Chương 10 Anh ta chính là Lâm Vũ Dạ

by Phủng Anh 18:31,Dec 25,2020
Tin tức mà Lý Lệ Hiền vừa phun ra khiến Lâm Vũ Dạ phải ngước mắt lên khỏi những con số khô khan. Anh tháo kính vứt lên mặt bàn, ngả người ra sau suy ngẫm một lát. Cà vạt cũng thuận tay nới lỏng trên cổ áo sơ mi đen.
"Ý của cô là tên hacker đó muốn báo thù cho Minh Đạo Thịnh. Kẻ đốn mạt như hắn mà cũng có trung thần nghĩa sĩ?"
"Anh đừng lo." Cô dựa tấm thân mềm dẻo vào cạnh bàn làm việc, cúi người hướng về phía anh. "Em có thể giúp anh tiếp xúc với tên trung khuyển đó."
Bàn tay thon thả với những ngón được sơn màu nhũ lấp lánh khẽ vươn ra, chưa kịp chạm vào lớp vải áo sơ-mi đen đã lập tức bị một tập giấy chặn lại.
"Cô Lý, giờ tôi có một cuộc họp, không thể tiếp cô."
Lý Lệ Hiền tái mặt, anh nhất định không cho cô một cơ hội nào. Vậy còn người kia là ai? Trong đầu cô tái hiện lần thứ mấy trăm hình ảnh hai con người quấn lấy nhau trên ghế sopha trong ánh đèn vàng mờ nhạt.
"Lâm Vũ Dạ!" Cô không kìm được bất mãn. "Tại sao em không được? Cô gái đó là ai? Tại sao cô ta có thể gần anh còn em thì không?"
Mấy lời chua chát của cô khiến anh trong lòng vốn đang gay gắt lửa giận liền nguội ngắt như băng. Anh bấm nút gọi trợ lý:
"Tiễn khách."
Lý Lệ Hiền lằng nhằng õng ẹo đã bị trợ lý nam cao to đưa ra ngoài rồi, anh mới nhấc điện thoại lên bấm số của Tuế Lam:
"Điều tra Lý Lệ Hiền cho tôi."
"Cô Lý…?" Tuế Lam chưa kịp hiểu vấn đề thì đầu bên kia đã ngắt máy. Từ nhỏ tới giờ, cô Lý vốn được coi là con dâu tương lai của nhà họ Phan. Chẳng lẽ cô ta thực sự có nhúng tay vào vụ việc lần này?
Còn lại Lâm Vũ Dạ ngồi lại trong văn phòng rộng đến cô đơn, buồn bực rút điếu thuốc ra đốt. Chuyến công tác miền núi chết tiệt đó bao giờ mới kết thúc? Rốt cuộc là bọn họ lặn lội tới nơi khỉ ho cò gáy nào mà sóng điện thoại không tới được? Anh muốn nhìn thấy khuôn mặt cô, muốn ngắm nhìn dáng vẻ như con nhím nhỏ xù lông của cô.
Dù cô dường như đã quên hẳn anh nhưng anh thì không thể. Ngay giây phút bọn họ chạm mặt, bất chấp mấy lớp phòng vệ cô khoác lên người, anh vẫn cảm nhận được một làn hơi quen thuộc, quen tới nỗi lập tức xông thẳng vào nỗi nhớ quay quắt, cô đơn vô hình vô dạng đã mười mấy năm nay anh đều mang vào giấc ngủ.
Vừa mới nghĩ tới, thứ ham muốn hiếm hoi lại len lỏi dần vào tâm trí anh, khuấy động phần tâm tư kín đáo mà anh đã bỏ quên bao nhiêu năm, khiến anh chỉ biết nghiến răng:
"Em giỏi lắm, Mạc Đăng Thư!"


Xe khách chở bốn người nhóm công tác dừng chân ở trung tâm thị xã. Đây là chuyến xe cuối cùng trong ngày. Trương Đoàn ngước nhìn bầu trời đang u ám nặng nề, thúc giục mọi người nhanh chân di chuyển về nhà khách ở cách đó mấy trăm mét.
Thiếu Mai khoác hai chiếc túi lớn, một phía trước, một phía sau. Trên hai tay chị còn xách thêm hai túi đồ nữa. Trương Đoàn cũng vác nặng không kém, ngoài những túi lớn lủng lẳng trước ngực, anh còn vác trên vai một bao tải đặc sản được người dân thân mến gửi tặng. Hai người còn lại là Mạc Đăng Thư và Tiểu Mận mang theo tư trang của cả đoàn, vội chạy lên trước để làm khai báo lễ tân. Suốt cả tuần cùng nhau làm việc, cô đã thân thiết với mọi người hơn nhiều. Trương Đoàn thậm chí còn nói lần sau đi công tác, nhất định sẽ tiến cử đích danh Mạc Đăng Thư khiến cô dở cười dở mếu.
Ổn định nơi ở xong xuôi, từ chối cùng mọi người đi ngắm cảnh thị xã buổi tối, Đăng Thư nhanh chóng ngủ một giấc. Cơ thể cô mỏi nhừ, đã một tuần rồi chưa được ngủ trên nệm nên vừa đặt mình xuống, cơ thể cô tự giác chìm sâu vào mộng đẹp. Trong mơ, cô được ngồi trên ghế massage, trước mặt là một bàn ăn rất lớn, đầy ắp sơn hào hải vị: gà quay sốt tiêu, bò bít tết, lươn om sả… Mới nhìn thôi đã nghe thấy tiếng nước tong tong nhỏ xuống mặt sàn bóng lộn. Cô cứ thế ngụp lặn trong bầu không khí thơm nức mũi với đủ mọi tinh hoa ẩm thực năm châu.
Không biết bao lâu sau, điện thoại đột ngột réo vang khiến cô giật mình. Tiếng léo nhéo “Mời lệnh bà…” giờ đã có phần xa lạ.
Cô thả cái đùi gà giòn tan xuống, quờ tay trong bóng tối, mắt không buồn hé, chỉ bấm nút rồi ú ớ “A ô…” vì miếng gà quay trong miệng vẫn chưa kịp nuốt xuống dạ dày.
Đầu bên kia im lặng. Cô cũng nửa tỉnh nửa mê, tiếp tục nhai chóp chép, còn cảm nhận rõ nước miếng đang tứa ra.
"Em đang ngủ?" Đầu bên kia không rõ vui mừng hay tức giận.
"Đang… ăn…" Cô ú ớ.
"Sao lại ăn giờ này?"
"Ừm…"
Cô không nhớ mình đã đáp lại điều gì nữa, chỉ thấy bên kia phì cười:
"Em ngủ đi. Sáng mai tôi gọi lại."
Sau đó liền ngắt máy. Đăng Thư tiếp tục xơi đến món sườn xào chua ngọt, mặc kệ người kia đang bực bội không ngớt.
Xem ra một nụ hôn không đủ để anh lưu lại tên tuổi trong trí nhớ của cô. Cổ phiếu mã Lâm Vũ Dạ lần đầu bị hạ giá, thậm chí còn thấp hơn một miếng thịt.


Đoàn công tác bốn người trở về trong tình cảnh trống dong cờ mở, trưởng phòng biên tập Trang cùng hai người nữa vừa tan ca làm, nhàn rỗi đứng trước cổng tòa soạn, nhiệt tình ngóng chờ nhận quà đặc sản.
"Hoan nghênh Mạc Đăng Thư của chúng ta không bỏ xác nơi rừng thiêng nước độc!" Trưởng phòng biên tập Trang miệng hô hào, tay nhanh chóng ôm lấy túi trái cây rừng ngon lành, trước khi quay trở vào tòa soạn còn nhân ái buông một câu. "Tất cả tư liệu để lại đây, cầm đồ đạc của em về nghỉ đi, mai cho phép em không cần đến."
Cô mệt phờ sau chuyến đi tám tiếng, chỉ biết ngước lên nhìn bầu trời thành phố chật hẹp đang tà tà ngả bóng hoàng hôn, ngỡ ngàng chưa kịp thích nghi. Mới buổi chiều trước cô còn đang ở nơi thâm sơn cùng cốc, không biết đến văn minh là gì…
Chưa kịp cảm thán xong, đột nhiên có chiếc xe đỗ lại ngay bên cạnh khiến cô giật bắn người, cảm giác rất quen thuộc, liền tò mò hướng ra nhìn.
Cửa kính từ từ hạ xuống, khuôn mặt điển trai của Lâm Vũ Dạ liền hiện ra, nét mệt mỏi mơ hồ còn trong ánh mắt. Anh không cười nhưng nhìn rất ấm áp:
"Lên xe đi."
"Hả?" Cô nhìn ngang ngó dọc, xác định đối tượng mà anh đang nói chuyện cùng là ai.
"Chỗ này không được đỗ xe." Anh hơi cau mày. "Lên đi."
Mạc Đăng Thư ngơ ngác ôm túi quần áo chui vào chỗ ghế phụ, hoàn toàn không biết nhóm những nhân viên nhanh nhạy xuất sắc của tòa soạn đã kịp thời mở hội nghị bàn tròn, vừa gặm mận rừng, vừa rôm rả bàn tán về nhân vật vừa xuất hiện kia có liên quan gì tới biên tập viên nổi tiếng lạc hậu của bọn họ.
"Chiếc xe đó là loại giới hạn số lượng sản xuất." Trương Đoàn, nhân viên chính thức của tổ phóng viên, nhanh miệng phán. "Người này nếu không phải giàu có thì là cực kì giàu có."
"Đừng nói tới thứ vật chất tầm thường!" Tiểu Mận, nhân viên thực tập của tổ phóng viên, không màng thứ bậc nguýt dài. "Nếu mỗi sáng thức dậy liền được khuôn mặt tuấn tú kia hôn lên thì dù anh ta có nghèo kiết xác tôi cũng nguyện ý."
"Lúc đó chỉ sợ cái miệng chưa đánh răng của cô hà hơi làm anh ta bất tỉnh nhân sự!" Trưởng phòng biên tập Trang cười cười, tay đẩy gọng kính trên mũi, phô ra khí chất của giáo sư khảo cổ học đang nghiên cứu mẫu vật vừa khai quật được. "Người phong độ, hào hoa nhường kia tốt nhất nên đóng vào hộp bằng kính, bên trong phun khí ni – tơ, bên ngoài đề biển “Hóa thạch quý hiếm” để bảo tồn mẫu gen."
Tất cả cùng u ám gật gù, thống nhất rằng ông trời thực công bằng. Cái hóa thạch giàu có, đẹp trai, phong nhã kia không những mắt rất kém mà còn tai rất nặng, hôm nay tới nhầm địa chỉ, đón nhầm đối tượng, đi một đoạn đường dài rồi vẫn không thấy có dấu hiệu phát hiện ra mà quay lại trả người!
"A, người đó…" Thiếu Mai vốn là nhân viên kỳ cựu của phòng thông tin, đã từng có cơ hội gặp gỡ những nhân vật có địa vị thuộc nhiều lĩnh vực khác nhau, cảm thấy gương mặt trong ô tô kia rất quen thuộc. Chị lấy điện thoại ra tra cứu một hồi, cuối cùng phán một câu khiến tất cả đều thất kinh nhảy lùi một bước. "Chính là Lâm Vũ Dạ, ông chủ của công ty ILA’s có tòa trụ sở chính đối diện trung tâm thương mại quận A. Là người đàn ông nổi tiếng quyến rũ, thành đạt, có biết bao mỹ nhân, cả diễn viên, hoa hậu muốn chinh phục mà chẳng được anh ta đoái hoài. Thì ra gu của anh ta là thế này! Đúng là tư duy của giới tư bản thật khác người thường."
Đám người có mặt quanh bàn tròn đua nhau há hốc cả miệng, tất cả cùng lấy điện thoại ra tra thông tin.
"Chắc là anh ta chứ?" Trương Đoàn vừa đọc bản lý lịch trích ngang của Lâm Vũ Dạ trên báo điện tử vừa run rẩy. "Không phải là có ai đó giả mạo anh ta để lừa cô nhóc nhà chúng ta chứ?"
Biên tập Trang chăm chú nhìn ảnh, nói: "Mạc Đăng Thư nhà chúng ta không tiền không sắc, lại rất tin người, muốn lừa dễ như trở bàn tay, nếu có tiền thuê xe xịn như vậy mà đi lừa con bé thì chắc chắn hắn lỗ chỏng vó rồi!"
Thiếu Mai khẳng định chắc nịch: "Thấy cái biển số xe của anh ta không? Số rất đẹp. Chắc chắn không sai đâu. Người đó chính là Lâm Vũ Dạ, ông chủ của ILA's đấy."
Một lần nữa, toàn thể thành viên hội nghị bàn tròn có mặt tại hiện trường đều đồng loạt đổi sang vẻ mặt hồ hởi tán thành biên tập viên Mạc Đăng Thư nổi tiếng lạc hậu của bọn họ đã nhặt được cục kim cương, tòa soạn sẽ được thơm lây! Thân là đồng nghiệp, bọn họ nhất định sẽ hết mình tương trợ cô hoàn thành “đại nghiệp”, trói chặt cục kim cương này. Tất cả vì lợi ích tòa soạn!

Vũ Dạ không hề hay biết mình đã trở thành mục tiêu chung của những nhân viên mẫn cán nhất trong tòa soạn X. Anh lái xe vòng qua quảng trường, sau đó rẽ sang khu phố ẩm thực mà vẫn không giảm tốc độ.
"Em thích đồ Tây hay đồ Nhật?" Anh vẫn giữ kiểu nói chuyện mà chẳng buồn nhìn đối tượng cần nghe nên Mạc Đăng Thư phải mất mấy giây mới nhận ra có người đang muốn mời cơm mình.
"Đồ Nhật." Cô thuận miệng đáp, rồi chợt nhớ ra điều quan trọng, vội xua tay. "Khoan, khoan, có việc gì mà anh mời tôi ăn?"
Xe đã dừng vừa vặn trước một nhà hàng Nhật rất lớn. Anh điềm nhiên đi vào khiến cô líu ríu bước theo. Nhìn bộ dạng cô lúc này tệ hết biết mà: tóc tai rối bời, mặt mũi bơ phờ, thần sắc mệt mỏi, lại còn ôm theo bọc quần áo trông chẳng khác nào người vô gia cư đang lẽo đẽo bám theo một ông chủ hào hoa, giàu có, hi vọng kiếm được một vài xu lẻ.
"Cậu chủ Lâm, mời đi lối này." Nhân viên mặc kimono xinh đẹp liền nhanh chóng hướng dẫn mà không cần Vũ Dạ mở miệng. Chẳng lẽ anh ta đã thực sự đặt bàn từ trước, khi nãy hỏi cô chỉ để cho vui?

Download APP, continue reading

Chapters

89