Chương 16 Gọi tên anh đi

by Phủng Anh 18:38,Dec 25,2020
Phát hiện muộn màng đó khiến cô ỉu xìu như con mèo mắc mưa, chán nản nhìn cái người cao ráo kia đang hài lòng tận hưởng không gian thoáng đãng bên bờ sông lớn rực rỡ ánh đèn.
"Trời đẹp thế này, cứ ngồi rúm ró trong một xó thì thật lãng phí." Lâm Vũ Dạ đứng dưới bầu trời đêm, gió lộng thổi tung mái tóc lòa xòa.
Cô lầm bầm câu gì đó trong miệng rồi cũng mở cửa xe, bước lại gần bờ sông. Con sông lớn như một tấm kính đen khổng lồ lấp loáng ánh sáng muôn màu, chốc chốc lại vỗ nhẹ những âm thanh ì oạp mát mẻ.
"Đã lâu không ngắm trời đêm." Anh đem cốc cà phê đặt vào tay cô rồi ngước lên cao, dưới vòm trời đầy sao tùy tiện nở một nụ cười nhẹ nhõm.
"Tôi cũng vậy." Cô nhận lấy cốc cà phê, hài lòng vì hương vị đậm đà tuyệt vời. Không khí thoáng đãng rất nhanh làm tâm trạng cô tốt lên.
Anh hơi giật mình, khẽ liếc cô, chỉ thấy một biểu hiện lặng lẽ, đành nói ra nghi hoặc trong lòng:
"Từ bao giờ?"
"Để xem…" Cô không để ý biểu hiện trên mặt anh, bất giác đưa tay vỗ vỗ trán, mắt hơi tối lại. "Năm ngoái."
Mắt anh còn tối hơn: “Với ai?”
Cô lặng thinh. Còn với ai được nữa ngoài cái tên cô đã muốn quên đi từ lâu mà không quên nổi.
"Đinh Vượng Quang?" Dưới rèm mi sẫm màu, đôi con ngươi anh lóe lên một tia sáng lạnh lẽo.
"Anh biết anh ta?"
"Tại sao tôi phải biết hắn ta?" Tổng giám đốc Lâm khinh thường lườm cô.
Vẻ mặt khó chịu đó khiến cô bật cười. Không ngờ cũng có ngày cô cùng một người lạ hoắc thảo luận về đề tài đáng chết này.
"Lâm Vũ Dạ, tôi có thắc mắc." Cô đột nhiên cười rất tươi, giơ tay như học sinh muốn phát biểu khiến anh chỉ biết thu lại cái lườm của mình. "Có phải anh không coi tôi là phụ nữ?"
Khuôn mặt tuấn tú đơ ra, một lúc sau khóe miệng mỏng của anh mới cong lên, nhắc nhở một câu:
"Tôi không có hứng thú gần gũi với đàn ông, Mạc tiểu thư."
Cô cố ý không buông tha:
"Người ta bảo anh không thích phụ nữ, nhưng anh lại nói thích tôi. Tôi về nhà vắt tay lên trán nghĩ đi nghĩ lại, tự thấy mình không có gì để thu hút anh cả. Đến người bình thường như Đinh Vượng Quang còn chê tôi không xứng…"
Anh không thích sự tự ti này, nó vốn không phải bản tính của cô. Mạc Đăng Thư trong lòng anh rất hoạt bát, hăng hái, lúc nào cũng mỉm cười lao về phía trước bất chấp khó khăn. Còn trước mặt anh lúc này là một con chim nhỏ từng bị ném rơi khỏi tổ, dò dẫm bước nào cũng sợ dưới chân là cành mục, nhánh khô.
"Chuyện đó em không nên nhớ."
Thế nhưng cái nhíu mày miễn cưỡng của anh lại khiến cô nghĩ rằng anh đang muốn phủi bay mấy lời thổ lộ bốc đồng của mình lúc lửa dục tăng cao.
Nghĩ cô là ai mà muốn đụng là đụng, muốn đá là đá?
Cô chanh chua giễu cợt:
"Trí nhớ của tôi vốn rất tốt, lời nào đã nói ra cũng đều nhớ rất rõ ràng, không giống như anh, muốn quên là quên ngay được!"
"Thật à?" Anh mím môi, nén xuống thứ chua chát vừa dâng lên, chầm chậm quay đầu nhìn thẳng vào cô bằng ánh mắt kỳ lạ. "Sao tôi thấy hình như ngược lại?"
Vẻ mờ mịt trên mặt cô khiến anh phát bực. Cô đúng là đã quên hẳn rồi, chu kỳ mười năm của cô đã quay một vòng mới, trút bỏ toàn bộ những ký ức của vòng quay cũ. Suốt mấy ngày nay, báo cáo về cô anh đã đọc đi đọc lại không biết bao nhiêu lần, càng đọc càng hận mình đã để cô rời khỏi tầm tay của anh quá lâu.
Cô nhún vai, không muốn tiếp tục nói chuyện theo kiểu trống đánh xuôi kèn thổi ngược với anh nữa, định quay lại xe thì đột nhiên thấy thân mình bị nhấc bổng lên.
“Huỵch” một tiếng khe khẽ, cô đã bị người kia đặt ngồi ngay ngắn trên nắp ca – pô xe. Phần hông rắn chắc của anh chen vào giữa hai chân cô, buộc cô phải tiếp nhận mùi hương nam tính ở cự ly rất gần. Khuôn mặt hai người kề nhau thật sát.
"Cái đại não chết tiệt của em!"
"Hả?..." Có phải là đang chửi cô không?!
Anh cúi xuống, tóc rủ chạm gò má cô, hai mắt đen láy bập bùng như có lửa đốt:
"Mạc Đăng Thư, đây là do em thân lừa ưa nặng." Anh cúi sát hơn, đến nỗi bờ vai che kín cả bầu trời lấp lánh trong tầm mắt cô. "Nghe cho rõ đây, tâm trí của em, hãy dùng tất cả tâm trí của em để nhớ lấy tôi, nhớ lấy tên tôi và một mình tôi."
Đôi môi anh không khoan nhượng, hung hăng phủ lấy cái miệng tròn đang cong lên của cô, làm nó không thể khép lại dưới sức ép dồn dập.
Mạc Đăng Thư nhăn mặt, muốn kháng cự lại sự tiếp xúc nhưng không thể. Anh cứ ép cô, áp sát khiến người cô dần ngả ra sau, không còn cách nào khác ngoài túm lấy ngực áo sơ – mi mát lạnh của anh để không bị ngã xuống nắp ca – pô.
Hương vị cà phê nồng đượm tràn ngập khoang miệng, buộc đầu óc cô tỉnh táo lạ thường để cảm nhận được đầu lưỡi ấm của anh khuấy động từng góc nhỏ mềm mại của mình.
Anh ta thường bắt đầu nụ hôn một cách hung bạo. Nhưng sau đó, khi cô đã lơi lỏng kháng cự, nhiệt tình của anh liền chuyển sang một trạng thái khác.
Quá đỗi dịu dàng.
Tới nỗi cô muốn rũ sạch những mệt mỏi vừa trải qua, ném hết những căng thẳng lại cùng đám đông hỗn loạn ngoài kia để chìm đắm vào không gian ấm áp yên tĩnh của anh.
Hơi thở nam tính xông vào mũi khiến cô không kìm lòng được, liền dồn hết sức đón nhận. Lần này cô không bị anh cuốn đi mà vững vàng giữ vị trí, còn đem bối rối ban đầu chuyển thành ngang bướng, một mặt ngăn chặn sự tiến công của anh, mặt khác lại lợi dụng sơ hở của anh để công thành chiếm đất. Đôi môi cô thách thức sự kiên nhẫn của anh cũng như tò mò đẩy tới cùng giới hạn của bản thân.
Sự phản công bất ngờ khiến Lâm Vũ Dạ cực kỳ thích thú, ánh mắt hoang dã lóe lên một tia sáng sắc bén tới mức muốn xuyên dọc qua thân thể người đối diện. Đôi tay to lớn của anh tóm lấy hông cô, rất nhanh chóng nâng lên khiến cô chỉ còn cách quặp chặt hai chân vào hạ sườn anh, sau đó chuyển thành anh ngồi xuống nắp ca -pô và ôm cô gọn ghẽ trong lòng.
"Nói anh nghe…" Anh đột nhiên dứt khỏi sự miệt mài của cô, khiến cô cảm thấy có chút mất mát, thân người vô lực ngả về phía trước chuếnh choáng. Hai tay anh xoa lưng tấm lưng nhỏ, khéo léo vỗ về giúp cô điều tiết cảm xúc. "Tên của anh là gì?"
Cô đang trong cơn mụ mị, cứ bướng bỉnh tiến sát lại anh, đòi hỏi tiếp tục nhưng anh vẫn kiên quyết không để cô vừa ý, chỉ chăm chú vuốt ve để điều hòa hơi thở của cô.
"Em nhớ anh không? Có nhớ chút nào không?"
Mạc Đăng Thư tưởng anh hỏi về những ngày cô đi công tác, liền thật thà gật đầu. Lâm Vũ Dạ một bụng mừng thầm, hài lòng đem nụ cười tiến đến gần cô hơn một chút nhưng vẫn không để đôi môi đang sưng mọng xinh đẹp kia đạt được mục đích.
"Gọi tên anh đi."
Cô mỉm cười, trong mắt chỉ còn thấy khóe miệng mỏng của anh đang cong lên, liền nói rất nhanh: “Lâm Vũ Dạ”.
Cả người anh cứng ngắc, Mạc Đăng Thư không chần chờ lao tới, chẳng thấy bị bàn tay nào kéo lại. Mất một giây hồi phục ý thức, anh nhanh như cắt tóm lấy gáy cô, kéo ra xa để hai người nhìn rõ mặt nhau, sợi tơ bạc nối giữa vành môi họ ánh lên rồi đứt, tan thành hàng trăm hạt bụi nước li ti.
"Nói lại lần nữa!" Anh lạnh tanh yêu cầu.
"Lâm Vũ Dạ."
"Một lần nữa." Đôi mắt dài của anh nheo lại nhưng vẫn không giấu hết những tia lạnh lẽo, rõ là đang muốn khủng bố.
Cô bị bộ dạng tối tăm của anh làm chột dạ, bèn hít một hơi, nghi hoặc nói rất khẽ:
"Chẳng lẽ không phải là Lâm… Vũ Dạ?"
"Em mang cả não trái và não phải ra nghĩ cho kỹ cho tôi!" Một tiếng rống to từ đỉnh đầu anh phát ra khiến cô giật nảy người.
Cô ương ngạnh nhìn lại, cất giọng đầy thương cảm:
"Lâm thiếu gia, xin hỏi tôi đang có diễm phúc được tiếp chuyện với nhân cách số mấy của anh vậy?"
Im lặng mất một giây. Cuối cùng, Lâm thiếu gia thất bại thở hắt ra, hai ngón tay không khoan nhượng nhéo má cô thật lực!
"Đau quá…"
"Bỏ đi. Em còn biết đau?" Anh bất lực lùi bước. Hẳn là cô đã quên sạch rồi.
Mạc Đăng Thư khó chịu nhìn anh.
Cái người này có bị bệnh thần kinh không vậy? Đột nhiên bắt người ta gọi tên mình rồi lại đột nhiên khi dễ người ta. Cô bất mãn chồm lên cắn một miếng lớn vào hõm vai anh. Dám nói đau, cô sẽ cho anh ta biết thế nào là đau!
Anh gồng mình chịu trận, cho cô hung hăng cắn tới mỏi quai hàm, hai tay chỉ biết ôm cô thật chặt, một lời cũng không nói. Cứ thế để nước miếng của cô thấm ướt vai áo sơ – mi đắt tiền.
Kiên nhẫn chịu đựng như vậy, có phải anh ta thích cô thật không?
Mùi hương nhàn nhạt từ áo sơ - mi thấm vào chân răng có chút quen thuộc. Cảm giác được cắn một thứ vừa đàn hồi vừa ấm như thế này thực thích. Rất dễ chịu.
Đang thi triển công phu “cẩu xực”, chợt tiếng chuông điện thoại vang lên dập tắt cảm hứng S đang cuồn cuộn sôi trào trong huyết quản Mạc Đăng Thư. Cô thừ người ra, lườm nạn nhân lúc này vẫn đang chăm chú nhìn mình một cái rồi mới đủng đỉnh mở máy.
"A lô, Thanh à?"
Đáp lại cô là một chuỗi những tiếng còi xe chói tai, trong đó thanh âm ồ ồ đặc trưng đang thời kỳ vỡ giọng của em trai cô nổi bật nhất:
"Chị, không xong rồi. Bố mẹ bị tai nạn."
"Em nói sao? Tai nạn?" Cô suýt nhảy lên, quên phắt mình đang ngồi ở đâu.
Mạc Đăng Thanh hít một hơi thật sâu, mãi mới thở ra mấy tiếng:
"Em đang ở trên xe cấp cứu, một lát nữa sẽ về tới bệnh viện thành phố."
"Bố mẹ bị làm sao?" Hai tay cô ôm chặt điện thoại, giọng đã lạc đi. Nếu không có Lâm Vũ Dạ nhanh tay ôm chặt thì cô đã ngã ngửa xuống đất.
"Gãy xương, chảy nhiều máu lắm."
Cả thân người cô run bần bật, làm sao lại có chuyện kinh khủng như vậy? Hai người cùng bị tai nạn một lúc…
"Chị… chị còn đó không?"

Download APP, continue reading

Chapters

89