Chương 8 Tôi đã thích em rồi

by Phủng Anh 18:29,Dec 25,2020
"Ừm, thế thì… Vũ Dạ…" Cô lại vận công lực, một lần nữa sắp xếp chỗ từ ngữ vừa bị anh xới tung. "Anh có thể đặt tôi xuống trước đã."
"Không được. Em sẽ chạy mất." Trạng thái “Cảnh giác cực kỳ cao độ” của anh được khởi động.
"Tôi sẽ không chạy."
Vũ Dạ liền lộ nguyên hình là một nhà phân tích kinh tế:
"Trong vòng một phút em liếc nhìn về phía cầu thang hai lần, vừa rồi lại đẩy người tôi để thử lực tay. Đặc biệt lúc em nói “sẽ không chạy” thì vẻ mặt méo mó vô cùng bất thường. Rất tiếc, tôi không thể tin em được."
Méo mó bất thường? Cô bất giác sờ tay lên mặt, tự nhiên cũng cảm thấy khuôn mặt mình có chút kỳ dị.
Anh ta đúng là cáo già mà. Xem ra cô phải tính cách khác.
"Không tin thì thôi." Cô có chút giận dỗi, vội chớp mắt hai cái lấy lại thế chủ động. "Vậy bây giờ anh nói xem, sau khi về phòng rồi, chúng ta sẽ thế nào?"
Mặt anh như có một tia sáng phát ra nhưng liền sau đó lại tái đi. Đôi môi mím lại một chút, rồi khó nhọc lên tiếng:
"Dĩ nhiên tôi sẽ cố gắng hết sức để cả hai chúng ta đều hài lòng."
Đăng Thư bắt đầu thấy hơi nóng lan dần từ mặt xuống cổ, nhưng cô nhất định không chùn bước:
"Rồi sau đó?"
"Tôi sẽ đưa em về."
"Sau nữa thì sao?"
Vũ Dạ khẽ nhăn mày nghĩ ngợi, đột nhiên nhớ ra điều gì, bèn mỉm cười nhẹ nhõm:
"Có phải em đang lo lắng rằng tôi sẽ bỏ rơi em? Mạc Đăng Thư, tôi có thể lấy danh dự của mình để hứa với em rằng, nếu em đồng ý theo tôi, tôi nhất định sẽ chịu trách nhiệm với em đến cùng. Hiện tại tôi chưa thể làm đám cưới nhưng từ giây phút này, chúng ta chính thức… à, gọi là hẹn hò phải không?"
Cô suýt cắn phải lưỡi. Chẳng có nhẽ cái vòng vịt bầu cùng vô vàn thứ bùa chú của mama nhà cô đã thực sự phát huy tác dụng?
Nhưng ai biết được, thương trường như chiến trường, anh ta là chiến binh đã mang quân hàm đại tướng còn cô chẳng có chút kinh nghiệm nào. Ngay cả một Đinh Vượng Quang cũng có thể lừa cô dễ như trở bàn tay.
"Lâm Vũ Dạ, anh có biết anh đang làm ngược quy trình không? Người ta phải hẹn hò, sau đó là hôn, sau nữa là kết hôn, cuối cùng mới tới… việc kia. Bây giờ thời đại mở cửa, hai mục cuối có thể đảo thứ tự. Nhưng mà anh muốn đảo lung tung cả bốn việc lên là thế nào hả?"
"Đảm bảo đủ cả bốn mục là được. Cái nào thuận tiện thì tiến hành trước."
"Anh đi chết đi!"
Cách tư duy của giới thương nhân đúng là một kẻ phàm phu tục tử như cô không tài nào hiểu nổi mà chỉ thấy bực đến nỗi khói xì ra hai tai luôn. Anh ta nhìn cô cáu kỉnh như thế liền mỉm cười, nhận ra nét đáng yêu nơi cô chưa hề mất đi, chỉ là cô đã giấu nó hơi kỹ một chút.
"Nếu em không muốn làm việc đó vào tối nay thì tôi cũng không ép. Cứ từ từ thích tôi cũng được. Đây là điều quan trọng nhất."
"Vậy anh cũng từ từ thích tôi cũng được." Cô mặt dày đáp lại.
"Không." Anh nói rất nhanh khiến cô hơi tủi thân. "Tại thời điểm này, tôi đã thích em rồi."
"Hả? Cái gì cơ? Lý do?"
Thói kiêu ngạo cùng kinh nghiệm đau thương một lần không cho phép Lâm Vũ Dạ nhắc lại chuyện cũ, anh muốn cô của ngày hôm nay phải nhớ được anh của ngày hôm nay. Anh sẽ in lại, một lần nữa, những điều đẹp đẽ trong ký ức của cô.
Điều đó cũng có nghĩa là tối nay anh phải để cô đi.
Anh lắc đầu, vẻ mặt bất lực: “Tôi không giải thích được. Việc này hoàn toàn… là cảm tính.”

Từ buổi tối “ký hiệp ước lịch sử” đó, Mạc Đăng Thư và Lâm Vũ Dạ không hội ngộ lần nào. Bởi ngay khi cô vừa trở về đã nhận từ biên tập Trang gọi một cú điện khẩn cấp. Đây là người phụ nữ sắt thép của tòa soạn, một khi đã gọi điện lúc đêm hôm thế này tức là có chuyện cực kì hệ trọng. Giọng của biên tập Trang như xé vải bay xuyên qua điện thoại, ra lệnh cho cô thật dứt khoát.
"Mỹ Hà phải vào viện cấp cứu bội thực nên em thay cô ấy tham gia chuyến công tác này."
"Bội thực? Lại ăn nhiều lòng lợn quá sao?"
Đầu bên kia tặc lưỡi:
"Lần này là bún đậu mắm tôm giả cầy. Thủ phạm là bát giả cầy."
Cô ngơ ngác:
"Nhưng… gấp quá, em chưa kịp chuẩn bị gì cả. Cũng chưa có kinh nghiệm vì đây không phải chuyên môn của em…"
Trưởng phòng biên tập thở dài một tiếng khoảng chừng vài cây số:
"Mạc Đăng Thư, chị nói em này. Mỹ Hà đang nằm viện, chưa biết sống chết thế nào. Khánh Viên thì sáng mai mới về tới sân bay, hẳn là phờ phạc như chết trôi. Đằng Liễu đang chăm con nhỏ bị sốt cao, hết sức khổ cực. Tiểu Ngạn vừa mới kết hôn, em có nỡ làm kỳ đà phá đám kỳ trăng mặt mà hai đứa nó phải suýt hi sinh tính mạng mới có được? Mạc Đăng Thư, bé ngoan của chị, chị chỉ còn tin tưởng một mình em. Em là niềm hi vọng của tất cả chúng ta."
Cô nghe xong, thiếu điều hai mắt lệ nóng lưng tròng, đập tay vào ngực mà hát Quốc ca trước khi lao ra mặt trận quyết tử nữa thôi. Tổng biên tập à, giờ thì em đã hiểu vì sao trưởng phòng của chúng em không cần vận động hành lang cũng vẫn được hai năm liền hiên ngang bước lên sân khấu nhận danh hiệu Nhân viên xuất sắc từ tay tổng biên tập rồi ạ! Đăng Thư bất giác lấy tay quệt mồ hôi trán.
"Em đừng lo." Thấy cô phân vân, chị Trang lập tức tung cú chót. "Chị đã nhờ Thiếu Mai phòng thông tin giúp đỡ. Có gì cứ hỏi cô ấy là được."
Chính là Thiếu Mai cao một mét năm mươi, nặng một tạ mốt phải không? Người đã nổi tiếng toàn tòa soạn vì thành tích giành huy chương vàng môn đô vật giải không chuyên toàn thành. Nghe nói chị ta rất ghê gớm, có lần Tiểu Ngạn chẳng may gửi nhầm email sang phòng thông tin, lập tức nhận về một màn chửi không kịp vuốt mặt. Nhờ người như vậy giúp đỡ kẻ lơ ngơ lần đầu đi công tác như cô… có phải là biên tập Trang đang muốn đùa cho vui không?
Cái này chính là sau một cái đám cưới là một cái đám ma đây mà!

Mạc Đăng Thư cứ như vậy ủ ê đi dự “đám ma” suốt bốn ngày liền. Chuyến đi thoạt đầu không vất vả lắm nhưng càng vào sâu trong núi, đường sá càng khó đi, cả đoàn phải cuốc bộ nửa ngày trời mới tới địa điểm dừng chân tiếp theo. Đó là một bản dân tộc nghèo xơ xác, cả bản chỉ có năm nếp nhà nằm rải rác trên các ngọn đồi. Mọi người cùng nghỉ lại ở nhà của trưởng thôn.
Thiếu Mai do có sức khỏe hơn người nên chỉ một loáng đã vác hết chỗ máy móc cồng kềnh xếp vào một góc. Trương Đoàn – người duy nhất mang giới tính nam của tổ công tác – tranh thủ lấy máy ảnh đi chụp cảnh hoàng hôn trên đồi. Đăng Thư cùng Tiểu Mận – nhân viên thực tập của tổ phóng viên đi giúp bác gái chủ nhà nấu cơm. Bác gái nhìn hai người rồi lặng lẽ đưa cho Đăng Thư đôi vò lớn, bảo ra suối lấy nước.
Cô dò dẫm một hồi cuối cùng cũng tìm đến dòng nước. Cảnh vật nơi đây vẫn còn hoang sơ, không khác gì tiên cảnh. Dòng suối trong veo uốn lượn như mảnh lụa dệt bằng thủy tinh, vắt từ trên dốc cao, dịu dàng chảy xuống. Hai bên bờ, đá sỏi được nước ngàn năm mài nhẵn bóng, sáng lấp lánh như những viên ngọc quý. Cây cối trên bờ xanh um, rậm rạp, cứ rì rào hát mát cũng tiếng suối róc rách.
Cô tháo giày, lội vào làn nước mát lạnh, say mê đứng giữa cảnh thiên nhiên đẹp đẽ đang nhuộm ráng chiều vàng rực, trong lòng đột nhiên tĩnh lặng, khoan khoái lạ thường. Ở trong núi sâu cách xa văn minh bên ngoài, đường dây điện chưa kéo tới đây, sóng điện thoại cũng chưa có. Không có thiết bị hỗ trợ liên lạc, cô mới thấm thía sự bé nhỏ quá đỗi của con người trước thiên nhiên.
Lại đột nhiên nhớ đến mọi người ở nhà không biết có chuyện gì không. Còn cái gã Lâm Vũ Dạ kỳ quặc kia nữa, hôm đó thiếu một chút là cô xong đời rồi. Từ hôm ấy tới giờ, thỉnh thoảng trí nhớ cô lại tự động trôi về cái khoảng khắc đáng xấu hổ ở Dạ Đình, ngẩn ngơ một chút rồi lại tự trách mình đã quá dễ dãi. May là chưa xảy ra điều đáng tiếc.
Hình ảnh khóe miệng cong quyến rũ của anh ta vừa được tái hiện trong đầu, ngón tay trỏ của cô vội chạm nhẹ lên môi, chặn lại luồng hơi nóng đang trỗi dậy. Trải nghiệm ngọt ngào quấn lấy tâm trí cô, như một dây leo vừa bén rễ, nhanh chóng tỏa kín phần yếu đuối nào đó trong lòng cô. Dẫu Lâm Vũ Dạ có hứa chắc như đinh đóng cột nhưng gã đàn ông nào mà chẳng vậy, ngoài miệng ngọt ngào nhưng trong lòng nhất định coi thường cô không bằng con kiến.
Đang mải nghĩ, đột nhiên thấy phía sau tảng đá lớn ven bờ suối có bóng người, cô nheo mắt nhìn kỹ thì nhận ra Trương Đoàn đang cầm máy ảnh đứng ngẩn ngơ, nhìn không có vẻ gì là đang muốn chụp ảnh. May quá, có người phụ bê nước rồi, cô liền bì bõm chạy lại:
"Anh Trương Đoàn chụp hình xong chưa?"
Trương Đoàn nghe tiếng cô gọi thì giật nảy người, mặt đỏ lựng, lúng túng: “Có gì đâu. Xong việc rồi, tôi về trước.” Nói xong liền hấp tấp bỏ đi.
Gì kì vậy? Thế là cô phải ôm hai chiếc vò nặng trĩu này thật sao?
Loay hoay một hồi chưa biết làm thế nào thì cô lại nhìn thấy Thiếu Mai đang lò dò đi lại từ phía xa. Có vẻ như chị ta đã đi dọc con suối, trên tay còn cầm một chùm hoa giẻ vàng tươi. Dáng vẻ chị thư thái, quả thật rất khác so với vài chục phút trước đây còn gồng mình cõng mấy chục ký thiết bị, cơ bắp nổi rần rật.
Đăng Thư phân vân không biết có nên nhờ chị giúp một tay, nói thật là cô đã từng chứng kiến chị thi triển công lực. Nếu người ta có tổ chức thi Olympic môn khuân vác và môn chửi mắng thì nhất định Thiếu Mai sẽ là nhân tài được cả hai đội tuyển của quốc gia chiêu dụ.
Nghĩ mãi, nghĩ mãi, nhân tài đã đi đến gần từ lúc nào.
"Có mỗi hai vò nước mà sao không xách nổi?" Nhân tài lên tiếng, không rõ hỏi thật lòng hay mỉa mai.
Cô còn đang ấp úng, chị đã xăm xăm tiến lại.

Download APP, continue reading

Chapters

89