Chương 2 Tư vấn chọn áo nhỏ

by Phủng Anh 23:26,Dec 24,2020
Đứng trước tình cảnh trớ trêu như vậy, trong đầu Mạc Đăng Thư lập tức nảy ra một loạt phương án khác nhau.
Phương án Một: Bình tĩnh, can đảm chạy tới nói: “Xin lỗi vì áo nhỏ của tôi hạ cánh trên đầu anh, cho tôi xin lại”. Nhưng mà cảm tử quân xưa nay nhất định phải tổ chức lễ truy điệu trước khi ra mặt trận, cô lại chưa chuẩn bị tinh thần chịu chết đâu...
Phương án Hai: Bỏ của chạy lấy người. Trong ba sáu chước, chuồn là thượng sách. Huống hồ cô còn đang đeo kính đen, trùm áo chống nắng, khẩu trang tuy hạ xuống cằm nhưng cùng lắm chỉ lộ cái miệng đang há hốc kinh hãi, anh ta có muốn cũng không thể truy ra tung tích.
Cái thứ đó… tuy mua được lúc giảm giá nhưng là hàng tốt, thiết kế co giãn cơ động, dáng đẩy cao vô cùng quyến rũ để mặc đầm xẻ sâu. Dẫu có giá bằng nửa tháng lương, cô còn chưa mặc lần nào, thôi đành nghiến răng, coi như bỏ. Bao đời nay kẻ thủ ác ra tay xong đều đồng loạt tẩu tán hung khí, có ai lấy về bao giờ.
"Cô vừa nói là bạn của Nghiêm Đình Hưng?" Lâm Vũ Dạ chậm rãi ngẩng lên, giọng nói không nặng không nhẹ nhưng rõ ràng sặc mùi thuốc súng.
"Hả? À… Tôi …tôi không phải bạn anh ta."
Chính thế, bạn tôi mới là bạn anh ta, số lần tôi gặp anh ta còn đếm chưa hết một lượt các đầu ngón chân!
“Nạn nhân” đứng phía trước hơi hạ cằm, có lẽ là đang liếc nhìn món đồ bé xíu làm bằng ren mềm trên tay mình, mấy ngón tay thon dài, sạch sẽ của hắn còn gãi nhẹ lên lớp vải mềm giống như đang săm soi kiểm nghiệm chất lượng. Hỡi ôi, một đám người mặt sắt đen sì, nghiêm trang đứng vây quanh một gã cao lớn, đeo kính râm kiểu phi công, yên lặng kính cẩn chờ hắn tập trung ngắm nghía cái món đồ tế nhị kia. Đúng là cảnh quái dị có thể hù chết người qua đường mà.
Mạc Đăng Thư thấy gã kia cứ đứng im ru bà rù, không có vẻ gì hứa hẹn là sẽ biến thành khủng long ăn thịt cả nên cô có chút bình tĩnh lại, nhanh nhẹn thu dọn đám phục trang lăn lóc dưới đất nhét vào túi.
Mà sao hắn kỳ quá, cứ đứng im như bức tượng, món đồ tế nhị trên tay không chịu quẳng đi, dường như cũng không có ý định trả lại.
Có phải lần đầu hắn nhìn thấy không? Làm gì có, thời buổi này đến hòa thượng cũng không thể không thấy những thứ đó.
Hay hắn giống như núi lửa, bên ngoài âm thầm tĩnh lặng, bên trong đang sôi sục toan tính sẽ xử lý cô thế nào? Nếu vậy thì đúng là cô sẽ chết thảm rồi, chưa tính đến việc hắn cao lớn như thế kia, chỉ riêng đám vệ sĩ đông như kiến cỏ vây quanh hắn, mỗi người phun một bãi nước bọt là đủ dìm cô chết đuối rồi.
Đoán già đoán non, thôi thì tiên hạ thủ vi cường. Ý nghĩ vừa xẹt qua, cô liền hít một hơi lấy can đảm rồi tiến về phía trước, hạ thấp giọng nói:
"Này anh, khi nãy tôi vô tình thất lễ, thật xin lỗi anh rất nhiều. Có thể... trả lại tôi cái đó không?"
Chiếc cằm thanh tú của Vũ Dạ hơi ngước lên, bốn mắt nhìn nhau cộng thêm bốn mắt kính nữa là tám mắt. Thế mà qua hai lớp kính râm rồi, cô vẫn thấy có tia sáng lóe lên ở phía bên kia.
Một người trong đoàn tùy tùng định ngăn cô bước tiếp nhưng hắn đã nhanh hơn, ra hiệu cứ mặc kệ cho cô tiến lại gần. Vừa đúng lúc cần giải trí mà.
"Cô à!" Hắn mở miệng, giọng trầm thấp nói rất tự nhiên nhưng chứa toàn dao kéo. "Già rồi không nên mặc những thứ diêm dúa như thế này. Nên tìm những cái chất liệu tốt, không có lớp độn, sờ mềm mịn. Hơn nữa, nên chọn màu nhã nhặn, không nên mặc màu đen, rất không hợp tuổi."
Cái miệng mới ngậm vào của Đăng Thư lại một lần nữa mở ra toang hoác.
Vô lại! Quá sức vô lại!
Hắn không những công khai cầm áo nhỏ của phụ nữ, công khai ngắm nghía, lại còn công khai bình phẩm. Kìa kìa, mấy ngón tay dài của hắn lại còn bóp qua nắn lại, đùa chứ đến cô đi mua đồ nhỏ cũng không soi mói kỹ đến thế!
Cố gắng nuốt cơn uất ngược vào bụng, cô châm chọc:
"Có vẻ như anh rất có kinh nghiệm sử dụng mặt hàng này, cảm ơn đã tư vấn. Xem xong rồi xin trả lại cho tôi."
Vũ Dạ coi như không nghe thấy gì, cứ đứng yên lặng nhìn cái áo.
Dê cụ, ngươi soi áo nhỏ của bà, bà cũng soi lại. Cô ngước đầu lên nhìn kỹ mặt hắn, rảnh rỗi đánh giá. Mũi cao, quai hàm vuông vắn, miệng rộng. Tóc đen bóng khá đẹp, nhưng hơi dài quá. Có vẻ khôi ngô, đeo kính râm nên trông có chút lạnh lùng, bí ẩn.
Nhan sắc này coi như cũng có thể xếp vào hàng thượng phẩm. Không biết khi gỡ kính ra, mắt có lác hay toét gì không?
Chưa kịp đánh giá tiếp phần dưới thì đột nhiên vang lên âm thanh chóe lóe: “Mời lệnh bà Mạc Đăng Thư nghe điện thoại… Mời lệnh bà Mạc Đăng Thư nghe điện thoại…”
Cô ngượng chín mặt, cuống quýt nhấn nút nghe, vừa kịp liếc thấy gã kia cùng đồng bọn nhất loạt hướng về mình. Khí thế trang nghiêm, đĩnh đạc của bọn họ bị nhạc chuông của cô làm tắt lịm.
Mạc Đăng Thư vờ như không thấy, chuyên tâm nghe điện thoại.
"Hoài Ngọc, bọn họ nói không có vé mời thì không được vào. Nếu không xuống được thì nhờ bạn trai cậu xuống lấy được không?"
"Không được." Tiếng Hoài Ngọc ỉu xìu. "Anh Hưng còn phải tiếp khách, mình không thể nhờ anh ấy."
Cô điên tiết quát lên: "Khách, khách cái quái gì? Bạn gái bị người ta bắt nạt đến mức không dám ló mặt ra khỏi phòng nghỉ mà hắn còn tiếp khách được sao? Vừa phải thôi chứ."
"Đừng trách anh ấy." Hoài Ngọc nhỏ nhẹ. "Có một chút chuyện đàn bà này mà không tự xử lý được thì mình sao xứng là bạn gái anh ấy. Mình có tôn nghiêm của mình."
Mạc Đăng Thư còn chưa kịp tiêu hóa cái khái niệm “tôn nghiêm” thì gã kia đột nhiên chán làm tượng sáp, sải bước về phía cửa chính: “Đi thôi, tiệc của nhà họ Nghiêm đến muộn quá không hay.”
Hả? Cái đó… Có phải hắn nói nhà họ Nghiêm?
Cô quên mất xấu hổ, vội vàng đuổi theo:
"Này anh, có phải anh định lên hội trường lớn tầng 17 không?"
Một người trong đám đen sì lên tiếng nạt cô:
"Cô là ai mà dám hỏi lịch trình của tổng giám đốc?"
"À, tôi chỉ hỏi chút thôi mà." Cô cười trừ. "Có phải anh lên tầng 17 không?"
Hắn quay sang, khóe miệng hơi cong lên, giống như không thèm nghe lời cô vừa nói:
"Cô già rồi mà thấy trai đẹp vẫn muốn bám theo sao? Thật là nhiệt huyết!"
Cái tên này, không cần hắn bỏ kính ra cô vẫn cam đoan mắt hắn nhất định bị toét!
Nhưng mà vì đại nghĩa diệt thân, cô phải nhịn, phải nhịn.
"Anh có thể giúp tôi mang túi đồ lên cho một người bạn được không? Chỉ cần để trước cửa phòng nghỉ là được. Xong việc nhất định sẽ hậu tạ anh."
Hắn không nói không rằng, cứ thế đi một mạch. Chỉ có mặt sắt khi nãy lại làm phát ngôn viên:
"Tổng giám đốc của chúng tôi mà cần cô hậu tạ sao? Đừng phiền nhiễu nữa kẻo chúng tôi không khách sáo.
"Sao lại không cần?" Đăng Thư cố vớt vát. "Nghiêm Đình Hưng là người có tiền, giúp bạn gái anh ta, anh ta đương nhiên hậu tạ rất lớn. Ân oán gì anh ta cũng đều sòng phẳng. Các anh toàn người to cao như vậy chẳng lẽ không xách nổi hai túi đồ nhẹ hều này? Bạn tôi đang lâm vào cảnh khốn khó, thấy chết không cứu là kẻ tiểu nhân, đâu phải cách hành xử của mấy người đường hoàng, quân tử như các anh. Các anh tới làm khách của nhà họ Nghiêm, giúp người nhà họ một chút cũng đẹp lòng họ mà."
Cô nhãi này vừa đấm vừa xoa, câu trước khoe khoang, câu sau đe dọa, thoạt đầu chửi rủa, lát lại tâng bốc. Có mồm mép, có điêu ngoa! Hắn cũng có chút tò mò.
"Vậy cô nói xem, Nghiêm Đình Hưng sẽ hậu tạ như thế nào?"
"Hả?" Mạc Đăng Thư đảo mắt, liếc xuống thấy mười ngón tay gã kia dài thật dài mà không có cái nhẫn nào bèn đánh liều một phen, ra sức khua môi múa mép. "Anh ta có tiền, quen biết rất rộng, gái đẹp nhờ anh ta làm mai mối vô số. Anh nói xem, Nghiêm Đình Hưng có thể hậu tạ anh, người đã hào hiệp giúp bạn gái mình, bằng cách nào?"
Rất tốt, đẩy quả bóng cho đối phương, lại nghiễm nhiên coi như anh ta đã là ân nhân, hết đường từ chối. Lâm Vũ Dạ híp mắt nhìn cô, có ý đánh giá.
Vừa đặt chân lên bậc tam cấp, hai nhân viên an ninh khi nãy nhanh chóng mở cửa cho đoàn người đi vào, đầu lịch sự cúi chào: “Xin mời cậu chủ Lâm”. Lát ngẩng lên, lập tức giật mình thấy cái áo chống nắng lòe loẹt như con cá bảy màu đang vo ve bên cạnh đại thiếu gia khí thế ngút trời, liền nhăn mặt: “Con nhãi này”.
"Đừng nóng mà..." Cô cười hề hề. "Bọn họ đều là đàn ông chính trực, sẵn lòng làm việc nghĩa. Hơn nữa họ cũng đã kiểm tra rồi, bên trong không có gì nguy hiểm. Tôi chỉ dừng ở đây, các anh không cần phải xua đuổi."
Nói xong liền giơ ngay bọc nilon ra trước mặt “cậu chủ Lâm”, không kịp để đám mặt sắt ngăn cản.
"Đứng lại!" Hắn đột nhiên trở mặt. "Ai nói tôi sẽ mang đồ giúp cô?"
Mạc Đăng Thư mồm méo xệch, đã phải mặt dày đến mức này rồi mà vẫn không qua cửa. Đang định lủi thủi rút quân trong thất bại thì liền bị hắn chặn lại:
"Cô phải tự xách lấy."
Nói như vậy… Có phải ý là hắn sẽ bảo lãnh cho cô lên hội trường lớn không?
Mạc Đăng Thư ngơ ngơ ngác ngác, hết nhìn sang trái lại nhìn sang phải, thấy đám người mặt sắt lẫn hai nhân viên an ninh cũng đang ngác ngác ngơ ngơ. Thôi kệ, cô cứ thuận chân bước theo bọn họ, nhanh nhanh kẻo bọn họ đổi ý thì hối không kịp.
Người ta vẫn nói "Ăn quả nhớ kẻ trồng cây, ăn khoai nhớ kẻ cho dây mà trồng." Ngày hôm nay Mạc Đăng Thư dễ dàng ăn được củ khoai của Lâm Vũ Dạ, trong lòng cô cứ nghĩ chỉ cần bày tỏ sự biết ơn tới hắn là xong. Ai ngờ, cái giá phải trả lại đắt. Người ta không có thừa dây khoai mà tự dưng cho cô đâu. Đến khi cô biết được vì sao mọi chuyện lại suôn sẻ đến khác thường như vậy thì đã muộn.

Download APP, continue reading

Chapters

89