Chương 18 Phát hiện bất ngờ

by Phủng Anh 18:39,Dec 25,2020
"Sao thế?" Lâm Vũ Dạ thấy cô cứ đứng ỳ tại chỗ bèn kết thúc cuộc gọi, đứng lên tiến về phía cô.
Đăng Thư lắc đầu, nói vài lời cảm ơn khách sáo. Người kia coi như không nghe thấy, cứ nói đều đều như thể đang thông báo một điều ai cũng biết:
"Tối nay em không thể ngủ lại đây." Vì Mạc Đăng Thanh muốn nằm chung với ông bà Mạc nên đã chiếm lấy chiếc giường dành cho người nhà bệnh nhân trong phòng dịch vụ đặc biệt. "Nhà em thì quá xa, rất bất tiện. Tốt nhất chúng ta nên kiếm cho em chỗ nào gần một chút."
"Không sao, tôi đi xa cũng không vấn đề gì. Anh cứ về trước, còn tiền viện phí mấy hôm nữa tôi sẽ gửi trả anh." Nghĩ đến tiền lương còm cõi phải nửa tháng nữa mới về, cô có chút quẫn bách. Tài khoản ngân hàng thì đừng nói, loại người kiếm được bao nhiêu tiêu sạch bấy nhiêu như cô thì làm gì có tiền tiết kiệm.
Vũ Dạ không buồn ngẫm nghĩ, liền mỉm cười:
"Tôi nhớ em là người có xu hướng thích mang sức lao động ra trả nợ. Thế này đi, em có thể làm việc nhà không?"
"Việc nhà?" Cô không chút nghi ngờ nhìn hắn chờ đợi. Hình như hắn định giới thiệu cho cô một công việc làm thêm rất tốt…
"Đại khái như nấu ăn, quét dọn, giặt giũ… Và một số việc khác… Lương không tệ. Chủ nhà hiện tại không ở đó nên em có thể ngủ lại trông nom, cũng gần đây, tiện cho em chạy đi chạy lại giữa bệnh viện và tòa soạn."
"Tôi làm được!" Cô sung sướng gật đầu. Giờ không phải lúc kén cá chọn canh, đằng nào một mình cô nếu ở nhà cũng phải làm từng ấy việc, không bằng đi làm thuê cho người ta, vừa có tiền lại vừa tiện lợi.
Nghĩ thế, trong lòng Mạc Đăng Thư vui như nở hoa, không buồn chú ý đến điểm mâu thuẫn bất thường trong phần lý lịch chủ nhà, nhanh chóng theo Lâm Vũ Dạ đi đến một chung cư cao cấp ở khu trung tâm. Trước đó, anh chở cô qua một cửa hàng tiện lợi 24h, bảo cô chọn vài thứ để xem xét tài nấu nướng. Cô nhặt đại ít rau củ cùng thịt bò rồi theo anh đi vào thang máy, lên thẳng tầng cao nhất.
Vừa lên tới nơi, khỏi phải nói cô choáng ngợp trước căn hộ xa hoa như thế nào. Nói không ngoa, ngay cả phòng tắm ở đây cũng to gấp hai lần phòng khách nhà cô. Toàn bộ nội thất toàn bằng gỗ tự nhiên sẫm màu, tầm nhìn từ đây cũng bao quát được toàn cảnh phố phường nhộn nhịp bên dưới. Tổng thể căn hộ được thiết kế theo kiểu hiện đại nhưng vẫn pha nét cổ điển, đẹp nhưng tĩnh mịch, u buồn.
Cửa vừa mở đã thấy có luồng hơi lạnh lẽo nào đó phả ra. Có lẽ vì đã lâu không có người ở nên mới trống trải như vậy.
Lâm Vũ Dạ thả người xuống bộ sopha màu nâu, uể oải cởi bớt cúc áo.
"Tôi đói rồi, em nấu gì ăn đi."
Cô mở túi, giật mình kêu lên: “Quên mất, ở đây chắc không có gạo!”. Căn nhà không người ở, dĩ nhiên gạo hay nước uống đều không có.
"Xem trong tủ có gì nấu nấy. Tôi không kén ăn." Anh thoải mái kéo cô vào bếp. "Mọi thứ trong này cứ tùy ý sử dụng."
Rồi mặc kệ cô lục lọi linh tinh, anh điềm nhiên pha cà phê, sau đó mang máy tính ra làm việc ngay tại phòng khách.
Mạc Đăng Thư tìm kiếm một hồi, chẳng phát hiện được gì bèn xuống phố mua tạm mấy gói mì, quyết định làm mì xào thịt bò và trộn ít salad. Ánh đèn ấm áp cùng tiếng xèo xèo phát ra từ trong bếp khiến căn hộ vốn vắng vẻ, lạnh lẽo bỗng trở nên đầm ấm lạ thường.
Mùi thơm đánh thức dạ dày Lâm Vũ Dạ. Anh ngẩng lên khỏi màn hình dày đặc những con số, biểu đồ khô khan, tháo kính ném xuống đống giấy tờ ngồn ngộn rồi chống cằm nhìn bóng dáng người con gái đang lạch cạch nấu nướng trong bếp.
Dáng người cô thấp, có chút đầy đặn, động tác tuy vụng về nhưng rõ ràng rất tập trung cố gắng, tất cả đều thu vào tầm mắt của anh. Sự xuất hiện của cô khiến anh bỗng nhận ra, căn nhà của mình bao lâu nay vắng vẻ quá đỗi. Anh thấy bản thân mình ngày càng tham lam, không chỉ muốn một người làm ấm giường của anh mà còn muốn người đó làm ấm cả ngôi nhà tĩnh mịch, không chỉ muốn một người an ủi tâm hồn anh mà còn muốn người đó yêu thương toàn bộ cuộc đời sau này của anh.
"Xong rồi, ăn cơm thôi!" Mạc Đăng Thư ló đầu ra khỏi bếp, tươi cười vẫy vẫy.
Lâm Vũ Dạ nhất thời bị bộ dạng đáng yêu của cô cuốn hút, ngây ngốc đứng dậy, hớn hở ngồi vào bàn ăn. Tâm trạng vui vẻ nên rất ngon miệng, anh ăn một loáng đã xong, lại chống cằm nhìn cô ăn từ tốn, cảm thấy trong lòng thư thái vô cùng.
Sau này, bọn họ cứ nên sống bình yên như thế, cô có thể đi làm nếu thích nhưng tối đến sẽ nấu cơm cho anh. Sau bữa tối, anh sẽ tranh thủ làm việc trong lúc cô dọn dẹp. Nếu trời đẹp, bọn họ sẽ ra ngoài đi dạo, mua sắm một chút nếu có thứ gì ưng mắt. Nếu thời tiết không tốt, cả hai sẽ ở nhà xem phim, đọc sách hoặc cùng nhau chơi một vài trò thú vị.
Dù mười năm nữa có trôi qua, anh vẫn là người đầu tiên cô nhìn thấy mỗi sáng thức giấc. Bọn họ sẽ lại có mười năm nữa cùng nhau tạo nên vô vàn những kỷ niệm đẹp.
Mải nghĩ, Lâm Vũ Dạ không biết mình vừa toét miệng cười. Mạc Đăng Thư thấy anh đã ăn xong, liền phàn nàn:
"Anh ăn nhanh như vậy sẽ rất dễ bị đau dạ dày đấy, biết không?"
Anh cười cười:
"Không hề, tôi nhai rất kỹ. Một lát nữa sẽ có người mang quần áo tới cho em, tắm xong thì đi ngủ."
Cô hơi giật mình, giọng nói có phần thảng thốt:
"Thế còn anh? Về luôn bây giờ hả?" Nói xong mới thấy mình có chút lỗ mãng, bèn ngại ngùng cúi mặt thu dọn bát đũa mang đi rửa.
Anh điềm nhiên nhấp một ngụm cà phê, quan sát cô làm việc bằng ánh mắt khó dò.
"Em có biết võ không?"
Cô chưng hửng đáp: “Không biết.”
"Em có biết qui trình xử lý sự cố chứ?"
"Bước thứ nhất là… bỏ chạy càng xa càng tốt phải không?" Ngại quá, nhưng người ta bảo một mặt người bằng mười mặt của, bảo toàn tính mạng vẫn là ưu tiên số một.
"Mã số mở cửa và điện thoại bộ phận trực của tòa nhà em nhớ chưa?"
Đến nước này, cô đành cười cầu tài:
"À… phiền anh viết lại cho tôi."
Anh thở dài: “Em đúng là không thể ở một mình.”
Nói xong lại ra vẻ miễn cưỡng:
"Thế cho nên tối nay tôi bất đắc dĩ phải ở lại trông nom em vậy."
Mạc Đăng Thư vừa định rời đi bèn đứng sững lại, đầu óc tự nhiên sáng láng hẳn ra nhưng mặt mũi biểu hiện thì tối đi trông thấy. Lúc này cô mới phát hiện ra điểm mâu thuẫn trong lời quảng cáo việc làm của anh lúc trước.
"Lâm Vũ Dạ, tôi quên chưa hỏi: Nếu chủ nhà không ở đây thì vì cớ gì lại cần người nấu cơm, giặt giũ? Không phải chính anh là người sống ở đây đấy chứ?"
"Tôi sống ở ngoại ô." Anh cười, nhưng ánh mắt có nét trầm mặc.
Vừa đúng lúc chuông cửa vang lên. Tổng giám đốc Lâm lập tức tự cho mình quyền im lặng tạm thời, thân thủ nhanh nhẹn đi vào phòng tắm mở nước ào ào, để mặc cô ra mở cửa.
Bên ngoài là Lưu Hiển, hai tay xách hai túi lớn. Vừa thấy cô, anh ta thoáng giật mình nhưng rất nhanh liền lấy lại phong độ, kính cẩn nói:
"Cô Mạc, đây là trang phục để cô thay đổi."
Nói xong không kịp để cô đáp lại, anh ta liền cáo lui, xứng đáng là nhân viên chuẩn mực của ILA’s, tuyệt đối không tò mò với những chuyện riêng tư ngoài phận sự.
Mạc Đăng Thư mang túi trở vào, lấy ra từng thứ một. Áo ngủ, áo choàng tắm, vài bộ trang phục mặc ngày thường. Lại còn một bộ váy ngủ bằng tơ màu đỏ hết sức mỏng manh gợi cảm khiến cô vừa cầm lên đã ngượng chín mặt.
Cái người đó làm sao có thể mua thứ này cơ chứ?!
Cô hết lật trái lại tới lật phải, soi mói mảnh tơ mỏng được cắt may cầu kỳ, tự hỏi nếu mình mặc nó lên người thì ra cái bộ dạng gì.
"Ồ, em mặc cái này hợp đấy!"
Tổng giám đốc Lâm lại từ trong không khí mọc ra, thản nhiên bình phẩm. Anh đã tắm xong, trên người mặc áo choàng tắm màu trắng để hở ra khoảng ngực rắn chắc còn lấm tấm những hạt nước trong veo. Mái tóc ướt mềm được tùy tiện vén qua vành tai khiến dáng vẻ nghiêm nghị, đạo mạo bay mất sạch. Nhìn anh ta bây giờ chỉ như một gã điển trai phóng đãng, ánh mắt lấp lánh những ý nghĩ táo bạo.
"Anh thích thì đi mà mặc!"
Cô ném bộ váy ngủ vào túi, bỏ đi tắm. Tới lúc sảng khoái quay ra thì thấy người kia đang ngả đầu lên thành ghế sopha, hai mắt nhắm nghiền vẻ mệt mỏi.
Nhìn anh rất đẹp trai, nhất là khi đang làm việc. Lúc nấu ăn trong bếp, cô có lén liếc ra phòng khách một chút, chỉ định nhìn thử, nào ngờ hoàn toàn bị hút hồn bởi dáng vẻ làm việc chuyên cần của anh. Ánh mắt tập trung, kiên định, thỉnh thoảng dời từ màn hình lướt trên đám giấy tờ lộn xộn, tìm kiếm gì đó, con ngươi linh lợi phát ra thứ ánh sáng trong trẻo, sắc sảo như đang thấu tới đáy, bao quát toàn bộ những gì đang diễn ra. Đôi môi mỏng hơi mím lại trên khuôn mặt trầm lặng như tạc bằng bạch ngọc. Cả thân người cao lớn trầm tư, im lìm nhưng tỏa ra nội lực bức người, khiến ngay cả những hạt bụi li ti trong luồng ánh sáng cũng ngưng đọng lại.
Lần đầu tiên cô biết thế nào là tim ngừng đập.
Đối diện với một người đàn ông xuất sắc như anh, ngay cả phản xạ rụt rè yếm thế của cô cũng bị vô hiệu hóa.
Cô muốn đến gần anh hơn nữa, muốn thử cảm giác được bao trùm trong ánh hào quang của anh.
Nhẹ nhàng bước tới giúp anh thu dọn chỗ giấy tờ bừa bãi, cô khẽ chạm nhẹ vào con chuột máy tính. Màn hình đen liền sáng lên, hiện ra hình nền là một cô nữ sinh cười rất tươi. Mạc Đăng Thư vốn không hay tò mò, chỉ thoáng liếc qua nhưng cũng phải giật thót, liền nhìn chằm chằm vào bức hình một lúc lâu, không tin nổi bất cứ con mắt nào trong số hai con mắt của mình.
Giống cô quá!
Cô bé kia khuôn mặt tròn trịa, ngoại trừ đôi mắt cười hơi híp lại song vẫn toát lên vẻ lanh lợi, đáng yêu thì tất cả đều giống hệt hình ảnh cô hồi nhỏ trong cuốn album, kể cả cái nốt ruồi bên má trái cũng y chang.
Mạc Đăng Thư dán chặt mắt vào màn hình.
Cô bé mặc một chiếc áo xanh giống như áo dành cho bệnh nhân nhưng thần sắc tươi tỉnh, không giống người ốm yếu.
Cô càng săm soi kỹ hơn. Hình ảnh trên màn hình máy tính hơi mờ, có lẽ được chụp lại từ một bức ảnh khác.
Đầu óc cô bỗng như có đèn pha 1000W rọi thẳng vào. Mọi thắc mắc của cô đã có lời giải rõ ràng.

Download APP, continue reading

Chapters

89