Chương 11 Bữa cơm chuộc lỗi
by Phủng Anh
18:32,Dec 25,2020
Bọn họ được đưa vào một phòng riêng nho nhỏ, ấm cúng, bên dưới sàn trải chiếu tatami vuông vắn, trên tường treo bộ tranh sơn thủy vẽ bằng ba màu mực. Đặc biệt hơn, bức tường đối diện còn được dỡ ra, làm thành lối vào một khu tiểu cảnh xinh xắn. Người ngồi trong phòng có thể vừa thưởng thức món ăn, vừa hóng được gió ngoài trời, nghe được tiếng lá trúc cùng tiếng nước chảy róc rách từ hòn non bộ ngoài sân, muộn chút nữa còn có thể ngắm được cả ánh trăng lung linh trên cao. Khung cảnh lạ lẫm, trang trọng so với mấy bộ phim tình cảm sướt mướt bà Mạc vẫn hay xem thì không khác là mấy, lại được cái là yên tĩnh hơn.
Trái với vẻ dửng dưng như không của Lâm Vũ Dạ, tinh thần Mạc Đăng Thư lúc này đã tỉnh táo lại, trong lòng thấp thỏm vô cùng. Mọi ý nghĩ cứ chạy ngược chạy xuôi trong đầu, muốn hỏi cho rõ mà không biết nên bắt đầu từ đâu.
Anh không để ý tới dáng ngồi nhấp nhổm của cô, thoải mái nâng đũa trước.
"Đồ ăn ở đây rất ngon, tôi nghĩ em sẽ thích." Anh gắp cho cô miếng sashimi cá trích vàng óng ánh, cẩn thận đặt vào bát.
"À vâng..." Cô đần mặt nhìn miếng ngon trước mặt, chưa dám đụng đũa. "Xin hỏi… có việc gì mà anh lại đưa tôi đi ăn?"
"Em không nhớ?" Rõ ràng ánh mắt nhìn cô rất ngạc nhiên, sau thấy cô vẫn u u mê mê liền đổi sang vẻ khinh bỉ cái người nào đó có trí nhớ cá vàng.
"Phiền anh nhắc giùm được không?" Cô cười cầu tài. Cái con khỉ nhà hắn chứ, cứ thử lăn lộn một tuần nơi rừng thiêng nước độc như cô xem hắn còn nhớ được cái tên hắn không?
Vũ Dạ liền đáp mà không chớp mắt:
"Đêm qua em nói là rất đói, rất thèm ăn."
Cô cứng đờ cả người, trong đầu chợt tái hiện cuộc điện thoại phá bĩnh giấc mơ đẹp.
Chẳng lẽ hình tượng nghiêm túc cô cố công xây đắp bao lâu nay đều đã bị hủy hoại chỉ vì một phút nhất thời nông nổi?
Anh ta sẽ không nghĩ cô là loại tham ăn tục uống đấy chứ? Làm ơn đi, nữ chính trong phim truyền hình hay tiểu thuyết thì có thể ăn như thuồng luồng, cả đời chỉ nghĩ mỗi một việc là bữa này ăn gì cũng vẫn đáng yêu chết người.
Nhưng đây là thực tế, thực tế 100% đó. Và cô thì lại càng không phải nữ chính ngây thơ, xinh đẹp hút hồn trong một chuyện tình lãng mạn đâu!
Bây giờ có nên đính chính? Nói là lúc ấy tôi không ý thức được, thèm tới nỗi nói mơ… Hình như nói thế thì tình hình sẽ càng tệ hơn…
Chưa kịp khóc than cho hình tượng vừa sụp đổ, cô giật mình khi thấy liên tiếp các nhân viên mặc kimono xinh đẹp khác lũ lượt xuất hiện, mỗi lần lại bày biện thêm những đĩa đồ ăn được trang trí vô cùng tao nhã lên mặt bàn.
"Xin hỏi cậu chủ Lâm còn cần gì thêm?"
"Không, cảm ơn."
Không đợi nhân viên kịp ra khỏi cửa, Đăng Thư đã vội giơ tay chặn miếng sushi Vũ Dạ định gắp cho cô:
"Cảm ơn anh, tôi không thể nhận bữa ăn này của anh. Người không có công, không dám nhận thưởng."
Miếng sushi vẫn kiên quyết bay vào bát cô, nằm cạnh miếng cá vàng óng nom rất vui mắt.
"Đây không phải thưởng. Mà là chuộc lỗi."
"Chuộc lỗi?" Cô lại ngớ ra.
"Buổi tối tuần trước." Anh lấp lửng, mặc kệ cho đầu óc cô tự trôi về “những giây phút lãng mạn” rồi tự đỏ mặt.
Ngồi ăn trong phòng vắng với kẻ đã từng muốn làm chuyện “không tiện” với mình có phải quá nguy hiểm không?
"Lâm Vũ Dạ, việc đó…" Cô sắp xếp từ ngữ một chút. "Đã qua rồi, anh không nên nhắc lại nữa."
"Nhưng vẫn là lỗi lầm…" Anh điềm nhiên ăn uống, nét mặt và lời nói không khớp nhau chút nào.
Mạc Đăng Thư cắn răng ngồi nửa buổi. Không gian yên tĩnh, khung cảnh thanh nhã, thức ăn ngon mắt làm cho cái bụng của cô nhịn không được mà kêu "rột, rột...", phá vỡ cả sự tĩnh lặng. Cô đỏ bừng mặt, ôm chặt cái bụng ngu ngốc của mình, thầm mắng nó một trận. Lâm Vũ Dạ nhìn cô loay hoay đỏ mặt, rất hiền từ mà an ủi, khích lệ một câu:
"Đằng nào cũng tới rồi, coi như thưởng thức món ngon trong buổi tối mát trời. Ăn xong lại tính tiếp."
Có lý, dạ dày Mạc Đăng Thư rất mạnh dạn xung phong bỏ phiếu thuận. Não cô cũng nhanh chóng lập luận rất mạch lạc: Dù sao cũng chỉ là một nụ hôn, hôn người đẹp trai như thế cô cũng chẳng thiệt gì. Anh ta có vẻ cũng không muốn nhắc tới, cô nói nữa sẽ thành nhỏ nhen. Cứ ăn cái đã. Đằng nào cũng không thể để bản thân chịu thiệt thòi.
Thế là hai người bọn họ, một thanh cảnh tao nhã, một thoải mái vô tư cứ thế thưởng thức hương vị Nhật Bản tuyệt vời trong làn gió mát.
Hơn một tiếng đồng hồ sau, cơm no rượu say, nhân lúc Đăng Thư còn đang mặc kệ phép tắc, duỗi chân hồn nhiên ngắm mặt trăng vừa nhô lên, Lâm Vũ Dạ liền gọi thanh toán. Nhân viên trình ra một hóa đơn với một con số 3 và rất nhiều con số 0 phía sau, nhìn không khác gì một chuỗi dây xích.
Đôi mắt Mạc Đăng Thư vốn đang mở lớn lại càng thêm bự hơn khi thấy người cùng dùng bữa nhanh nhẹn đẩy tờ hóa đơn nặng ngàn cân sang phía mình.
"Cảm ơn vì bữa ăn." Anh nói, hai tay vẫn thu lại gọn ghẽ đặt trên hai đầu gối, tuyệt nhiên không có vẻ sẽ rút ví.
"Cái này…" Cô chờ hồi lâu không thấy động tĩnh gì, trong lòng lại có chút hoang mang.
Lâm Vũ Dạ có vẻ thông cảm, liền khẽ nhắc:
"Em mau thanh toán đi, sau đó chúng ta đi dạo nhé. Tôi sẽ mời lại đồ uống."
"Tôi… tôi á?" Bộ máy tiêu hóa của cô đang hăng hái tiêu thụ chỗ sushi tức khắc dừng hoạt động toàn dây chuyền. Vẻ kinh ngạc của cô lập tức nhận được cái nhướn mày khó hiểu của kẻ trở mặt kia. "Không phải… anh mời tôi sao?"
"Hừm?" Hắn tỏ vẻ không hiểu khiến cô cắn răng nhắc lại chuyện đáng xấu hổ kia:
"Anh nói để xin lỗi chuyện đó mà…"
"Chuyện gì?" Hắn nhất quyết trưng ra vẻ vô can.
"Thì…" Quỷ tha ma bắt thằng cha này đi. "Việc anh tự ý hôn tôi…"
Càng về cuối câu, giọng cô càng lí nhí, tỉ lệ nghịch hoàn toàn với khuôn mặt đang nhuốm dần sắc đỏ.
"Mạc Đăng Thư, em có nhầm không?" Lúc này hắn lại mở miệng nói rất rạch ròi. "Đúng là tôi hôn em trước, nhưng sau đó em mới là người chủ động không muốn rời khỏi tôi. Chúng ta hòa."
Hòa? Lần đầu thấy hắn chấp nhận kết quả bình đẳng như vậy, cô có chút không quen.
"Điều tôi muốn nói là rắc rối sau đó." Vũ Dạ tiếp tục thao thao nói "Trong khi tôi hoàn toàn bảo vệ danh tiếng và sự riêng tư của em thì em lại mặc kệ tôi giữa dư luận. Bọn họ chất vấn tôi, quấy nhiễu sự riêng tư của tôi, thậm chí còn khiến công việc của tôi bị ảnh hưởng."
"Ai quấy nhiễu anh?"
"Những người bạn tò mò của em. Tôi đã bị ảnh hưởng, bị thiệt hại và tổn thương do em sau buổi tối hôm ấy không có động thái nào, kể cả thanh minh, giải thích để bảo vệ danh tiếng cho tôi. Rất nhiều cuộc điện thoại của tôi gọi tới em chỉ để tìm giải pháp xử lý tình huống đều không liên lạc được. Nhưng tôi không trách em, tôi đã bao dung và cho em cơ hội chuộc lỗi là bữa ăn này, lẽ nào em thấy cái giá này không đủ tốt?"
Những lời Lâm Vũ Dạ tuôn ra khiến cô im bặt. Hắn giống như luật sư đẳng cấp quốc tế còn cô là nông dân vừa mới hoàn thành chương trình phổ cập xóa mù chữ vậy. Ái ngại nhìn cô nhân viên diện kimono vẫn kiên nhẫn chờ bên cạnh, cô lại bối rối quay về nhìn hắn. Thì ra bữa ăn này là cô phải mời, mấy tiếng “lỗi lầm” hắn nói lúc trước được phiên dịch chính xác là “lỗi lầm của cô”.
"Sao anh không nói rõ từ đầu?" Cô có chút hoảng sợ. "Làm sao tôi có nhiều tiền như vậy?"
Nói không ngoa, khi nãy ăn ngon miệng quá, lại thấy hắn nhiệt tình mời mọc, cô có tự ý gọi thêm mấy đĩa đồ ăn nữa. Nếu biết trước mình phải trả tiền thì lúc hắn hỏi đồ Tây hay đồ Nhật, có chết cô cũng sẽ trả lời là “cơm bình dân”!
Lâm Vũ Dạ mỉm cười rất hiền hòa nhưng cô lại thấy giống hệt như gã đồ tể chuẩn bị xuống tay hành quyết.
"Nếu em quên ví…"
"Tôi không quên." Cô vội vã ngắt lời. Với cái hóa đơn này thì cô có mang ví hay không cũng đều như nhau. "Là… ừm, tôi không đủ tiền…"
"Thì sao?" Hắn bình thản nhưng trong ngữ điệu nghe có chút mừng vui.
"Thì…"
Nhìn cô lúng túng gãi gãi đôi má hồng rực thật đáng yêu. Trong tiểu thuyết, nữ chính nhất định sẽ vay tiền nam chính, khiến cho mối quan hệ chủ nợ - con nợ sẽ tăng thêm phần lãng mạn. Lâm Vũ Dạ nghĩ cũng đến lúc nên xuất trận làm anh hùng một phen. Cho cô nợ thêm anh một chút nữa, sẽ càng thuận tiện hơn. Chỉ cần cô lên tiếng hỏi, anh rất sẵn lòng.
Bàn tay anh căn đúng lúc vừa chuẩn bị chạm đến chiếc ví da trong ngực áo là cô cất giọng khẩn khoản:
"Xin hỏi… ở đây có cho rửa bát thuê trừ nợ không?"
Quỷ tha ma bắt cô ta đi!
Nhân viên kia còn tưởng khách vui tính nói đùa nên cười ý nhị đáp lại, mắt kín đáo liếc anh một cái. Cậu chủ Lâm quen người không đủ tiền trả một bữa ăn, đây đúng là chuyện hài hước nhất năm 2015 mà.
"Mạc Đăng Thư, em không còn câu gì khác để nói à?" Anh cáu tiết quát lên, thuận tay ném cái thẻ màu đen lên bàn. "Em tưởng đây là thời đại nào mà có chuyện làm công trừ nợ?"
"Nhưng mà tôi…" Cô nhướn mày nhìn người nhân viên cầm chiếc thẻ đi ra ngoài, nuốt khan một tiếng. "Cùng đường mạt lộ, cầu người không bằng cầu mình."
Ngân hàng Lâm Vũ Dạ mất uy tín trầm trọng, lãi suất cho vay đã hạ đến kịch sàn mà khách hàng cũng không thèm hỏi tới.
Em được lắm! Dám hạ mình đi làm công trừ nợ mà nhất định không chịu hỏi đến tôi. Em coi tôi là cái bình hoa vô dụng à?
Anh nghiến răng ken két, quên luôn cả chuyện đưa cô đi dạo sau đó và mời đồ uống. Lúc này, anh phải tập trung dữ lắm mới kìm được cảm giác muốn bổ cái đầu kia ra xem bên trong là đậu phụ hay sỏi đá.
Trái với vẻ dửng dưng như không của Lâm Vũ Dạ, tinh thần Mạc Đăng Thư lúc này đã tỉnh táo lại, trong lòng thấp thỏm vô cùng. Mọi ý nghĩ cứ chạy ngược chạy xuôi trong đầu, muốn hỏi cho rõ mà không biết nên bắt đầu từ đâu.
Anh không để ý tới dáng ngồi nhấp nhổm của cô, thoải mái nâng đũa trước.
"Đồ ăn ở đây rất ngon, tôi nghĩ em sẽ thích." Anh gắp cho cô miếng sashimi cá trích vàng óng ánh, cẩn thận đặt vào bát.
"À vâng..." Cô đần mặt nhìn miếng ngon trước mặt, chưa dám đụng đũa. "Xin hỏi… có việc gì mà anh lại đưa tôi đi ăn?"
"Em không nhớ?" Rõ ràng ánh mắt nhìn cô rất ngạc nhiên, sau thấy cô vẫn u u mê mê liền đổi sang vẻ khinh bỉ cái người nào đó có trí nhớ cá vàng.
"Phiền anh nhắc giùm được không?" Cô cười cầu tài. Cái con khỉ nhà hắn chứ, cứ thử lăn lộn một tuần nơi rừng thiêng nước độc như cô xem hắn còn nhớ được cái tên hắn không?
Vũ Dạ liền đáp mà không chớp mắt:
"Đêm qua em nói là rất đói, rất thèm ăn."
Cô cứng đờ cả người, trong đầu chợt tái hiện cuộc điện thoại phá bĩnh giấc mơ đẹp.
Chẳng lẽ hình tượng nghiêm túc cô cố công xây đắp bao lâu nay đều đã bị hủy hoại chỉ vì một phút nhất thời nông nổi?
Anh ta sẽ không nghĩ cô là loại tham ăn tục uống đấy chứ? Làm ơn đi, nữ chính trong phim truyền hình hay tiểu thuyết thì có thể ăn như thuồng luồng, cả đời chỉ nghĩ mỗi một việc là bữa này ăn gì cũng vẫn đáng yêu chết người.
Nhưng đây là thực tế, thực tế 100% đó. Và cô thì lại càng không phải nữ chính ngây thơ, xinh đẹp hút hồn trong một chuyện tình lãng mạn đâu!
Bây giờ có nên đính chính? Nói là lúc ấy tôi không ý thức được, thèm tới nỗi nói mơ… Hình như nói thế thì tình hình sẽ càng tệ hơn…
Chưa kịp khóc than cho hình tượng vừa sụp đổ, cô giật mình khi thấy liên tiếp các nhân viên mặc kimono xinh đẹp khác lũ lượt xuất hiện, mỗi lần lại bày biện thêm những đĩa đồ ăn được trang trí vô cùng tao nhã lên mặt bàn.
"Xin hỏi cậu chủ Lâm còn cần gì thêm?"
"Không, cảm ơn."
Không đợi nhân viên kịp ra khỏi cửa, Đăng Thư đã vội giơ tay chặn miếng sushi Vũ Dạ định gắp cho cô:
"Cảm ơn anh, tôi không thể nhận bữa ăn này của anh. Người không có công, không dám nhận thưởng."
Miếng sushi vẫn kiên quyết bay vào bát cô, nằm cạnh miếng cá vàng óng nom rất vui mắt.
"Đây không phải thưởng. Mà là chuộc lỗi."
"Chuộc lỗi?" Cô lại ngớ ra.
"Buổi tối tuần trước." Anh lấp lửng, mặc kệ cho đầu óc cô tự trôi về “những giây phút lãng mạn” rồi tự đỏ mặt.
Ngồi ăn trong phòng vắng với kẻ đã từng muốn làm chuyện “không tiện” với mình có phải quá nguy hiểm không?
"Lâm Vũ Dạ, việc đó…" Cô sắp xếp từ ngữ một chút. "Đã qua rồi, anh không nên nhắc lại nữa."
"Nhưng vẫn là lỗi lầm…" Anh điềm nhiên ăn uống, nét mặt và lời nói không khớp nhau chút nào.
Mạc Đăng Thư cắn răng ngồi nửa buổi. Không gian yên tĩnh, khung cảnh thanh nhã, thức ăn ngon mắt làm cho cái bụng của cô nhịn không được mà kêu "rột, rột...", phá vỡ cả sự tĩnh lặng. Cô đỏ bừng mặt, ôm chặt cái bụng ngu ngốc của mình, thầm mắng nó một trận. Lâm Vũ Dạ nhìn cô loay hoay đỏ mặt, rất hiền từ mà an ủi, khích lệ một câu:
"Đằng nào cũng tới rồi, coi như thưởng thức món ngon trong buổi tối mát trời. Ăn xong lại tính tiếp."
Có lý, dạ dày Mạc Đăng Thư rất mạnh dạn xung phong bỏ phiếu thuận. Não cô cũng nhanh chóng lập luận rất mạch lạc: Dù sao cũng chỉ là một nụ hôn, hôn người đẹp trai như thế cô cũng chẳng thiệt gì. Anh ta có vẻ cũng không muốn nhắc tới, cô nói nữa sẽ thành nhỏ nhen. Cứ ăn cái đã. Đằng nào cũng không thể để bản thân chịu thiệt thòi.
Thế là hai người bọn họ, một thanh cảnh tao nhã, một thoải mái vô tư cứ thế thưởng thức hương vị Nhật Bản tuyệt vời trong làn gió mát.
Hơn một tiếng đồng hồ sau, cơm no rượu say, nhân lúc Đăng Thư còn đang mặc kệ phép tắc, duỗi chân hồn nhiên ngắm mặt trăng vừa nhô lên, Lâm Vũ Dạ liền gọi thanh toán. Nhân viên trình ra một hóa đơn với một con số 3 và rất nhiều con số 0 phía sau, nhìn không khác gì một chuỗi dây xích.
Đôi mắt Mạc Đăng Thư vốn đang mở lớn lại càng thêm bự hơn khi thấy người cùng dùng bữa nhanh nhẹn đẩy tờ hóa đơn nặng ngàn cân sang phía mình.
"Cảm ơn vì bữa ăn." Anh nói, hai tay vẫn thu lại gọn ghẽ đặt trên hai đầu gối, tuyệt nhiên không có vẻ sẽ rút ví.
"Cái này…" Cô chờ hồi lâu không thấy động tĩnh gì, trong lòng lại có chút hoang mang.
Lâm Vũ Dạ có vẻ thông cảm, liền khẽ nhắc:
"Em mau thanh toán đi, sau đó chúng ta đi dạo nhé. Tôi sẽ mời lại đồ uống."
"Tôi… tôi á?" Bộ máy tiêu hóa của cô đang hăng hái tiêu thụ chỗ sushi tức khắc dừng hoạt động toàn dây chuyền. Vẻ kinh ngạc của cô lập tức nhận được cái nhướn mày khó hiểu của kẻ trở mặt kia. "Không phải… anh mời tôi sao?"
"Hừm?" Hắn tỏ vẻ không hiểu khiến cô cắn răng nhắc lại chuyện đáng xấu hổ kia:
"Anh nói để xin lỗi chuyện đó mà…"
"Chuyện gì?" Hắn nhất quyết trưng ra vẻ vô can.
"Thì…" Quỷ tha ma bắt thằng cha này đi. "Việc anh tự ý hôn tôi…"
Càng về cuối câu, giọng cô càng lí nhí, tỉ lệ nghịch hoàn toàn với khuôn mặt đang nhuốm dần sắc đỏ.
"Mạc Đăng Thư, em có nhầm không?" Lúc này hắn lại mở miệng nói rất rạch ròi. "Đúng là tôi hôn em trước, nhưng sau đó em mới là người chủ động không muốn rời khỏi tôi. Chúng ta hòa."
Hòa? Lần đầu thấy hắn chấp nhận kết quả bình đẳng như vậy, cô có chút không quen.
"Điều tôi muốn nói là rắc rối sau đó." Vũ Dạ tiếp tục thao thao nói "Trong khi tôi hoàn toàn bảo vệ danh tiếng và sự riêng tư của em thì em lại mặc kệ tôi giữa dư luận. Bọn họ chất vấn tôi, quấy nhiễu sự riêng tư của tôi, thậm chí còn khiến công việc của tôi bị ảnh hưởng."
"Ai quấy nhiễu anh?"
"Những người bạn tò mò của em. Tôi đã bị ảnh hưởng, bị thiệt hại và tổn thương do em sau buổi tối hôm ấy không có động thái nào, kể cả thanh minh, giải thích để bảo vệ danh tiếng cho tôi. Rất nhiều cuộc điện thoại của tôi gọi tới em chỉ để tìm giải pháp xử lý tình huống đều không liên lạc được. Nhưng tôi không trách em, tôi đã bao dung và cho em cơ hội chuộc lỗi là bữa ăn này, lẽ nào em thấy cái giá này không đủ tốt?"
Những lời Lâm Vũ Dạ tuôn ra khiến cô im bặt. Hắn giống như luật sư đẳng cấp quốc tế còn cô là nông dân vừa mới hoàn thành chương trình phổ cập xóa mù chữ vậy. Ái ngại nhìn cô nhân viên diện kimono vẫn kiên nhẫn chờ bên cạnh, cô lại bối rối quay về nhìn hắn. Thì ra bữa ăn này là cô phải mời, mấy tiếng “lỗi lầm” hắn nói lúc trước được phiên dịch chính xác là “lỗi lầm của cô”.
"Sao anh không nói rõ từ đầu?" Cô có chút hoảng sợ. "Làm sao tôi có nhiều tiền như vậy?"
Nói không ngoa, khi nãy ăn ngon miệng quá, lại thấy hắn nhiệt tình mời mọc, cô có tự ý gọi thêm mấy đĩa đồ ăn nữa. Nếu biết trước mình phải trả tiền thì lúc hắn hỏi đồ Tây hay đồ Nhật, có chết cô cũng sẽ trả lời là “cơm bình dân”!
Lâm Vũ Dạ mỉm cười rất hiền hòa nhưng cô lại thấy giống hệt như gã đồ tể chuẩn bị xuống tay hành quyết.
"Nếu em quên ví…"
"Tôi không quên." Cô vội vã ngắt lời. Với cái hóa đơn này thì cô có mang ví hay không cũng đều như nhau. "Là… ừm, tôi không đủ tiền…"
"Thì sao?" Hắn bình thản nhưng trong ngữ điệu nghe có chút mừng vui.
"Thì…"
Nhìn cô lúng túng gãi gãi đôi má hồng rực thật đáng yêu. Trong tiểu thuyết, nữ chính nhất định sẽ vay tiền nam chính, khiến cho mối quan hệ chủ nợ - con nợ sẽ tăng thêm phần lãng mạn. Lâm Vũ Dạ nghĩ cũng đến lúc nên xuất trận làm anh hùng một phen. Cho cô nợ thêm anh một chút nữa, sẽ càng thuận tiện hơn. Chỉ cần cô lên tiếng hỏi, anh rất sẵn lòng.
Bàn tay anh căn đúng lúc vừa chuẩn bị chạm đến chiếc ví da trong ngực áo là cô cất giọng khẩn khoản:
"Xin hỏi… ở đây có cho rửa bát thuê trừ nợ không?"
Quỷ tha ma bắt cô ta đi!
Nhân viên kia còn tưởng khách vui tính nói đùa nên cười ý nhị đáp lại, mắt kín đáo liếc anh một cái. Cậu chủ Lâm quen người không đủ tiền trả một bữa ăn, đây đúng là chuyện hài hước nhất năm 2015 mà.
"Mạc Đăng Thư, em không còn câu gì khác để nói à?" Anh cáu tiết quát lên, thuận tay ném cái thẻ màu đen lên bàn. "Em tưởng đây là thời đại nào mà có chuyện làm công trừ nợ?"
"Nhưng mà tôi…" Cô nhướn mày nhìn người nhân viên cầm chiếc thẻ đi ra ngoài, nuốt khan một tiếng. "Cùng đường mạt lộ, cầu người không bằng cầu mình."
Ngân hàng Lâm Vũ Dạ mất uy tín trầm trọng, lãi suất cho vay đã hạ đến kịch sàn mà khách hàng cũng không thèm hỏi tới.
Em được lắm! Dám hạ mình đi làm công trừ nợ mà nhất định không chịu hỏi đến tôi. Em coi tôi là cái bình hoa vô dụng à?
Anh nghiến răng ken két, quên luôn cả chuyện đưa cô đi dạo sau đó và mời đồ uống. Lúc này, anh phải tập trung dữ lắm mới kìm được cảm giác muốn bổ cái đầu kia ra xem bên trong là đậu phụ hay sỏi đá.
Xi'an Perfect Planet Internet Technology Co., Ltd. (西安完美星球网络科技有限公司) © 2020 www.readmeapps.com All rights reserved