Chương 14 Đánh ghen

by Phủng Anh 18:35,Dec 25,2020
Sau nhiều lần cân nhắc, bọn họ quyết định mua một chiếc váy kiểu dáng đơn giản, sau đó sẽ mang về sửa lại chiều dài cho phù hợp với thân hình ba mét bẻ đôi của chị.
Đang hoan hỉ với chiến lợi phẩm, nụ cười của Đăng Thư liền héo đi khi thấy một khuôn mặt quen thuộc đứng ngay trước mũi. Thân hình nhỏ nhắn kia mặc một bộ váy theo phong cách dễ thương, đứng hiên ngang chống nạnh thật khiến người ta ngán ngẩm.
"Có vẻ như tôi làm chị mất vui?" Vương Hải Nhi lên tiếng trước, không thèm che giấu niềm vui sướng của một con mèo vô tình bắt gặp một con chuột trong xó nhà. Vì không có Đinh Vượng Quang ở bên cạnh nên cô ta thoải mái bộc lộ nanh nọc của mình, không cần quan tâm tới hình tượng “em gái nhỏ đáng yêu”.
"Đúng thế!" Đăng Thư đốp lại không khoan nhượng, cô cũng chán phải đóng vai yếu đuối mãi rồi. "Vừa thấy cô đã muốn ngứa ngáy, giống như bị dị ứng lông sâu róm."
Vương Hải Nhi bị hắt gáo nước lạnh vào mặt liền hung hăng mắng:
"Loại đàn bà dơ bẩn như chị còn biết ngứa ngáy? Đồ mất nết!"
"Cô nói cái gì?" Hai mắt Đăng Thư tối sầm, cơn giận bốc lên ngùn ngụt. "Cô nói ai dơ bẩn?"
Thấy cô tiến lên một bước, Vương Hải Nhi vội lùi lại một bước nhưng lại quát ầm ĩ hơn. Tiếng chóe lóe của cô ta thu hút nhiều người xung quanh xúm lại xem cãi cọ.
"Tôi nói chị đấy! Đồ phá nát hạnh phúc của người khác." Hai hàng nước mắt long lanh chảy ồ ạt như thác trên khuôn mặt nhỏ nhắn được trang điểm kỹ lưỡng khiến người ta không thể không khâm phục khả năng biểu cảm phong phú. "Chị ghen tị với tôi nên cố ý lôi kéo bạn trai của tôi, xúi giục anh ấy gây sự với tôi. Mạc Đăng Thư, loại phụ nữ không có liêm sỉ như chị chỉ đáng làm đá lát đường!"
Lời chửi mắng của Vương Hải Nhi lôi kéo sự tò mò của người đi đường, khiến một vài người đã dừng hẳn lại theo dõi cuộc cãi vã. Những lời xì xầm công kích, miệt thị kẻ “không có liêm sỉ” liên tiếp được tung ra, trở thành đề tài bàn tán, bình phẩm sôi nổi.
"Cô nói lại xem!" Những lời Vương Hải Nhi vừa nói chẳng phải là tự mắng chửi chính cô ta sao? Cô ta ăn nhầm cái gì khiến đầu óc lú lẫn rồi chắc? "Ai thèm lôi kéo, xúi giục Đinh Vượng Quang. Chuyện nhà cô tự đóng cửa giải quyết với nhau, tôi không có hứng thú quan tâm tới mấy thứ đồ phế thải. Đừng có mà ngậm máu phun người!"
"Chị dám nói tôi là phế thải?" Vương Hải Nhi hai mắt trợn trừng, biểu cảm vô cùng phẫn nộ, giống như người phải chịu tầng tầng áp bức.
Mạc Đăng Thư nhìn bộ dạng như diễn viên kịch nói của cô ta, nhàm chán phẩy tay:
"Không nói cô, cô chỉ là người nhặt phế thải thôi! Về lo tái chế đi, tìm tôi làm gì?"
"Chị... chị... Anh Quang bỏ chị là đúng. Đáng đời chị lắm! Không thể chịu nổi một con điên ăn nói nhăng nhít như chị mà! Đã biết anh ấy có tôi rồi còn dám xông vào dụ dỗ, chị đúng là loại không có liêm sỉ. Đồ đàn bà trơ trẽn!"
Cuộc cãi cọ ầm ĩ khiến cả một góc chợ xúm vào, người người quây kín, hào hứng quan sát hai nhân vật chính đang đỏ mặt tía tai như hai con gà chọi sắp lao vào nhau. Trong đám đông hỗn loạn có ai đó kích động: “Đánh đi! Đánh đi!” khiến căng thẳng càng tăng cao.
Không để Mạc Đăng Thư nói rõ ràng, Vương Hải Nhi liền đột ngột nhảy tới, dáng vẻ nhỏ bé mà hung hăng như một con khỉ giơ tay bạt một cú trời giáng xuống đầu đối thủ. Mạc Đăng Thư không kịp tránh, vội nhắm tịt mắt chờ đợi một tiếng “bốp” giáng xuống.
Chờ một lúc không cú tát nào, mở mắt ra liền thấy Thiếu Mai đã đứng bên cạnh. Một tay to lớn của chị tóm lấy cánh tay lẻo khoẻo như chân gà luộc đang giơ lên của Vương Hải Nhi, khiến cô ta không đánh xuống cũng chẳng giật lên được. Thiếu Mai tuy vừa lùn vừa béo nhưng thân thủ vô cùng nhanh nhẹn, mạnh mẽ, chỉ cần bóp nhẹ thêm một chút là chân gà luộc sẽ rất nhanh chuyển thành món chân gà hầm nhừ.
Chị hừ một tiếng, giọng nói đầy uy lực vang dội:
"Muốn đánh ghen cũng phải có đạo lý của đánh ghen. Thứ nhất phải bắt tận tay, day tận trán. Cô có thấy cái người cô gọi là bạn trai lởn vởn quanh đây không mà dám tới to tiếng?"
Tất cả mọi người cùng xì xào, đua nhau đảo mắt tìm kiếm nhân vật nam chính của bộ phim 3D này mà không thấy ai khả nghi hết.
Vương Hải Nhi biết mình đụng phải thú dữ rồi, vội vàng mắm môi mắm lợi vùng chạy thoát nhưng không kịp nữa. Thiếu Mai một khi đã ra tay thì sẽ không cho cô ta con đường lùi.
"Thứ hai, không có nhân chứng thì phải có vật chứng. Cô có ảnh chụp, thư từ, tin nhắn chứng minh bọn họ có qua lại không mà dám chửi bới?"
Đám đông lộn xộn lại đồng loạt ồ lên, đòi xem bằng chứng. Vương Hải Nhi tái mặt, lắp bắp:
"Dĩ nhiên tôi có." Cô lớn tiếng quát. Dù sao Mạc Đăng Thư và Đinh Vượng Quang từng qua lại yêu đương, chắc chắn sẽ có ảnh chụp và tin nhắn. Khổ nỗi hồi Đinh Vượng Quang theo đuổi cô, cô đã bắt anh ta xóa hết tất cả anh chụp và tin nhắn, thậm chí còn chặn luôn các hình thức liên lạc giữa hai người.
"Có sao? Mau mau mang ra đây!" Tiếng ai đó vọng ra từ đám đông. "Em gái yên tâm, các chị đây sẽ đứng về phía em."
"Đúng đấy. Em gái đừng sợ! Bọn chị đông hơn, xem con hồ ly tinh kia dám làm gì nào!"
Trên khuôn mặt của Vương Hải Nhi lập tức điểm mấy giọt nước mắt. Rõ ràng lúc trước còn hùng hổ muốn cắn người, lúc sau lại như một con mèo nhỏ bị bắt nạt, vô cùng đáng thương.
"Các chị... hu hu..." Cô ta ôm mặt khóc nức nở. "Em thực sự có làm gì sai đâu, sao cái cô Mạc Đăng Thư kia lại muốn cướp người yêu của em chứ?"
Đám người lại rộ lên tiếng chửi rủa không ngớt. Lần này thì hay rồi, cái tên Mạc Đăng Thư tức khắc nổi như cồn.
Thiếu Mai siết chặt bàn tay lại là cho Vương Hải Nhi đau tái mặt, mấy giọt nước mắt vừa nặn ra đã trôi mất sạch. Chị gầm lên:
"Mồm nói có ảnh chụp lại không thể mang ra, cô đang nói láo. Tôi nói cho biết điều thứ ba, quân tử động khẩu, không động thủ. Không thể tùy tiện muốn đánh người là đánh. Cô vô cớ tấn công người khác là phạm pháp, còn bây giờ tôi đánh cô chính là tự vệ."
Đám đông đang chửi rủa lại ngớ ra, nhìn đến Vương Hải Nhi cũng sợ đến tái mét, mọi người lập tức xoay chiều.
Tiếng hò reo, huýt sáo vang lên rầm trời.
"Nói hay lắm!"
"Chị gái bản lĩnh quá!"
Nhất loạt đều quên phắt hai nữ chính đang hậm hực gườm gườm nhìn nhau, đồng loạt tôn nữ phụ lên làm nữ chính trong tiểu phẩm 3D này.
"Bé mập thật đáng ngưỡng mộ!" Ai đó vừa hưng phấn ca tụng liền bị Thiếu Mai dùng ánh mắt sư tử lườm mồi làm cho trật khớp hàm, vội im bặt.
Thấy mọi thứ đang đi chệch hướng so với toan tính ban đầu, Vương Hải Nhi trong bụng hoang mang. Cô ta đã tính kỹ, nếu cãi nhau, mồm miệng của Mạc Đăng Thư không thể địch lại âm lượng át người của cô ta. Nếu đánh nhau, nhất định Mạc Đăng Thư lóng ngóng, chậm chạp kia sẽ thua.
Ai ngờ giữa đường nhảy ra một con kỳ đà xấu xí như cái lu, khiến người bị bẽ mặt chính là cô ta.
Nhưng mọi thứ đã sắp xếp sẵn sàng, đâu thể cứ thế bỏ đi vô ích. Vương Hải Nhi bèn liều mạng lấy hết sức lực quỳ xuống ôm chân Đăng Thư, gào khóc:
"Mạc Đăng Thư, tôi xin chị hãy tha cho chúng tôi. Chị xinh đẹp như thế, lại là biên tập viên của báo X., thiếu gì người theo đuổi. Tại sao chị cứ phải chọn Vượng Quang? Chị biết chúng tôi đã yêu nhau lâu rồi, cha mẹ hai bên đều ủng hộ. Chúng tôi còn sắp làm đám cưới. Tại sao chị nỡ phá tôi?"
Đăng Thư ngỡ ngàng, không ngờ có ngày lại cùng đối thủ ngoa ngoắt đứng giữa đường giữa chợ diễn một màn bi đát thương tâm, cho nên toàn thân đông cứng, chỉ ấp úng được mấy tiếng: “Cô đứng lên đi… Đứng lên rồi nói!...”
Mọi người xung quanh lại ồn ào bàn tán, công kích “kẻ thứ ba” là cô, có học thức lại làm ra chuyện bỉ ổi, táng tận lương tâm. Người ta danh chính ngôn thuận, sắp sửa về cùng một nhà, lại còn được cha mẹ tác thành, thế mà cũng phải chấp nhận quỳ gối van xin, thể diện cùng tư cách đều đã vứt bỏ.
Đặc biệt là những mẹ bỉm sữa đang có mặt tại đó, chỉ mấy tiếng “kẻ thứ ba” cũng đủ khiến bản năng người vợ của họ trỗi dậy, mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Bản năng ấy thúc đẩy họ vùng lên, đứng về phía chính nghĩa, quyết trừ gian diệt ác đến cùng!
"Chị biết tôi đã mang cốt nhục của anh ấy, sao lại nỡ cướp mất bố của con tôi? Để con tôi chưa sinh ra thành đứa trẻ mồ côi…" Vương Hải Nhi càng nói càng loạn, nước mắt nước mũi dầm dề, một tay ôm bụng đau đớn khiến Mạc Anh Thư luống cuống tay chân, xoay ngang xoay dọc một hồi muốn thoát khỏi hai cánh tay quấn chặt như bạch tuộc của cô ta. "Con ơi, con còn trong bụng mẹ mà người ta đã cướp mất bố của con rồi… Á!!!"
Lại một tiếng thét kinh hãi khiến tất cả im bặt, mấy chục cái tai, cái mắt đều dỏng lên nghe ngóng.
Vương Hải Nhi ngã ngửa ra sau, nằm sóng xoài trên mặt đất, lắp bắp:
"Chị… Đồ độc ác! Sao chị đá vào bụng tôi? Đau quá! Con của tôi…"
Như đàn ong bị châm một mồi lửa, đám đông rống lên tức giận, ngay cả những người đang hăng hái quay phim chụp ảnh đều đồng loạt nhảy xổ tới định tấn công Mạc Đăng Thư để bảo vệ thai phụ. Những tiếng gào thét, tiếng chửi bới cùng một loạt hành vi xô đẩy khiến góc chợ náo loạn. Thiếu Mai vội kéo cô xông vào giữa đám đông, cố tìm khe nhỏ nhanh chóng tẩu thoát.
Đám người kia thoạt đầu hành vi có mục đích tử tế, nhưng kỳ thật, chẳng qua là trời quá nóng, muốn tranh thủ xả ra một ít bức bối mà thôi.
Nhân viên bảo vệ vác dùi cui xuất hiện vô cùng đúng lúc, vừa quát vừa lao vào đám đông trấn áp nhưng cũng phải mất rất nhiều thời gian mới giải tán được đám người.

Download APP, continue reading

Chapters

89