Chương 12 Cưỡng hôn
by Phủng Anh
18:32,Dec 25,2020
Lâm Vũ Dạ giữ nguyên vẻ mặt đặc khói đen, vù vù phóng xe thẳng một lèo về trước cửa nhà Mạc Đăng Thư.
"Xuống." Anh tức tối quát.
Không để anh lặp lại lần thứ hai, cô nhanh chóng nhảy phắt ra ngoài, trong lòng cảm tạ ông trời đã phù hộ độ trì cho cô vượt qua quãng đường kinh hoàng kia. Anh ta là tổng giám đốc cái gì chứ? Có mà là tên ham thích tốc độ, trở mặt nhanh hơn trở bàn tay thì có. Loại tư sản như anh ta đúng là tính cách chảnh chọe, khó hiểu muốn chết!
Cô vừa ba chân bốn cẳng định bỏ vào nhà thì bị người ta túm tay kéo lại, cả thân người vốn đã mệt mỏi liền đập mạnh vào cửa xe.
“Bộp!” một tiếng, bàn tay rất lớn của anh chống xuống sát bên cạnh, cả thân người cao lớn tự giác biến thành một bức tường thép, không cho cô nhúc nhích.
Ha, cái này chính là “cưỡng hôn” trong truyền thuyết nha, trong lòng cô dĩ nhiên sợ hãi, nhưng lại nghĩ tới kinh nghiệm đã từng trải qua cùng anh ta, lại có chút mong đợi. Sợ sợ, mong mong, vẻ mặt hân hoan chưa kịp bừng lên lại héo queo, thật là mâu thuẫn muốn chết!
"Sao thế?" Biểu cảm của cô khiến anh có vẻ hài lòng, bộ dạng đã bớt đi chút khói đen. "Muốn vui mừng thì cứ vui mừng đi. Mặt em đúng là đang nhịn không nổi."
Nói thừa, lúc nãy vừa nhìn thấy cái hóa đơn, bụng cô đã ậm ạch rồi. Sau đó lại chưa kịp tiêu hóa thức ăn xuống ruột non, liền bị nhét vào xế hộp lao đi với tốc độ sấm sét, tim gan phèo phổi nhộn nhạo nhảy xếch lẫn với bầy cá hồi, bạch tuộc. Bây giờ còn phải trình diễn màn “cưỡng hôn” nữa, đúng là nhịn không nổi. Phải nhanh chóng vào nhà thôi.
"Lâm Vũ Dạ..." Cô khổ sở níu tay áo hắn. "Tiền nợ đến cuối tháng tôi sẽ trả anh. Bây giờ tôi…"
"Tôi biết." Anh ngang nhiên ngắt lời. "Nên tôi có phi vụ làm ăn rất hời cho em."
"Làm ăn? Tôi không định làm ăn gì hết." Cô thấy mồ hôi bắt đầu rịn trên trán lấm tấm, muốn tẩu thoát thật nhanh. Cô cần nhà vệ sinh, rất cần nhà vệ sinh. "Bây giờ tôi đang…"
"Được rồi, không cần nói." Tôi biết tình hình kinh tế nghèo nàn của em." Anh gật gật, hai mắt đen nhánh đột nhiên lóe lên một tia sáng bất thường. "Số tiền hôm nay có thể xí xóa, với điều kiện…"
Với cái tư thế này, điều kiện là gì khỏi nói cũng biết. Một ngón dài của anh khẽ đụng lên môi cô. Mùi thuốc lá nhàn nhạt xông vào mũi khiến cô giật mình nhận ra cự ly giữa hai người đang cực kỳ gần. Chỗ thức ăn trong dạ dày được thể càng giãy giụa, biểu tình dữ dội. Cơ bụng dưới co thắt thật khiến người ta sắp bị bức tới ngạt thở rồi.
"Mạc Đăng Thư?" Anh cúi xuống thấp hơn, nhìn chăm chăm vào biểu hiện kỳ lạ của cô, không giấu vẻ ghét bỏ cực điểm. "Không chấp nhận cũng không cần thiết phải làm cái bộ dạng trúng độc như vậy. Cuối tháng tôi sẽ tới thu tiền. Dĩ nhiên lãi suất sẽ được tính ngay giờ phút này."
"Không…" Sức chịu đựng của cô đã đến giới hạn, nếu chậm thêm nữa sẽ có đại họa rơi xuống. Bụng cô muốn nổ tung rồi, không còn cách nào đành chấp nhận yêu sách của anh ta. Cô hít một hơi dài, hét thật lớn. "Hãy xóa nợ cho tôi!"
Nói xong liền lấy hết sức bình sinh ấn môi mình vào môi anh, mạnh đến nỗi hai hàm răng va vào nhau nghe cái “cốp”. Lâm Vũ Dạ chưa kịp chuẩn bị đã thấy nửa tạ, vừa thịt vừa mỡ, húc vào, vội bật lùi lại một bước, răng môi ê ẩm, toàn thân chấn động.
Đăng Thư “đóng dấu” vào “văn bản xóa nợ” xong liền thần tốc như đại bác lao vụt vào nhà, đằng sau chỉ để lại một vệt bụi mờ mờ cùng tiếng hét của bà Mạc:
"Con với cái, về đến nhà chưa chào bố mẹ đã chui vào nhà xí thế à?"
Tổng giám đốc Lâm đứng chơ vơ giữa phố vắng một hồi, liếm nhẹ đôi môi đang tê cùng hàm răng ê ẩm, mặt mũi nhìn còn tối tăm hơn lúc nãy.
Biệt thự nhà họ Phan hôm nay nhộn nhịp khác thường. Từ sáng sớm, phu nhân đã đích thân cắm hoa vào lọ lớn, ưu ái đặt lên chiếc đại dương cầm màu nâu ở phòng khách, sau đó lại đích thân xuống bếp chuẩn bị món ăn.
"Gia Giang, nhìn em hôm nay rất vui." Ông chủ Phan Dực Hà từ cầu thang đi xuống, thương mến ngắm vợ yêu.
Phan phu nhân liền ngẩng lên cười, khuôn mặt tuy có tuổi nhưng vẫn rất rạng rỡ:
"Vũ Dạ nói trưa này sẽ về ăn cơm. Còn bảo sẽ gọi cả Lệ Hiền nữa. Hai đứa nó nhất định là có chuyện quan trọng muốn báo cáo với chúng ta rồi. Anh nói xem, như thế làm sao mà em không vui cho được."
Nhìn bộ dạng sung sướng tới nỗi muốn đốt pháo hoa toàn thành phố của Phan phu nhân, người nào có não nhất định đều biết “chuyện quan trọng” ấy là chuyện gì.
"Từ ngày Phan Kỳ đi du học, Vũ Dạ cũng ít khi về đây. Em còn sợ hai anh em nó đã quên mất cái nhà này."
Ông chủ Phan đưa tay lên xem đồng hồ: “Giờ này chắc đã về tới rồi.”
Vừa dứt lời, bên ngoài có tiếng xe tiến vào.
Lưu Hiển, người lái xe của tổng giám đốc Lâm, cẩn thận đưa xe qua cổng lớn, chầm chậm vòng qua đài phun nước giữa sân, tiến vào gần bậc tam cấp. Mọi động tác tuy đều thuần thục nhưng hôm nay đặc biệt cẩn trọng.
Cặp ông bà chủ sóng đôi bước ra đón con trai lớn. Anh xuống xe, trên người vẫn mặc vest nghiêm chỉnh như đi làm, kính cẩn chào hỏi.
Phan phu nhân ôm lấy con trai, cười toe toét.
"Lệ Hiền không đi cùng con sao?" Bà liếc nhìn khoang xe trống không.
Lâm Vũ Dạ không mặn không nhạt đáp:
"Con đi từ công ty, cô ta một lát nữa sẽ tự tới."
Đôi vợ chồng già nhìn nhau đầy hàm ý.
"Hai đứa có chuyện gì sao?" Ông Phan rất nhanh nhận ra điều bất thường. Lâm Vũ Dạ từ nhỏ đã hạn chế bộc lộ thái độ, đối với Lý Lệ Hiền tuy xa cách nhưng vẫn rất mực khách sáo. Đây là lần đầu anh có vẻ mặt khinh ghét khi nhắc tới tên cô.
"Ba, mẹ, con lên phòng một chút. Một lát nữa đầy đủ người thì con sẽ thưa chuyện." Anh nhanh chóng rút lui, bỏ lại cả ba người bọn họ.
Ngay lập tức, tài xế Lưu Hiển bị đưa lên công đường, một bên quan ông, một bên quan bà ngồi nghiêm nghị trên sopha, khí thế muốn bức người, chỉ còn thiếu tiếng hô của tả hữu binh lính và tiếng đập bàn đánh rầm, quát “Quỳ xuống!” thị uy như Bao Thanh Thiên.
Bà chủ nhanh chóng giành quyền phát vấn trước:
"Nó cãi nhau với Lệ Hiền phải không?"
"Dạ không, chỉ có cô Lý cãi, cậu chủ không cãi." “Phạm nhân” ngoan ngoãn đáp. Lý Lệ Hiền nói, Lâm Vũ Dạ không nói, đó là đạo lý quá bình thường.
"Công ty có chuyện rắc rối?" Đến lượt ông chủ hỏi.
"Dạ có, nhưng đã giải quyết xong xuôi từ chiều qua rồi." Chuyện bận rộn ở công ty ngày nào chẳng có. Tổng giám đốc Lâm nói đã giải quyết xong tức là đã giải quyết xong, đó cũng là đạo lý quá bình thường.
Ông bà Phan lại nhìn nhau, nhất thời đoán không nổi.
"Thế thì làm sao mà mặt nó nặng như chì vậy?" Lần này cả hai người dùng đồng thanh.
"Cái này…" Lưu Hiển lúng túng. "Hình như tổng giám đốc gần đây không được khỏe."
"Nó ốm thế nào?" Thật là chuyện kinh hoàng. Lâm Vũ Dạ từ khi lên mười đã tuyệt nhiên không biết đến thuốc men, cơ thể rất biết cách giữ gìn, tập luyện nên không những đẹp về thẩm mĩ mà còn rất mực khỏe mạnh.
"Dạ cũng không hẳn…" Lưu Hiển không biết nghề tài xế ngoài kỹ năng lái xe và sự cẩn thận, lại cần đến cả khả năng diễn đạt ngôn ngữ cao siêu. Anh nghĩ mãi mới nhớ ra đoạn quảng cáo thực phẩm chức năng cho phụ nữ tiền mãn kinh, liền nói. "Chỉ là, khoảng nửa tháng gần đây, tổng giám đốc rất hay có những cơn bốc hỏa."
"Nó bốc hỏa?" Ông bà Phan càng kinh ngạc hơn nữa. Nói không ngoa, nếu bảo Lâm Vũ Dạ đánh nhau với người ta, vừa đánh vừa cười, dù điệu cười có vô cùng quỷ dị, còn có khả năng hơn là bảo hắn bốc hỏa.
Lưu Hiển đưa tay lau mồ hôi, cảm thấy bốn mắt của ông bà chủ nhìn mình đúng như cách người ta nhìn kẻ vừa ba hoa rằng ngày nào tôi cũng chạy bộ vòng quanh sao Thổ để tập thể dục. Anh nói tiếp:
"Dạo này tổng giám đốc thường tự lái xe đi chơi, đi ăn tối. Lúc đi vô cùng phấn chấn, vừa khởi động xe vừa cười tủm tỉm. Tới lúc về, lần nào cũng ôm theo cơn bực rất to, cái gì cũng không vừa ý, mắng mỏ người dưới chúng tôi một hồi lại quay sang bần thần nhìn bộ sopha. Nhìn chằm chằm một lúc lâu rồi bỏ đi ngủ."
Không khí trong phòng khách theo những lời đó mà nhanh chóng giảm xuống nhiệt độ âm, sự kì quái bao trùm khắp cả căn phòng.
Nhưng như thế vẫn chưa là gì. Tới khi Lý Lệ Hiền yểu điệu bước vào biệt thự, cùng ngồi vào bàn ăn trưa, ông bà Phan mới biết đó chưa phải là nhiệt độ tệ nhất.
Bàn cơm thịnh soạn có bốn người ngồi xung quanh. Một bên là hai vợ chồng già, bên kia là đôi trẻ. Lý Lệ Hiền ngoan ngoãn, nhanh nhẹn hỏi thăm sức khỏe bác trai, lại khéo léo khen ngợi da mặt sáng mịn của bác gái, làm hai ông bà hỉ hả không để đâu cho hết, cứ hết nhìn cô lại nhìn con trai mình. Sao mà chúng nó ngồi cạnh nhau lại đẹp đôi thế cơ chứ!
Lâm Vũ Dạ làm như không để ý đến thái độ "đẩy thuyền" lộ liễu của cha mẹ, lại càng không nhìn Lý Lệ Hiền lấy một lần bất kể đối phương ra sức phát tín hiệu muốn tiếp xúc ánh mắt với hắn.
"Hôm nay, con chính thức muốn nói về giới hạn quyền hành của cô Lý." Lâm Vũ Dạ không buồn động đũa vào bất cứ món nào trên bàn, chỉ nhấp một ngụm rượu vang rồi vào thẳng vấn đề chính. "Trước kia, vì nể mối quan hệ giữa bác Lý và ba nên con không có ý kiến gì về giao hẹn của hai người. Nhưng cô Lý lạm dụng sự tin tưởng của gia đình ta, làm những chuyện bất lợi cho ILA’s, điều đó con không thể tha thứ."
"Anh nói gì vậy?" Lý Lệ Hiền bối rối. "Em đâu có làm gì bất lợi cho công ty của anh…"
"Đúng thế, Vũ Dạ." Bà Phan cũng khó hiểu trước sự việc này. "Làm sao con có thể nói những lời như thế về Lệ Hiền?"
Chỉ có ông Phan vẫn ngồi trầm ngâm, chờ đợi anh nói tiếp.
"Cách đây hai hôm, toàn bộ dữ liệu về kế hoạch sản xuất năm sau của ILA’s bị đánh cắp. Trong dư luận chỉ biết rằng công ty bị nội gián lấy trộm các bản báo cáo trong tủ tài liệu. Nhưng thực chất, những dữ liệu bị mất đều là do hacker bẻ khóa máy tính riêng trong phòng giám đốc. Việc này ngoài con và trợ lý Tuế Lam là người trực tiếp quản lý máy tính biết còn có một người khác, đó chính là kẻ phá hoại."
"Xuống." Anh tức tối quát.
Không để anh lặp lại lần thứ hai, cô nhanh chóng nhảy phắt ra ngoài, trong lòng cảm tạ ông trời đã phù hộ độ trì cho cô vượt qua quãng đường kinh hoàng kia. Anh ta là tổng giám đốc cái gì chứ? Có mà là tên ham thích tốc độ, trở mặt nhanh hơn trở bàn tay thì có. Loại tư sản như anh ta đúng là tính cách chảnh chọe, khó hiểu muốn chết!
Cô vừa ba chân bốn cẳng định bỏ vào nhà thì bị người ta túm tay kéo lại, cả thân người vốn đã mệt mỏi liền đập mạnh vào cửa xe.
“Bộp!” một tiếng, bàn tay rất lớn của anh chống xuống sát bên cạnh, cả thân người cao lớn tự giác biến thành một bức tường thép, không cho cô nhúc nhích.
Ha, cái này chính là “cưỡng hôn” trong truyền thuyết nha, trong lòng cô dĩ nhiên sợ hãi, nhưng lại nghĩ tới kinh nghiệm đã từng trải qua cùng anh ta, lại có chút mong đợi. Sợ sợ, mong mong, vẻ mặt hân hoan chưa kịp bừng lên lại héo queo, thật là mâu thuẫn muốn chết!
"Sao thế?" Biểu cảm của cô khiến anh có vẻ hài lòng, bộ dạng đã bớt đi chút khói đen. "Muốn vui mừng thì cứ vui mừng đi. Mặt em đúng là đang nhịn không nổi."
Nói thừa, lúc nãy vừa nhìn thấy cái hóa đơn, bụng cô đã ậm ạch rồi. Sau đó lại chưa kịp tiêu hóa thức ăn xuống ruột non, liền bị nhét vào xế hộp lao đi với tốc độ sấm sét, tim gan phèo phổi nhộn nhạo nhảy xếch lẫn với bầy cá hồi, bạch tuộc. Bây giờ còn phải trình diễn màn “cưỡng hôn” nữa, đúng là nhịn không nổi. Phải nhanh chóng vào nhà thôi.
"Lâm Vũ Dạ..." Cô khổ sở níu tay áo hắn. "Tiền nợ đến cuối tháng tôi sẽ trả anh. Bây giờ tôi…"
"Tôi biết." Anh ngang nhiên ngắt lời. "Nên tôi có phi vụ làm ăn rất hời cho em."
"Làm ăn? Tôi không định làm ăn gì hết." Cô thấy mồ hôi bắt đầu rịn trên trán lấm tấm, muốn tẩu thoát thật nhanh. Cô cần nhà vệ sinh, rất cần nhà vệ sinh. "Bây giờ tôi đang…"
"Được rồi, không cần nói." Tôi biết tình hình kinh tế nghèo nàn của em." Anh gật gật, hai mắt đen nhánh đột nhiên lóe lên một tia sáng bất thường. "Số tiền hôm nay có thể xí xóa, với điều kiện…"
Với cái tư thế này, điều kiện là gì khỏi nói cũng biết. Một ngón dài của anh khẽ đụng lên môi cô. Mùi thuốc lá nhàn nhạt xông vào mũi khiến cô giật mình nhận ra cự ly giữa hai người đang cực kỳ gần. Chỗ thức ăn trong dạ dày được thể càng giãy giụa, biểu tình dữ dội. Cơ bụng dưới co thắt thật khiến người ta sắp bị bức tới ngạt thở rồi.
"Mạc Đăng Thư?" Anh cúi xuống thấp hơn, nhìn chăm chăm vào biểu hiện kỳ lạ của cô, không giấu vẻ ghét bỏ cực điểm. "Không chấp nhận cũng không cần thiết phải làm cái bộ dạng trúng độc như vậy. Cuối tháng tôi sẽ tới thu tiền. Dĩ nhiên lãi suất sẽ được tính ngay giờ phút này."
"Không…" Sức chịu đựng của cô đã đến giới hạn, nếu chậm thêm nữa sẽ có đại họa rơi xuống. Bụng cô muốn nổ tung rồi, không còn cách nào đành chấp nhận yêu sách của anh ta. Cô hít một hơi dài, hét thật lớn. "Hãy xóa nợ cho tôi!"
Nói xong liền lấy hết sức bình sinh ấn môi mình vào môi anh, mạnh đến nỗi hai hàm răng va vào nhau nghe cái “cốp”. Lâm Vũ Dạ chưa kịp chuẩn bị đã thấy nửa tạ, vừa thịt vừa mỡ, húc vào, vội bật lùi lại một bước, răng môi ê ẩm, toàn thân chấn động.
Đăng Thư “đóng dấu” vào “văn bản xóa nợ” xong liền thần tốc như đại bác lao vụt vào nhà, đằng sau chỉ để lại một vệt bụi mờ mờ cùng tiếng hét của bà Mạc:
"Con với cái, về đến nhà chưa chào bố mẹ đã chui vào nhà xí thế à?"
Tổng giám đốc Lâm đứng chơ vơ giữa phố vắng một hồi, liếm nhẹ đôi môi đang tê cùng hàm răng ê ẩm, mặt mũi nhìn còn tối tăm hơn lúc nãy.
Biệt thự nhà họ Phan hôm nay nhộn nhịp khác thường. Từ sáng sớm, phu nhân đã đích thân cắm hoa vào lọ lớn, ưu ái đặt lên chiếc đại dương cầm màu nâu ở phòng khách, sau đó lại đích thân xuống bếp chuẩn bị món ăn.
"Gia Giang, nhìn em hôm nay rất vui." Ông chủ Phan Dực Hà từ cầu thang đi xuống, thương mến ngắm vợ yêu.
Phan phu nhân liền ngẩng lên cười, khuôn mặt tuy có tuổi nhưng vẫn rất rạng rỡ:
"Vũ Dạ nói trưa này sẽ về ăn cơm. Còn bảo sẽ gọi cả Lệ Hiền nữa. Hai đứa nó nhất định là có chuyện quan trọng muốn báo cáo với chúng ta rồi. Anh nói xem, như thế làm sao mà em không vui cho được."
Nhìn bộ dạng sung sướng tới nỗi muốn đốt pháo hoa toàn thành phố của Phan phu nhân, người nào có não nhất định đều biết “chuyện quan trọng” ấy là chuyện gì.
"Từ ngày Phan Kỳ đi du học, Vũ Dạ cũng ít khi về đây. Em còn sợ hai anh em nó đã quên mất cái nhà này."
Ông chủ Phan đưa tay lên xem đồng hồ: “Giờ này chắc đã về tới rồi.”
Vừa dứt lời, bên ngoài có tiếng xe tiến vào.
Lưu Hiển, người lái xe của tổng giám đốc Lâm, cẩn thận đưa xe qua cổng lớn, chầm chậm vòng qua đài phun nước giữa sân, tiến vào gần bậc tam cấp. Mọi động tác tuy đều thuần thục nhưng hôm nay đặc biệt cẩn trọng.
Cặp ông bà chủ sóng đôi bước ra đón con trai lớn. Anh xuống xe, trên người vẫn mặc vest nghiêm chỉnh như đi làm, kính cẩn chào hỏi.
Phan phu nhân ôm lấy con trai, cười toe toét.
"Lệ Hiền không đi cùng con sao?" Bà liếc nhìn khoang xe trống không.
Lâm Vũ Dạ không mặn không nhạt đáp:
"Con đi từ công ty, cô ta một lát nữa sẽ tự tới."
Đôi vợ chồng già nhìn nhau đầy hàm ý.
"Hai đứa có chuyện gì sao?" Ông Phan rất nhanh nhận ra điều bất thường. Lâm Vũ Dạ từ nhỏ đã hạn chế bộc lộ thái độ, đối với Lý Lệ Hiền tuy xa cách nhưng vẫn rất mực khách sáo. Đây là lần đầu anh có vẻ mặt khinh ghét khi nhắc tới tên cô.
"Ba, mẹ, con lên phòng một chút. Một lát nữa đầy đủ người thì con sẽ thưa chuyện." Anh nhanh chóng rút lui, bỏ lại cả ba người bọn họ.
Ngay lập tức, tài xế Lưu Hiển bị đưa lên công đường, một bên quan ông, một bên quan bà ngồi nghiêm nghị trên sopha, khí thế muốn bức người, chỉ còn thiếu tiếng hô của tả hữu binh lính và tiếng đập bàn đánh rầm, quát “Quỳ xuống!” thị uy như Bao Thanh Thiên.
Bà chủ nhanh chóng giành quyền phát vấn trước:
"Nó cãi nhau với Lệ Hiền phải không?"
"Dạ không, chỉ có cô Lý cãi, cậu chủ không cãi." “Phạm nhân” ngoan ngoãn đáp. Lý Lệ Hiền nói, Lâm Vũ Dạ không nói, đó là đạo lý quá bình thường.
"Công ty có chuyện rắc rối?" Đến lượt ông chủ hỏi.
"Dạ có, nhưng đã giải quyết xong xuôi từ chiều qua rồi." Chuyện bận rộn ở công ty ngày nào chẳng có. Tổng giám đốc Lâm nói đã giải quyết xong tức là đã giải quyết xong, đó cũng là đạo lý quá bình thường.
Ông bà Phan lại nhìn nhau, nhất thời đoán không nổi.
"Thế thì làm sao mà mặt nó nặng như chì vậy?" Lần này cả hai người dùng đồng thanh.
"Cái này…" Lưu Hiển lúng túng. "Hình như tổng giám đốc gần đây không được khỏe."
"Nó ốm thế nào?" Thật là chuyện kinh hoàng. Lâm Vũ Dạ từ khi lên mười đã tuyệt nhiên không biết đến thuốc men, cơ thể rất biết cách giữ gìn, tập luyện nên không những đẹp về thẩm mĩ mà còn rất mực khỏe mạnh.
"Dạ cũng không hẳn…" Lưu Hiển không biết nghề tài xế ngoài kỹ năng lái xe và sự cẩn thận, lại cần đến cả khả năng diễn đạt ngôn ngữ cao siêu. Anh nghĩ mãi mới nhớ ra đoạn quảng cáo thực phẩm chức năng cho phụ nữ tiền mãn kinh, liền nói. "Chỉ là, khoảng nửa tháng gần đây, tổng giám đốc rất hay có những cơn bốc hỏa."
"Nó bốc hỏa?" Ông bà Phan càng kinh ngạc hơn nữa. Nói không ngoa, nếu bảo Lâm Vũ Dạ đánh nhau với người ta, vừa đánh vừa cười, dù điệu cười có vô cùng quỷ dị, còn có khả năng hơn là bảo hắn bốc hỏa.
Lưu Hiển đưa tay lau mồ hôi, cảm thấy bốn mắt của ông bà chủ nhìn mình đúng như cách người ta nhìn kẻ vừa ba hoa rằng ngày nào tôi cũng chạy bộ vòng quanh sao Thổ để tập thể dục. Anh nói tiếp:
"Dạo này tổng giám đốc thường tự lái xe đi chơi, đi ăn tối. Lúc đi vô cùng phấn chấn, vừa khởi động xe vừa cười tủm tỉm. Tới lúc về, lần nào cũng ôm theo cơn bực rất to, cái gì cũng không vừa ý, mắng mỏ người dưới chúng tôi một hồi lại quay sang bần thần nhìn bộ sopha. Nhìn chằm chằm một lúc lâu rồi bỏ đi ngủ."
Không khí trong phòng khách theo những lời đó mà nhanh chóng giảm xuống nhiệt độ âm, sự kì quái bao trùm khắp cả căn phòng.
Nhưng như thế vẫn chưa là gì. Tới khi Lý Lệ Hiền yểu điệu bước vào biệt thự, cùng ngồi vào bàn ăn trưa, ông bà Phan mới biết đó chưa phải là nhiệt độ tệ nhất.
Bàn cơm thịnh soạn có bốn người ngồi xung quanh. Một bên là hai vợ chồng già, bên kia là đôi trẻ. Lý Lệ Hiền ngoan ngoãn, nhanh nhẹn hỏi thăm sức khỏe bác trai, lại khéo léo khen ngợi da mặt sáng mịn của bác gái, làm hai ông bà hỉ hả không để đâu cho hết, cứ hết nhìn cô lại nhìn con trai mình. Sao mà chúng nó ngồi cạnh nhau lại đẹp đôi thế cơ chứ!
Lâm Vũ Dạ làm như không để ý đến thái độ "đẩy thuyền" lộ liễu của cha mẹ, lại càng không nhìn Lý Lệ Hiền lấy một lần bất kể đối phương ra sức phát tín hiệu muốn tiếp xúc ánh mắt với hắn.
"Hôm nay, con chính thức muốn nói về giới hạn quyền hành của cô Lý." Lâm Vũ Dạ không buồn động đũa vào bất cứ món nào trên bàn, chỉ nhấp một ngụm rượu vang rồi vào thẳng vấn đề chính. "Trước kia, vì nể mối quan hệ giữa bác Lý và ba nên con không có ý kiến gì về giao hẹn của hai người. Nhưng cô Lý lạm dụng sự tin tưởng của gia đình ta, làm những chuyện bất lợi cho ILA’s, điều đó con không thể tha thứ."
"Anh nói gì vậy?" Lý Lệ Hiền bối rối. "Em đâu có làm gì bất lợi cho công ty của anh…"
"Đúng thế, Vũ Dạ." Bà Phan cũng khó hiểu trước sự việc này. "Làm sao con có thể nói những lời như thế về Lệ Hiền?"
Chỉ có ông Phan vẫn ngồi trầm ngâm, chờ đợi anh nói tiếp.
"Cách đây hai hôm, toàn bộ dữ liệu về kế hoạch sản xuất năm sau của ILA’s bị đánh cắp. Trong dư luận chỉ biết rằng công ty bị nội gián lấy trộm các bản báo cáo trong tủ tài liệu. Nhưng thực chất, những dữ liệu bị mất đều là do hacker bẻ khóa máy tính riêng trong phòng giám đốc. Việc này ngoài con và trợ lý Tuế Lam là người trực tiếp quản lý máy tính biết còn có một người khác, đó chính là kẻ phá hoại."
Xi'an Perfect Planet Internet Technology Co., Ltd. (西安完美星球网络科技有限公司) © 2020 www.readmeapps.com All rights reserved