi dụng tên tuổi người khác? Thật mất mặt mà!
“Soạt” một tiếng, cánh tay Đăng Thư bị kéo mạnh, cả người đổ ập xuống Vũ Dạ ngồi bên dưới.
Tim cô nảy lên một nhịp, vừa trấn tĩnh lại liền nhận thức tình hình hiện tại bản thân đang ngồi chễm chệ trên đùi anh ta.
Xi'an Perfect Planet Internet Technology Co., Ltd. (西安完美星球网络科技有限公司) © 2020 www.readmeapps.com All rights reserved