Chương 5 Đích thân thu nợ
by Phủng Anh
23:57,Dec 24,2020
Ngày vừa tắt nắng, con phố nhỏ bỗng rộn rã hẳn lên. Khu này vốn là nơi tập trung dân lao động, thành phần dân trí không cao. Người dân ở đây nghèo tiền nghèo bạc nhưng lại giàu tình cảm. Gia đình nào cũng có hai, ba thế hệ cùng sinh sống lâu năm nên mọi người rất gần gũi, thường hỏi hạn, giúp đỡ nhau như người nhà.
Gia đình ông bà Mạc Đăng Tư cũng vậy. Hai người đến từ hai vùng quê khác nhau, cùng làm việc chung trong nhà máy dệt. Sau đó lại cùng nhau thành người một nhà, cùng nhau chăm sóc con cái. Thấm thoát mấy chục năm, con trai út Mạc Đăng Thanh đã sắp tốt nghiệp, trở thành kỹ sư. Còn con gái lớn Mạc Đăng Thư giờ đã đến tuổi lấy chồng mà vẫn chưa thấy đưa ai về ra mắt khiến ông bà Mạc rất sốt ruột.
"Thế cho nên…" Bà Mạc một tay lồng chiếc vòng uyên ương hôm qua vừa mua được được chùa Hà lên cổ tay con gái, tay kia cẩn thận nhét thêm chiếc bùa đào hoa thứ ba sáng nay mới xin được điện Pháp Sơn vào túi cho cô, dứt khoát tuyên bố. "Hôm nay đi dự tiệc nhất định con gái của chúng ta phải duyệt được một người!"
"Mẹ à…" Mạc Đăng Thư thở dài, không thèm che giấu nỗi ngán ngẩm với cái đề tài quen thuộc của gia đình. "Con cũng muốn duyệt nhưng mà người ta không ai duyệt con…"
"Vô lý! Đứa nào dám?" Ông Mạc mới nhấp một ngụm trà hạt sen, suýt tí nữa thì phun ra. Cây gãi lưng trên tay thuận tiện vụt đánh chát vào mặt ghế mây, trúng ngay con ruồi vừa le te đậu xuống. "Con gái của ba xinh đẹp, tài giỏi đến nhường này, ai dám không duyệt? Thử hỏi xem cả cái phố này, đi khắp từ đầu phố tới cuối phố có con cái nhà nào xinh gái như con của ba không?"
Trạc tuổi cô ở phố này chỉ có Lực Phi Hùng nhà bán đậu phụ và Hứa Văn Tài chủ tiệm cầm đồ cho vay nặng lãi. Nhan sắc của bọn họ dĩ nhiên không thể dùng hai tiếng “xinh gái” để đánh giá được. Đăng Thư thở dài đánh thượt:
"Ba khẽ một chút cho em Thanh học bài."
Nói rồi cô vội vàng đi vào trong sửa soạn trang phục, chỉ hận không thể nhanh chóng tháo cái của nợ trên tay xuống.
Ba mẹ cô có cái bệnh tự hào về con cái quá đáng. Trong mắt ông bà Mạc, cô gái xinh đẹp nhất chính là con gái lớn và chàng trai tuấn tú nhất chính là con trai út. Vẫn biết đó là biểu hiện của tình yêu con nhưng sự tự tin thái quá này không ít lần khiến chị em cô rơi vào cảnh ngượng nghịu muốn độn thổ.
Còn nhớ có lần về quê nội, vừa thấy một người thím khoe con gái thím sắp lấy chồng, còn lấy được ông chủ một cửa hàng trên phố huyện, lập tức ông Mạc phẩy tay: “Con gái tôi nhan sắc lung linh, chim sa cá lặn, nó nhất định tương lai sẽ làm phu nhân của giám đốc, vô cùng sang quý.”. Bà Mạc cũng nhanh nhảu phụ họa với chồng: "Tướng nó là tướng vượng phu ích tử. Ai lấy được nó là phúc trăm đời chứ chả vừa đâu. Con rể tương lai của nhà chúng tôi có khi còn là quan chức nhà nước, quyền thế đầy mình ấy chứ, nói giám đốc phu nhân còn là khiêm tốn đấy."
Chỉ tội “phu nhân giám đốc tương lai” lạch bạch đi đâu cũng phải lấy nón che kín mặt khiến bà con trong thôn được một phen cười đau bụng.
Giờ có cho vàng cô cũng chẳng dám vác mặt về quê nữa.
Đăng Thư ngắm nghía cây chanh bé xíu ngoài ban công để đầu óc thư giãn chút ít rồi quay vào sửa soạn một hồi, liếc nhìn đồng hồ thấy sắp đến giờ tiệc liền cầm túi lên đường. Phía sau, ông bà Mạc đua nhau vẫy tay gửi lời chúc chiến thắng, đi một quãng rồi vẫn còn nghe thấy tiếng ông Mạc hào hùng hát Quốc ca.
Cô đi bộ trên hè phố, món quà sinh nhật dành cho cô bạn thân ngoan ngoãn nằm trong túi, bị chèn ép bởi ba chiếc bùa cầu duyên cùng chiếc vòng uyên ương khắc hình hai con vịt bầu cùng nhau tranh nuốt một con giun ngo ngoe.
Hôm nay cô diện váy đơn giản, tóc tết chút ít hai bên mai, còn lại thả dài tự nhiên. Cộng thêm lớp trang điểm mỏng nhẹ nữa, nhìn cô xinh xắn hơn ngày thường một chút nhưng không quá nổi bật.
Đăng Thư thẩm mỹ lạc hậu nên lấy thế làm hài lòng, cô vốn không có tham vọng được người khác chú ý về mặt nhan sắc. Mà nói đúng hơn, dẫu có tham vọng thì cũng hoàn toàn là viển vông.
Đường phố sau cơn mưa rào ban chiều bỗng trong veo, mát mẻ lạ thường. Từ đâu đó quanh đây, hương ngọc lan lộng lẫy, hương nhài ngọt ngào luẩn quẩn lưu luyến, thấm đẫm bầu không gian đầy hơi nước. Thật là một tối tuyệt đẹp!
“Két” một tiếng, chiếc xe thể thao bóng loáng dừng ngay sát cạnh khiến cô giật thót người. Tài xế uống say hay ngủ quên chăng, suýt chút nữa tông vào cô rồi.
Đăng Thư tim đập thình thịch, vội rảo bước nhanh hơn, tránh xa mũi xe. Cô mất công tô son kẻ phấn cả tối nay không phải để làm người mẫu cho cảnh sát chụp hình hiện trường tai nạn giao thông đâu!
Chiếc xe lại tăng ga, đuổi theo cô. Cô đi chậm, nó cũng đi chậm. Quấy rối? Hay là bắt cóc? Tốt nhất không nhìn đến, cứ đi thật nhanh. Đường phố vẫn đông người, bọn xấu không thể làm càn.
"Cô đi đường không dùng mắt à?" Mui xe đột ngột hạ xuống, bên trong là Vũ Dạ mặc sơ mi đen tiệp màu với chiếc xe. Mặt anh có vẻ không vui khi bị ai đó lờ đi.
Đăng Thư dừng chân, có chút ngỡ ngàng:
"Sao anh lại ở đây?"
"Thu nợ."
Cửa xe lập tức mở ra. Cô tần ngần một chút rồi ngồi vào trong. Xe thể thao thiết kế dáng thấp, ngồi bên trong nhìn ra phía ngoài cảm giác hơi kì lạ.
"Tôi tưởng chúng ta hẹn ở trước cửa Dạ Đình chứ?" Hôm qua bọn họ đã thống nhất rằng cô sẽ là người hộ tống anh tới bữa tiệc sinh nhật của Hoài Ngọc để trả công cho lần trước anh giúp cô qua cửa an ninh khách sạn.
"Tôi có việc ở gần đây. Tiện đường thôi." Ánh mắt anh cứng nhắc nhìn thẳng về phía trước, ngẫm nghĩ một lát, lại nói: "Váy đẹp đấy."
Cô giật mình, bối rối nhìn xuống chiếc váy đơn giản chỉ một màu trắng tinh. Lúc sau mới nói khẽ: “Cảm ơn”, hoàn toàn không biết vẻ ngoài thanh khiết của mình khiến người kia phải nuốt khan một cách khó nhọc.
Đăng Thư thấy có chút kỳ lạ, muốn hỏi xem vì sao người kia lại biết địa chỉ nhà cô mà tới, nhưng cứ liếc sang lại thấy nửa khuôn mặt lạnh tanh, không có chút biểu tình nào, liền vội vàng quay đi.
Quỷ thần ơi, bây giờ cô mới phát hiện ra anh ta nhìn ở cự ly gần không chỉ đẹp trai mà còn quyến rũ nữa. Kiểu lạnh lùng đó, thật chỉ có trong tiểu thuyết thôi mà! Sao “nam thần” lại rớt, à nhầm, giáng thế trúng đầu cô vậy?
Có phải mơ không? Cô len lén thò tay cấu thật lực vào eo mình, rồi lại cắn răng nhịn một tiếng kêu thảm thiết!
"Nhìn chán chưa?" Vũ Dạ không thèm liếc sang, giọng điệu không tỏ rõ thái độ nhưng hình như tâm tình đang dễ chịu.
Đăng Thư nhất thời không phòng bị, buột miệng đáp:
"Chưa… À quên, rồi." Cô giật mình nhận ra khóe miệng người kia đang nhếch lên, rõ ràng chế giễu cô mà. "Không phải, là vì tôi đang thắc mắc tại sao có chuyện giấy mời dự sinh nhật lại yêu cầu khách đi theo cặp."
"Cô không nhận được giấy mời phải không?"
"À… chúng tôi là bạn thân từ thời tiểu học nên chỉ cần gọi điện thông báo…" Cái quái gì chứ, sao tự nhiên cô thấy việc không được gửi giấy mời này thật đáng ghét! Giống như cô là suất trẻ con đi kèm vậy.
"Từ thời tiểu học?" Lần này không kiềm chế được, đích thân tổng giám đốc Lâm quay sang nhìn cô chằm chằm. Cũng may đang chờ đèn đỏ, không thì anh ta nhất định tông đổ dải phân cách luôn.
Mạc Đăng Thư tuy chẳng rõ vì sao anh ta lại kinh ngạc nhưng cô vẫn nhanh chóng chớp lấy thế thượng phong của kẻ vừa quăng bom, rất hăng hái copy lại điệu cười nhếch môi cùng cử chỉ nhướn lông mày của đối thủ:
"Đúng! Anh có cần ngạc nhiên đến thế không?"
Cứ tưởng đối phương sẽ cười trừ, ai ngờ anh ta mạnh mẽ gật đầu:
"Rất đáng ngạc nhiên!"
Nói xong, Vũ Dạ quay lại tập trung lái xe. Cô có hỏi vì sao, anh ta cũng hoàn toàn im lặng.
Chiếc xe lao vút đi trong suy nghĩ bối rối của cả hai người. Chỉ còn mùi hoa nhẹ mát cứ thoảng có thoảng không, dường như mùi hương thấm trong hơi nước đã theo chân cô len lỏi vào không gian kín bưng, chật hẹp này.
Chẳng mấy chốc, câu lạc bộ nổi tiếng Dạ Đình đã hiện ra trước mặt. Vừa xuống xe, Đăng Thư đã bị choáng váng bởi ánh mắt quan sát của rất nhiều người. Đúng vậy, rất nhiều người đứng quanh cô, và cả những người từ phía trong chạy ra như thể có chuyện hiếu kỳ, họ công khai nhìn ngó, bàn tán xì xầm đủ thứ. Sợ quá, có phải cô có vấn đề gì? Lập tức kiểm tra tác phong: Váy dài gần tới gối, sạch sẽ, lành lặn. Tóc tết gọn gàng. Bọn họ nhìn cái gì vậy? Hay lớp trang điểm của cô bị lem? Làm sao đây, cô cần một cái gương…
"Cô ta là ai vậy? Không phải Lý tiểu thư…"
"Người bên cạnh tổng giám đốc Lâm đó, có phải hai người họ vừa đi chung một xe?"
"Tổng giám đốc đích thân lái xe chở cô ấy, vậy thì thân phận cô gái này không tầm thường đâu…"
"Tổng giám đốc Lâm mà đi chung với phụ nữ khác ư? Tôi phải đi khám mắt ngay và luôn…"
Đăng Thư không quen trở thành tâm điểm của dư luận, nhất thời không biết nên làm sao. Thì ra người này là tổng giám đốc, hèn gì xung quanh anh ta có nhiều người mặc đồ đen như vậy.
"Sợ à?" Vũ Dạ rất tự nhiên ôm lấy cô. "Đừng sợ, cứ nhìn tôi là được."
"Nhưng… cô gái đằng kia vừa nhìn tôi liền dụi mắt tới nỗi bong hết cả mi giả rồi. Có phải cô ta đang muốn chê bai nhan sắc của tôi không?"
"…"
Không để phí một giây nào, anh nhanh chóng đưa cô vượt qua đám đông vừa bùng phát một phen náo loạn kinh ngạc. Hai người men dọc theo con đường lát đá trắng treo đầy đèn lấp lánh, tiến vào trong.
Gia đình ông bà Mạc Đăng Tư cũng vậy. Hai người đến từ hai vùng quê khác nhau, cùng làm việc chung trong nhà máy dệt. Sau đó lại cùng nhau thành người một nhà, cùng nhau chăm sóc con cái. Thấm thoát mấy chục năm, con trai út Mạc Đăng Thanh đã sắp tốt nghiệp, trở thành kỹ sư. Còn con gái lớn Mạc Đăng Thư giờ đã đến tuổi lấy chồng mà vẫn chưa thấy đưa ai về ra mắt khiến ông bà Mạc rất sốt ruột.
"Thế cho nên…" Bà Mạc một tay lồng chiếc vòng uyên ương hôm qua vừa mua được được chùa Hà lên cổ tay con gái, tay kia cẩn thận nhét thêm chiếc bùa đào hoa thứ ba sáng nay mới xin được điện Pháp Sơn vào túi cho cô, dứt khoát tuyên bố. "Hôm nay đi dự tiệc nhất định con gái của chúng ta phải duyệt được một người!"
"Mẹ à…" Mạc Đăng Thư thở dài, không thèm che giấu nỗi ngán ngẩm với cái đề tài quen thuộc của gia đình. "Con cũng muốn duyệt nhưng mà người ta không ai duyệt con…"
"Vô lý! Đứa nào dám?" Ông Mạc mới nhấp một ngụm trà hạt sen, suýt tí nữa thì phun ra. Cây gãi lưng trên tay thuận tiện vụt đánh chát vào mặt ghế mây, trúng ngay con ruồi vừa le te đậu xuống. "Con gái của ba xinh đẹp, tài giỏi đến nhường này, ai dám không duyệt? Thử hỏi xem cả cái phố này, đi khắp từ đầu phố tới cuối phố có con cái nhà nào xinh gái như con của ba không?"
Trạc tuổi cô ở phố này chỉ có Lực Phi Hùng nhà bán đậu phụ và Hứa Văn Tài chủ tiệm cầm đồ cho vay nặng lãi. Nhan sắc của bọn họ dĩ nhiên không thể dùng hai tiếng “xinh gái” để đánh giá được. Đăng Thư thở dài đánh thượt:
"Ba khẽ một chút cho em Thanh học bài."
Nói rồi cô vội vàng đi vào trong sửa soạn trang phục, chỉ hận không thể nhanh chóng tháo cái của nợ trên tay xuống.
Ba mẹ cô có cái bệnh tự hào về con cái quá đáng. Trong mắt ông bà Mạc, cô gái xinh đẹp nhất chính là con gái lớn và chàng trai tuấn tú nhất chính là con trai út. Vẫn biết đó là biểu hiện của tình yêu con nhưng sự tự tin thái quá này không ít lần khiến chị em cô rơi vào cảnh ngượng nghịu muốn độn thổ.
Còn nhớ có lần về quê nội, vừa thấy một người thím khoe con gái thím sắp lấy chồng, còn lấy được ông chủ một cửa hàng trên phố huyện, lập tức ông Mạc phẩy tay: “Con gái tôi nhan sắc lung linh, chim sa cá lặn, nó nhất định tương lai sẽ làm phu nhân của giám đốc, vô cùng sang quý.”. Bà Mạc cũng nhanh nhảu phụ họa với chồng: "Tướng nó là tướng vượng phu ích tử. Ai lấy được nó là phúc trăm đời chứ chả vừa đâu. Con rể tương lai của nhà chúng tôi có khi còn là quan chức nhà nước, quyền thế đầy mình ấy chứ, nói giám đốc phu nhân còn là khiêm tốn đấy."
Chỉ tội “phu nhân giám đốc tương lai” lạch bạch đi đâu cũng phải lấy nón che kín mặt khiến bà con trong thôn được một phen cười đau bụng.
Giờ có cho vàng cô cũng chẳng dám vác mặt về quê nữa.
Đăng Thư ngắm nghía cây chanh bé xíu ngoài ban công để đầu óc thư giãn chút ít rồi quay vào sửa soạn một hồi, liếc nhìn đồng hồ thấy sắp đến giờ tiệc liền cầm túi lên đường. Phía sau, ông bà Mạc đua nhau vẫy tay gửi lời chúc chiến thắng, đi một quãng rồi vẫn còn nghe thấy tiếng ông Mạc hào hùng hát Quốc ca.
Cô đi bộ trên hè phố, món quà sinh nhật dành cho cô bạn thân ngoan ngoãn nằm trong túi, bị chèn ép bởi ba chiếc bùa cầu duyên cùng chiếc vòng uyên ương khắc hình hai con vịt bầu cùng nhau tranh nuốt một con giun ngo ngoe.
Hôm nay cô diện váy đơn giản, tóc tết chút ít hai bên mai, còn lại thả dài tự nhiên. Cộng thêm lớp trang điểm mỏng nhẹ nữa, nhìn cô xinh xắn hơn ngày thường một chút nhưng không quá nổi bật.
Đăng Thư thẩm mỹ lạc hậu nên lấy thế làm hài lòng, cô vốn không có tham vọng được người khác chú ý về mặt nhan sắc. Mà nói đúng hơn, dẫu có tham vọng thì cũng hoàn toàn là viển vông.
Đường phố sau cơn mưa rào ban chiều bỗng trong veo, mát mẻ lạ thường. Từ đâu đó quanh đây, hương ngọc lan lộng lẫy, hương nhài ngọt ngào luẩn quẩn lưu luyến, thấm đẫm bầu không gian đầy hơi nước. Thật là một tối tuyệt đẹp!
“Két” một tiếng, chiếc xe thể thao bóng loáng dừng ngay sát cạnh khiến cô giật thót người. Tài xế uống say hay ngủ quên chăng, suýt chút nữa tông vào cô rồi.
Đăng Thư tim đập thình thịch, vội rảo bước nhanh hơn, tránh xa mũi xe. Cô mất công tô son kẻ phấn cả tối nay không phải để làm người mẫu cho cảnh sát chụp hình hiện trường tai nạn giao thông đâu!
Chiếc xe lại tăng ga, đuổi theo cô. Cô đi chậm, nó cũng đi chậm. Quấy rối? Hay là bắt cóc? Tốt nhất không nhìn đến, cứ đi thật nhanh. Đường phố vẫn đông người, bọn xấu không thể làm càn.
"Cô đi đường không dùng mắt à?" Mui xe đột ngột hạ xuống, bên trong là Vũ Dạ mặc sơ mi đen tiệp màu với chiếc xe. Mặt anh có vẻ không vui khi bị ai đó lờ đi.
Đăng Thư dừng chân, có chút ngỡ ngàng:
"Sao anh lại ở đây?"
"Thu nợ."
Cửa xe lập tức mở ra. Cô tần ngần một chút rồi ngồi vào trong. Xe thể thao thiết kế dáng thấp, ngồi bên trong nhìn ra phía ngoài cảm giác hơi kì lạ.
"Tôi tưởng chúng ta hẹn ở trước cửa Dạ Đình chứ?" Hôm qua bọn họ đã thống nhất rằng cô sẽ là người hộ tống anh tới bữa tiệc sinh nhật của Hoài Ngọc để trả công cho lần trước anh giúp cô qua cửa an ninh khách sạn.
"Tôi có việc ở gần đây. Tiện đường thôi." Ánh mắt anh cứng nhắc nhìn thẳng về phía trước, ngẫm nghĩ một lát, lại nói: "Váy đẹp đấy."
Cô giật mình, bối rối nhìn xuống chiếc váy đơn giản chỉ một màu trắng tinh. Lúc sau mới nói khẽ: “Cảm ơn”, hoàn toàn không biết vẻ ngoài thanh khiết của mình khiến người kia phải nuốt khan một cách khó nhọc.
Đăng Thư thấy có chút kỳ lạ, muốn hỏi xem vì sao người kia lại biết địa chỉ nhà cô mà tới, nhưng cứ liếc sang lại thấy nửa khuôn mặt lạnh tanh, không có chút biểu tình nào, liền vội vàng quay đi.
Quỷ thần ơi, bây giờ cô mới phát hiện ra anh ta nhìn ở cự ly gần không chỉ đẹp trai mà còn quyến rũ nữa. Kiểu lạnh lùng đó, thật chỉ có trong tiểu thuyết thôi mà! Sao “nam thần” lại rớt, à nhầm, giáng thế trúng đầu cô vậy?
Có phải mơ không? Cô len lén thò tay cấu thật lực vào eo mình, rồi lại cắn răng nhịn một tiếng kêu thảm thiết!
"Nhìn chán chưa?" Vũ Dạ không thèm liếc sang, giọng điệu không tỏ rõ thái độ nhưng hình như tâm tình đang dễ chịu.
Đăng Thư nhất thời không phòng bị, buột miệng đáp:
"Chưa… À quên, rồi." Cô giật mình nhận ra khóe miệng người kia đang nhếch lên, rõ ràng chế giễu cô mà. "Không phải, là vì tôi đang thắc mắc tại sao có chuyện giấy mời dự sinh nhật lại yêu cầu khách đi theo cặp."
"Cô không nhận được giấy mời phải không?"
"À… chúng tôi là bạn thân từ thời tiểu học nên chỉ cần gọi điện thông báo…" Cái quái gì chứ, sao tự nhiên cô thấy việc không được gửi giấy mời này thật đáng ghét! Giống như cô là suất trẻ con đi kèm vậy.
"Từ thời tiểu học?" Lần này không kiềm chế được, đích thân tổng giám đốc Lâm quay sang nhìn cô chằm chằm. Cũng may đang chờ đèn đỏ, không thì anh ta nhất định tông đổ dải phân cách luôn.
Mạc Đăng Thư tuy chẳng rõ vì sao anh ta lại kinh ngạc nhưng cô vẫn nhanh chóng chớp lấy thế thượng phong của kẻ vừa quăng bom, rất hăng hái copy lại điệu cười nhếch môi cùng cử chỉ nhướn lông mày của đối thủ:
"Đúng! Anh có cần ngạc nhiên đến thế không?"
Cứ tưởng đối phương sẽ cười trừ, ai ngờ anh ta mạnh mẽ gật đầu:
"Rất đáng ngạc nhiên!"
Nói xong, Vũ Dạ quay lại tập trung lái xe. Cô có hỏi vì sao, anh ta cũng hoàn toàn im lặng.
Chiếc xe lao vút đi trong suy nghĩ bối rối của cả hai người. Chỉ còn mùi hoa nhẹ mát cứ thoảng có thoảng không, dường như mùi hương thấm trong hơi nước đã theo chân cô len lỏi vào không gian kín bưng, chật hẹp này.
Chẳng mấy chốc, câu lạc bộ nổi tiếng Dạ Đình đã hiện ra trước mặt. Vừa xuống xe, Đăng Thư đã bị choáng váng bởi ánh mắt quan sát của rất nhiều người. Đúng vậy, rất nhiều người đứng quanh cô, và cả những người từ phía trong chạy ra như thể có chuyện hiếu kỳ, họ công khai nhìn ngó, bàn tán xì xầm đủ thứ. Sợ quá, có phải cô có vấn đề gì? Lập tức kiểm tra tác phong: Váy dài gần tới gối, sạch sẽ, lành lặn. Tóc tết gọn gàng. Bọn họ nhìn cái gì vậy? Hay lớp trang điểm của cô bị lem? Làm sao đây, cô cần một cái gương…
"Cô ta là ai vậy? Không phải Lý tiểu thư…"
"Người bên cạnh tổng giám đốc Lâm đó, có phải hai người họ vừa đi chung một xe?"
"Tổng giám đốc đích thân lái xe chở cô ấy, vậy thì thân phận cô gái này không tầm thường đâu…"
"Tổng giám đốc Lâm mà đi chung với phụ nữ khác ư? Tôi phải đi khám mắt ngay và luôn…"
Đăng Thư không quen trở thành tâm điểm của dư luận, nhất thời không biết nên làm sao. Thì ra người này là tổng giám đốc, hèn gì xung quanh anh ta có nhiều người mặc đồ đen như vậy.
"Sợ à?" Vũ Dạ rất tự nhiên ôm lấy cô. "Đừng sợ, cứ nhìn tôi là được."
"Nhưng… cô gái đằng kia vừa nhìn tôi liền dụi mắt tới nỗi bong hết cả mi giả rồi. Có phải cô ta đang muốn chê bai nhan sắc của tôi không?"
"…"
Không để phí một giây nào, anh nhanh chóng đưa cô vượt qua đám đông vừa bùng phát một phen náo loạn kinh ngạc. Hai người men dọc theo con đường lát đá trắng treo đầy đèn lấp lánh, tiến vào trong.
Xi'an Perfect Planet Internet Technology Co., Ltd. (西安完美星球网络科技有限公司) © 2020 www.readmeapps.com All rights reserved