Chương 15 Làm giàu không khó
by Phủng Anh
18:37,Dec 25,2020
Thoát khỏi vụ ẩu đả, Mạc Đăng Thư cùng Thiếu Mai mệt mỏi lê bước tới trạm xe bus. Cô không kìm được xúc động, hai bàn tay cứ run lên. Xưa nay cô cùng Vương Hải Nhi có không ít dịp đụng độ, nếu có đấu đá cũng chỉ vài lời châm chích nhau là đủ. Vậy mà hôm nay cô ta dám vứt bỏ thể diện, làm loạn giữa chốn đông người. Bản thân còn đang mang thai mà dám kích động đám đông, chẳng lẽ không sợ đứa con trong bụng gặp nguy hiểm? Hơn nữa, cô cùng bọn họ đã coi nhau như kẻ thù không đội trời chung, Đinh Vượng Quang nhìn thấy cô nếu không chán ngán thì cũng coi thường, hà cớ gì Vương Hải Nhi rỗi việc chạy đến chửi mắng cô là kẻ cướp chồng?
"Đỡ hơn chưa?" Thiếu Mai đưa lon nước lạnh cho cô rồi ngồi xuống bên cạnh.
"May mà có chị…" Cô yếu ớt nói. Bao nhiêu kinh hãi cứ thế ào ào tuôn ra. Cô không biết mình đã kể những gì với người đồng nghiệp hào hiệp, chỉ biết sau khi cô nói xong, chị liền buông một câu:
"Bản thân không mạnh mẽ sẽ khiến người ta nổi lên ham muốn chà đạp mình."
Điện thoại của Mạc Đăng Thư chợt réo liên hồi. Cô liếc nhìn dãy số đang nhấp nháy, không muốn nghe chút nào. Nhưng dường như người gọi rất kiên nhẫn, hết lượt đổ chuông liền tiếp tục gọi lại. Thiếu Mai chịu không nổi cái nhạc chuông kỳ quái của cô, sốt ruột nói:
"Không muốn nghe thì tắt máy. Không dám tắt máy thì nghe sớm đi."
Cô đành ấn nút màu xanh.
"Em làm gì mà mãi mới trả lời?" Tiếng Lâm Vũ Dạ vang lên ở đầu bên kia, rõ là đang không hài lòng.
Giọng anh trầm trầm khiến cô nghe thấy rất dễ chịu, liền bình tâm lại.
"Tôi đang… bận."
"Bận đứng chờ xe bus?"
"... Sao anh biết?" Cô giật thót, vội đảo mắt nhìn quanh tìm kiếm xem có chiếc xe thể thao nào đỗ gần đó. "Tìm tôi có việc gì?"
Nhất định không được lên xe của anh ta. Nếu không… nếu không thì sẽ… tiếp tục bị lừa nữa!
Anh cau mày, rất phật ý:
"Tôi vừa xong việc ở công ty, muốn tìm em làm nốt việc tối qua."
"Việc tối qua?" Cô bới lại mớ ký ức lộn xộn trong đầu, mức độ cảnh giác được nâng lên nấc cao nhất. "Lâm Vũ Dạ, tôi không có chuyện gì cần nói với anh hết. Anh cũng đã đồng ý xí xóa hóa đơn bữa tối rồi…"
Chợt, cô ngừng nói, quay sang người bạn bên cạnh: “Thiếu Mai?”, chỉ kịp thấy chị ngồi thụp xuống, ôm bụng nhăn nhó dữ dội.
"Chị sao thế?"
Thiếu Mai ngẩng lên, mặt mũi tái nhợt, mắt trợn ngược, sùi bọt mép khiến cô sợ gần chết:
"Tôi đau bụng quá, đau quá… Muốn vào bệnh viện."
Chị thều thào như đang trăn trối.
"Để em gọi taxi." Lớp da mặt của Thiếu Mai xô vào nhau thành từng đụn muốn dọa chết Đăng Thư, cô dáo dác quay liền một vòng 360 độ mà không thấy chiếc taxi nào gần đó. Chết tiệt, thường ngày ở đây taxi đông như kiến cỏ, sao lúc cần kíp lại rủ nhau chạy sạch?
"Bảo bạn trai cô qua chở tôi đi, tôi không chịu được nữa!"
Cô ngơ ngác, thấy chị nhăn nhó chỉ chỉ vào chiếc điện thoại trên tay mình, liền tỉnh ra: “Bạn tôi bị đau, anh giúp tôi đưa chị ấy vào viện được không?”
Chưa nói xong, đầu bên kia đã lập tức tắt máy cái phụt. A, quân hèn nhát, tán gái thì dẻo mỏ, đến lúc hoạn nạn cần giúp đỡ thì chạy nhanh hơn vận động viên nước rút!
Cô trong lòng chửi thầm, vội quay lại dìu Thiếu Mai ngồi xuống bồn cây gần đó rồi chạy ra sát mép đường điên cuồng vẫy xe.
“Két!” một tiếng, chiếc xe màu đen quen thuộc đỗ xịch ngay bên cạnh. Vũ Dạ mở cửa xe, bước xuống vừa mở cửa ghế sau vừa nói: “Đưa bạn em lên xe đi!”.
Đăng Thư kinh ngạc há hốc miệng, luýnh quýnh làm theo, cũng may Thiếu Mai còn lết đi được, không thì cô phải lăn chị mất. Cửa xe vừa đóng lại, Lâm Vũ Dạ đã lái vút đi.
"Chị đừng có dọa em đấy nhé." Mạc Đăng Thư lẩm bẩm, hai tay nắm chặt bàn tay đang run run của Thiếu Mai, trong lòng lo sợ không biết có phải trong cuộc ẩu đả khi nãy chị bị ai đánh vào bụng không. "Sắp đến rồi, cố chịu một chút."
Đi tới một ngã tư trước mặt thì đèn đỏ, chợt Thiếu Mai đang nằm rên hừ hừ bỗng bật dậy hét lớn: “Rẽ phải!”
"Đó không phải đường đến bệnh viện." Lâm Vũ Dạ liếc nhìn chị qua kính chiếu hậu.
"Đúng thế!" Chị cười ha ha. "Tôi hết đau rồi. Làm phiền cậu đưa tôi về nhà."
Hai con mắtcủa Mạc Đăng Thư tròn như hai cái bát con:
"Vẫn nên vào viện kiểm tra chứ?"
"Không cần!" Thiếu Mai vỗ ngực bồm bộp, giống như mấy vị đại hiệp trong phim chưởng. "Đại ca đây từ nhỏ tới lớn chưa biết đau bụng là gì. Về nhà!"
Xe ngoan ngoãn rẽ phải, đi theo theo chỉ dẫn của Thiếu Mai, vòng vèo chừng nửa tiếng đồng hồ. Tới nơi, chị nhảy phắt xuống, nhanh nhẹn không kém Tôn Ngộ Không. Trước khi bước vào nhà còn quay sang nhìn tài xế đẹp trai, hào sảng giơ một dấu “V” rồi mới ngoe nguẩy bỏ đi. Lâm Vũ Dạ hiếm khi bày tỏ biểu cảm cũng phải tủm tỉm cười thầm, không ngờ trên đời này lại có người hiểu ý anh như vậy, so với tài xế Lưu hay mấy viên thư kí thân tín cũng không kém là bao. Đã thế còn hành xử rất khéo léo. Thiếu Mai đúng không? Lâm Vũ Dạ lẳng lặng ghi nhớ cái tên này, định sau này sẽ tìm cách báo đáp chị.
Mạc Đăng Thư ngơ ngơ ngác ngác nhìn hai người bọn họ trao đổi điệu cười khó hiểu, cảm thấy trên đầu mình hình như đang nhú dần một cặp sừng bò. Giống như là cô vừa bị bọn họ vừa bắt tay nhau lừa cho một vố thì phải!
"Chuyển lên ghế trên đi!" Lâm Vũ Dạ ngoắc tay ra hiệu, khuôn mặt không biểu lộ cảm xúc nhưng tâm tình có vẻ dễ chịu.
Cô trong đầu vẫn mơ hồ, lẳng lặng chuyển vị trí. Mãi tới khi chiếc xe thể thao rời khỏi khu nhà của Thiếu Mai rồi mới nhớ ra một việc:
"Anh muốn giở mặt đòi tiền tôi? Không có cửa đâu!"
"Sao em lại nghĩ xấu về tôi thế?" Anh chớp mắt, rất ngây thơ hỏi.
Cô lườm anh một cái, thận trọng nói:
"Khi nãy anh nói làm nốt việc tối qua…"
"Tôi và em đã đồng ý cùng trao đổi việc xóa nợ mà. Chỉ cần làm nốt…"
Đây là đang nói về việc cô chịu hôn anh ta một cái, anh ta sẽ đồng ý xóa nợ cho cô. Dù lúc đó bụng dạ cô không tốt nhưng đã cắn răng làm cho xong. Tuy nụ hôn đó hơi đau đớn ê ẩm một tẹo, nhưng dù thế nào cũng vẫn là hôn.
"Đã xong rồi!" Cô nhảy dựng lên, hai tai đỏ bừng. "Tuy không được nghiêm chỉnh lắm nhưng tôi đã… đã làm việc đó rồi."
"Chưa hề." Anh đáp tỉnh rụi khiến cô bực không chịu nổi. Sao anh ta có thể quên được một nụ hôn suýt thì mẻ cả răng như thế chứ?
"Rồi!" Cô không nề hà mà vút giọng lên. "Làm sao anh có thể nói dối trắng trợn thế? Môi của tôi đến giờ vẫn còn đau đây này."
Nói không ngoa, trong thời khắc “bán hôn gạt nợ” đó, cú va đập quá mạnh khiến răng cô bập vào môi, mãi sau này mới phát hiện ra đã chảy máu không ít. Mạc Đăng Thư không ngại làm mặt xấu, dùng hai ngón tay kéo trề môi dưới, khoe ra vết thương cho Lâm Vũ Dạ nhìn thấy.
Anh phanh xe lại, hướng ra ngoài gọi hai cốc cà phê mang về. Sau đó mới thèm quay sang nhìn cô rất nghiêm túc như cảnh sát hỏi cung tội phạm:
"Bằng chứng đâu?"
"Ây... ằng ứng ây òn ì..." Cô vừa chỉ tay vào vết thương đang bị kéo ra, vừa ú ớ nói. Không ngờ, Lâm Vũ Dạ vẫn lạnh lùng nói:
"Lỡ đâu là do em tự làm mình bị thương thì sao? Tôi cần bằng chứng rõ ràng và cụ thể đến mức không thể chối cãi."
Lâm Vũ Dạ là tên khốn! Hôm nay cô bước chân gì ra khỏi nhà mà chưa đầy một tiếng đồng hồ đã đụng độ tới hai kẻ không ra gì! Đăng Thư muốn chửi một tràng giang đại hải cái loại người tráo trở này! Thật muốn phát điên mà!
"Đưa bằng chứng ra đây, tôi sẽ lập tức công nhận. Còn không thì bắt buộc phải phiền Mạc tiểu thư vậy."
Anh trưng ra nụ cười mê hồn. Tướng từ tâm sinh, bản tính ma quỷ mới nhào nặn ra được dung mạo đẹp như yêu tinh!
Cô nghiến răng, buông tay khỏi cánh môi đã đỏ bừng, bất mãn cùng cực:
"Anh làm giàu bằng phương thức này phải không? Muốn bằng chứng chứ gì."
Điên lắm rồi! Cô rút phắt điện thoại ra, một tay chuyển sang chế độ chụp ảnh, tay kia túm cổ áo sơ mi của người bên cạnh kéo sát về phía mặt mình. Môi vừa chạm môi liền bấm nút chụp liên tục.
Anh ta dĩ nhiên rất hài lòng, nhanh chóng phối hợp, đỡ lấy gáy cô, từ từ hưởng thụ. Một lúc lâu đủ để cô tiêu tốn hết dưỡng khí trong phổi mới chịu thả ra, nhân lúc cô đang cố gắng điều hòa hô hấp thì đoạt lấy điện thoại, thoăn thoắt bấm một loạt nút.
“Ping!”, một tin nhắn hình ảnh bay vào chiếc điện thoại đắt tiền của tổng giám đốc Lâm.
"Tuyệt phẩm!" Anh mở hình ảnh vừa nhận được, ngắm nghía một hồi, thỏa mãn cười.
Mạc Đăng Thư vừa liếc thấy “tuyệt phẩm” liền muốn ói. Khuôn mặt cô to đùng chiếm gần hết màn hình, đã thế biểu cảm lại còn xấu xí không thể tả - môi chu lên, hai mắt nhắm tịt, mặt nhăn như tờ giấy nhàu, tóm lại là hình ảnh nhân hóa chính xác của một con khỉ vừa nhấm phải quả ớt chỉ thiên!
Vừa đúng lúc có người gõ gõ bên ngoài, cửa kính xe liền hạ xuống.
"Thưa quý khách, cà phê của quý khách đã xong."
Vũ Dạ nhanh chóng trả tiền, đặt hai chiếc cốc vào xe rồi vui vẻ lái đi:
"Giờ chúng ta làm nốt việc tối qua nhé!"
"Việc gì?" Hai mắt cô mờ mịt, cảm thấy có gì đó không đúng ở đây.
Anh cười rất tươi:
"Tôi đã nói sẽ mời đồ uống. Không ngờ được cảm ơn nhiệt tình như vậy nên tôi sẽ cân nhắc gợi ý của em về phương thức làm giàu này."
Lúc này cô mới nhớ ra hôm qua sau bữa ăn, anh có giục cô trả tiền và nói sẽ mời lại đồ uống. Lúc ấy cô đang hoảng loạn vì cái khúc trước mà quên mất cái khúc sau.
Nói như vậy, anh cứ khăng khăng nói “chưa”, tức là “chưa mời” sao?
Cũng có nghĩa là cô mất oan một nụ hôn sao?!
Đã thế còn chụp ảnh lại nữa!
Mà ảnh thì vô cùng bôi bác, mang tính “dìm hàng” quá cao!
Tệ nhất là cái thứ “hàng bị dìm” ấy lại đang nằm trong tay đối phương!
Trời ơi, thật tức chết mà!
"Đỡ hơn chưa?" Thiếu Mai đưa lon nước lạnh cho cô rồi ngồi xuống bên cạnh.
"May mà có chị…" Cô yếu ớt nói. Bao nhiêu kinh hãi cứ thế ào ào tuôn ra. Cô không biết mình đã kể những gì với người đồng nghiệp hào hiệp, chỉ biết sau khi cô nói xong, chị liền buông một câu:
"Bản thân không mạnh mẽ sẽ khiến người ta nổi lên ham muốn chà đạp mình."
Điện thoại của Mạc Đăng Thư chợt réo liên hồi. Cô liếc nhìn dãy số đang nhấp nháy, không muốn nghe chút nào. Nhưng dường như người gọi rất kiên nhẫn, hết lượt đổ chuông liền tiếp tục gọi lại. Thiếu Mai chịu không nổi cái nhạc chuông kỳ quái của cô, sốt ruột nói:
"Không muốn nghe thì tắt máy. Không dám tắt máy thì nghe sớm đi."
Cô đành ấn nút màu xanh.
"Em làm gì mà mãi mới trả lời?" Tiếng Lâm Vũ Dạ vang lên ở đầu bên kia, rõ là đang không hài lòng.
Giọng anh trầm trầm khiến cô nghe thấy rất dễ chịu, liền bình tâm lại.
"Tôi đang… bận."
"Bận đứng chờ xe bus?"
"... Sao anh biết?" Cô giật thót, vội đảo mắt nhìn quanh tìm kiếm xem có chiếc xe thể thao nào đỗ gần đó. "Tìm tôi có việc gì?"
Nhất định không được lên xe của anh ta. Nếu không… nếu không thì sẽ… tiếp tục bị lừa nữa!
Anh cau mày, rất phật ý:
"Tôi vừa xong việc ở công ty, muốn tìm em làm nốt việc tối qua."
"Việc tối qua?" Cô bới lại mớ ký ức lộn xộn trong đầu, mức độ cảnh giác được nâng lên nấc cao nhất. "Lâm Vũ Dạ, tôi không có chuyện gì cần nói với anh hết. Anh cũng đã đồng ý xí xóa hóa đơn bữa tối rồi…"
Chợt, cô ngừng nói, quay sang người bạn bên cạnh: “Thiếu Mai?”, chỉ kịp thấy chị ngồi thụp xuống, ôm bụng nhăn nhó dữ dội.
"Chị sao thế?"
Thiếu Mai ngẩng lên, mặt mũi tái nhợt, mắt trợn ngược, sùi bọt mép khiến cô sợ gần chết:
"Tôi đau bụng quá, đau quá… Muốn vào bệnh viện."
Chị thều thào như đang trăn trối.
"Để em gọi taxi." Lớp da mặt của Thiếu Mai xô vào nhau thành từng đụn muốn dọa chết Đăng Thư, cô dáo dác quay liền một vòng 360 độ mà không thấy chiếc taxi nào gần đó. Chết tiệt, thường ngày ở đây taxi đông như kiến cỏ, sao lúc cần kíp lại rủ nhau chạy sạch?
"Bảo bạn trai cô qua chở tôi đi, tôi không chịu được nữa!"
Cô ngơ ngác, thấy chị nhăn nhó chỉ chỉ vào chiếc điện thoại trên tay mình, liền tỉnh ra: “Bạn tôi bị đau, anh giúp tôi đưa chị ấy vào viện được không?”
Chưa nói xong, đầu bên kia đã lập tức tắt máy cái phụt. A, quân hèn nhát, tán gái thì dẻo mỏ, đến lúc hoạn nạn cần giúp đỡ thì chạy nhanh hơn vận động viên nước rút!
Cô trong lòng chửi thầm, vội quay lại dìu Thiếu Mai ngồi xuống bồn cây gần đó rồi chạy ra sát mép đường điên cuồng vẫy xe.
“Két!” một tiếng, chiếc xe màu đen quen thuộc đỗ xịch ngay bên cạnh. Vũ Dạ mở cửa xe, bước xuống vừa mở cửa ghế sau vừa nói: “Đưa bạn em lên xe đi!”.
Đăng Thư kinh ngạc há hốc miệng, luýnh quýnh làm theo, cũng may Thiếu Mai còn lết đi được, không thì cô phải lăn chị mất. Cửa xe vừa đóng lại, Lâm Vũ Dạ đã lái vút đi.
"Chị đừng có dọa em đấy nhé." Mạc Đăng Thư lẩm bẩm, hai tay nắm chặt bàn tay đang run run của Thiếu Mai, trong lòng lo sợ không biết có phải trong cuộc ẩu đả khi nãy chị bị ai đánh vào bụng không. "Sắp đến rồi, cố chịu một chút."
Đi tới một ngã tư trước mặt thì đèn đỏ, chợt Thiếu Mai đang nằm rên hừ hừ bỗng bật dậy hét lớn: “Rẽ phải!”
"Đó không phải đường đến bệnh viện." Lâm Vũ Dạ liếc nhìn chị qua kính chiếu hậu.
"Đúng thế!" Chị cười ha ha. "Tôi hết đau rồi. Làm phiền cậu đưa tôi về nhà."
Hai con mắtcủa Mạc Đăng Thư tròn như hai cái bát con:
"Vẫn nên vào viện kiểm tra chứ?"
"Không cần!" Thiếu Mai vỗ ngực bồm bộp, giống như mấy vị đại hiệp trong phim chưởng. "Đại ca đây từ nhỏ tới lớn chưa biết đau bụng là gì. Về nhà!"
Xe ngoan ngoãn rẽ phải, đi theo theo chỉ dẫn của Thiếu Mai, vòng vèo chừng nửa tiếng đồng hồ. Tới nơi, chị nhảy phắt xuống, nhanh nhẹn không kém Tôn Ngộ Không. Trước khi bước vào nhà còn quay sang nhìn tài xế đẹp trai, hào sảng giơ một dấu “V” rồi mới ngoe nguẩy bỏ đi. Lâm Vũ Dạ hiếm khi bày tỏ biểu cảm cũng phải tủm tỉm cười thầm, không ngờ trên đời này lại có người hiểu ý anh như vậy, so với tài xế Lưu hay mấy viên thư kí thân tín cũng không kém là bao. Đã thế còn hành xử rất khéo léo. Thiếu Mai đúng không? Lâm Vũ Dạ lẳng lặng ghi nhớ cái tên này, định sau này sẽ tìm cách báo đáp chị.
Mạc Đăng Thư ngơ ngơ ngác ngác nhìn hai người bọn họ trao đổi điệu cười khó hiểu, cảm thấy trên đầu mình hình như đang nhú dần một cặp sừng bò. Giống như là cô vừa bị bọn họ vừa bắt tay nhau lừa cho một vố thì phải!
"Chuyển lên ghế trên đi!" Lâm Vũ Dạ ngoắc tay ra hiệu, khuôn mặt không biểu lộ cảm xúc nhưng tâm tình có vẻ dễ chịu.
Cô trong đầu vẫn mơ hồ, lẳng lặng chuyển vị trí. Mãi tới khi chiếc xe thể thao rời khỏi khu nhà của Thiếu Mai rồi mới nhớ ra một việc:
"Anh muốn giở mặt đòi tiền tôi? Không có cửa đâu!"
"Sao em lại nghĩ xấu về tôi thế?" Anh chớp mắt, rất ngây thơ hỏi.
Cô lườm anh một cái, thận trọng nói:
"Khi nãy anh nói làm nốt việc tối qua…"
"Tôi và em đã đồng ý cùng trao đổi việc xóa nợ mà. Chỉ cần làm nốt…"
Đây là đang nói về việc cô chịu hôn anh ta một cái, anh ta sẽ đồng ý xóa nợ cho cô. Dù lúc đó bụng dạ cô không tốt nhưng đã cắn răng làm cho xong. Tuy nụ hôn đó hơi đau đớn ê ẩm một tẹo, nhưng dù thế nào cũng vẫn là hôn.
"Đã xong rồi!" Cô nhảy dựng lên, hai tai đỏ bừng. "Tuy không được nghiêm chỉnh lắm nhưng tôi đã… đã làm việc đó rồi."
"Chưa hề." Anh đáp tỉnh rụi khiến cô bực không chịu nổi. Sao anh ta có thể quên được một nụ hôn suýt thì mẻ cả răng như thế chứ?
"Rồi!" Cô không nề hà mà vút giọng lên. "Làm sao anh có thể nói dối trắng trợn thế? Môi của tôi đến giờ vẫn còn đau đây này."
Nói không ngoa, trong thời khắc “bán hôn gạt nợ” đó, cú va đập quá mạnh khiến răng cô bập vào môi, mãi sau này mới phát hiện ra đã chảy máu không ít. Mạc Đăng Thư không ngại làm mặt xấu, dùng hai ngón tay kéo trề môi dưới, khoe ra vết thương cho Lâm Vũ Dạ nhìn thấy.
Anh phanh xe lại, hướng ra ngoài gọi hai cốc cà phê mang về. Sau đó mới thèm quay sang nhìn cô rất nghiêm túc như cảnh sát hỏi cung tội phạm:
"Bằng chứng đâu?"
"Ây... ằng ứng ây òn ì..." Cô vừa chỉ tay vào vết thương đang bị kéo ra, vừa ú ớ nói. Không ngờ, Lâm Vũ Dạ vẫn lạnh lùng nói:
"Lỡ đâu là do em tự làm mình bị thương thì sao? Tôi cần bằng chứng rõ ràng và cụ thể đến mức không thể chối cãi."
Lâm Vũ Dạ là tên khốn! Hôm nay cô bước chân gì ra khỏi nhà mà chưa đầy một tiếng đồng hồ đã đụng độ tới hai kẻ không ra gì! Đăng Thư muốn chửi một tràng giang đại hải cái loại người tráo trở này! Thật muốn phát điên mà!
"Đưa bằng chứng ra đây, tôi sẽ lập tức công nhận. Còn không thì bắt buộc phải phiền Mạc tiểu thư vậy."
Anh trưng ra nụ cười mê hồn. Tướng từ tâm sinh, bản tính ma quỷ mới nhào nặn ra được dung mạo đẹp như yêu tinh!
Cô nghiến răng, buông tay khỏi cánh môi đã đỏ bừng, bất mãn cùng cực:
"Anh làm giàu bằng phương thức này phải không? Muốn bằng chứng chứ gì."
Điên lắm rồi! Cô rút phắt điện thoại ra, một tay chuyển sang chế độ chụp ảnh, tay kia túm cổ áo sơ mi của người bên cạnh kéo sát về phía mặt mình. Môi vừa chạm môi liền bấm nút chụp liên tục.
Anh ta dĩ nhiên rất hài lòng, nhanh chóng phối hợp, đỡ lấy gáy cô, từ từ hưởng thụ. Một lúc lâu đủ để cô tiêu tốn hết dưỡng khí trong phổi mới chịu thả ra, nhân lúc cô đang cố gắng điều hòa hô hấp thì đoạt lấy điện thoại, thoăn thoắt bấm một loạt nút.
“Ping!”, một tin nhắn hình ảnh bay vào chiếc điện thoại đắt tiền của tổng giám đốc Lâm.
"Tuyệt phẩm!" Anh mở hình ảnh vừa nhận được, ngắm nghía một hồi, thỏa mãn cười.
Mạc Đăng Thư vừa liếc thấy “tuyệt phẩm” liền muốn ói. Khuôn mặt cô to đùng chiếm gần hết màn hình, đã thế biểu cảm lại còn xấu xí không thể tả - môi chu lên, hai mắt nhắm tịt, mặt nhăn như tờ giấy nhàu, tóm lại là hình ảnh nhân hóa chính xác của một con khỉ vừa nhấm phải quả ớt chỉ thiên!
Vừa đúng lúc có người gõ gõ bên ngoài, cửa kính xe liền hạ xuống.
"Thưa quý khách, cà phê của quý khách đã xong."
Vũ Dạ nhanh chóng trả tiền, đặt hai chiếc cốc vào xe rồi vui vẻ lái đi:
"Giờ chúng ta làm nốt việc tối qua nhé!"
"Việc gì?" Hai mắt cô mờ mịt, cảm thấy có gì đó không đúng ở đây.
Anh cười rất tươi:
"Tôi đã nói sẽ mời đồ uống. Không ngờ được cảm ơn nhiệt tình như vậy nên tôi sẽ cân nhắc gợi ý của em về phương thức làm giàu này."
Lúc này cô mới nhớ ra hôm qua sau bữa ăn, anh có giục cô trả tiền và nói sẽ mời lại đồ uống. Lúc ấy cô đang hoảng loạn vì cái khúc trước mà quên mất cái khúc sau.
Nói như vậy, anh cứ khăng khăng nói “chưa”, tức là “chưa mời” sao?
Cũng có nghĩa là cô mất oan một nụ hôn sao?!
Đã thế còn chụp ảnh lại nữa!
Mà ảnh thì vô cùng bôi bác, mang tính “dìm hàng” quá cao!
Tệ nhất là cái thứ “hàng bị dìm” ấy lại đang nằm trong tay đối phương!
Trời ơi, thật tức chết mà!
Xi'an Perfect Planet Internet Technology Co., Ltd. (西安完美星球网络科技有限公司) © 2020 www.readmeapps.com All rights reserved