Chương 17 Cả nhà đoàn tụ
by Phủng Anh
18:38,Dec 25,2020
Mạc Đăng Thư không còn nghe thấy gì ngoài những tiếng ù ù, không biết cả việc cô đã được Lâm Vũ Dạ ôm lấy. Anh cầm điện thoại của cô, nói rành rọt:
“Đọc cho anh tên bệnh viện, anh chị sẽ tới ngay.”
Anh ôm cô lên xe, một tay bẻ lái, tay kia nắm chặt những ngón tay đang lạnh dần của cô: “Đừng sợ, vẫn còn có anh ở đây mà.”
Lần đầu Mạc Đăng Thư đối mặt với biến cố lớn, cứ loay hoay như gà mắc tóc, không biết phải làm những gì. Dưới sự sắp xếp của Lâm Vũ Dạ, ông bà Mạc rất nhanh chóng được đưa vào phòng cấp cứu. Ngay cả bác sĩ giỏi nhất của bệnh viện vốn đang ở nhà mặc quần đùi áo ba lỗ, miệng còn dính nước miếng do đang xem dở chương trình Hoa hậu bikini cũng được triệu tới. Cuộc phẫu thuật nhanh chóng được bắt đầu.
Một giờ sau, đèn phòng cấp cứu tắt, bệnh nhân được đưa sang phòng hồi sức.
"Không có gì nghiêm trọng. Chỗ xương gãy đã được xử lý ổn thỏa, bệnh nhân chủ yếu do tâm lý bị kích động mạnh và đói bụng nên choáng ngất, sẽ sớm tỉnh lại thôi." Bác sĩ sau khi ra ngoài liền tiến tới chỗ Lâm Vũ Dạ trao đổi. "Ngày mai nếu không có vấn đề gì thì có thể cho về nhà chăm sóc."
"Cứ nên ở lại bệnh viện vài hôm để tiện theo dõi thì hơn." Anh nói chắc như đinh đóng cột khiến bác sĩ ngoài gật đầu ra không thể phản đối. Dù sao người ta cũng chọn khám chữa bệnh dịch vụ, phòng nằm cũng là loại đắt tiền nhất, ở lại ngày nào là góp phần làm tăng doanh thu cho bệnh viện ngày đó. Đến giám đốc bệnh viện cũng có lời nhắc nhở nhân viên phục vụ chu đáo, có ai ăn gan hùm dám đuổi?
Bác sĩ vừa lau mồ hôi rời đi, Lâm Vũ Dạ quay lại thì chỉ thấy em trai nhỏ Mạc Đăng Thanh còn ở đó, chị gái cậu thì đã sớm kề cận bên nhị vị phụ huynh rồi. Anh không nói gì, định bước đi thì em trai nhỏ đã kính cẩn, xúc động nói:
"Cảm ơn anh. Anh đúng là ân nhân của gia đình em. Nhờ anh mà ba mẹ em được cứu kịp thời."
Anh nén cười, khách sáo đáp lại, trong đầu hồi tưởng hình ảnh cậu bé ngày nào gầy nhẳng, hai mắt tròn sáng lấp lánh cứ lẽo đẽo đi theo chị gái. Cách nói chuyện theo lối phóng đại của cậu so với xưa kia chỉ có tăng, không có giảm.
Không e ngại cái nhìn trực diện của anh, cậu cũng ngước lên, có chút suy tư:
"Hình như em đã gặp anh ở đâu đó?"
"Vậy à?" Anh nói, không mặn không nhạt. "Cậu vào xem chị cậu có cần giúp gì không."
Có gì mà cần giúp chứ, chẳng phải anh vừa yêu cầu bố trí thêm người chăm sóc bệnh nhân sao? Mạc Đăng Thư ngoài việc ngồi trên ghế nắm tay bà Mạc vừa tỉnh, nghe bà kể lại vụ tai nạn ra thì tuyệt đối không có việc gì phải đụng vào.
Trong phòng bệnh sạch sẽ, tất cả đều yên ắng, chỉ có tiếng của bà Mạc là oang oang vang dội.
"Người ta nói hồng nhan họa thủy cấm có sai mà!" Bà thở dài đánh thượt, một tay nắm lấy tay con gái, tay kia cầm miếng khăn giấy trắng bóc đưa lên khóe mắt chấm chấm. "Có trách thì trách ông trời sinh ra mẹ đẹp như hoa như ngọc, hại người ta vừa nhìn thấy đã muốn bắt cóc về làm vợ, khiến bố con một phen được làm anh hùng cứu mỹ nhân, tả xung hữu đột chiến đấu với lũ sắc lang."
Cô thương cảm nói:
"Tội nghiệp mẹ của con, mẹ vẫn chưa tỉnh táo sao? Em Thanh nói mẹ ăn cơm xong không chịu trả tiền nên mới bị chủ quán giữ lại…"
Bà Mạc lập tức vứt bỏ khí chất “như hoa như ngọc”, tức giận đấm vào không khí:
"Còn dám đòi tiền? Cơm Đá Quý là cái loại cơm quái gì, hóa ra toàn là sạn cát, gạo thì chỗ sống chỗ khê, ai cần tập thể dục cho răng cơ chứ?! Gọi rau muống thì mang ra rau cải, lại còn khoe chương trình khuyến mãi mua một đĩa rau tặng một một con gián luộc. Lạc rang thì nảy mầm xanh um, lỡ có đánh rơi một hạt xuống đất nó liền mọc thành cây cổ thụ. Mẹ chưa đòi phí bồi thường hao tổn đường tiêu hóa là tử tế lắm rồi. Thế mà lão già ấy lại còn dám đánh ba con bị thương nữa chứ."
"Không phải do mẹ đánh nhau với người ta, tiện tay lôi ba ra làm khiên chắn nên ba mới bị mẹ xô ngã gãy chân trái?"
"Hoang đường!" Bà Mạc trừng mắt liếc về phía ông chồng đang nằm ngọ nguậy ở giường bên. "Lúc ba con ngã xuống, mẹ vì muốn bảo vệ nên mới vội lao ra đỡ, kết quả là bị mấy chục ký xương xẩu của ông ấy đè vào, chân phải cũng gãy luôn!"
Hễ bà Mạc đã thi triển công phu ngoa ngôn thì chồng con dẫu biết là bà đang “một tấc tới giời” cũng đều ngậm ngùi câm nín, tuyệt đối không tranh cãi.
Mạc Đăng Thư đành quay sang giường bên, xót xa nhắc nhở:
"Tội nghiệp ba bị nặng nhất… Mẹ ra ngoài đừng gây chuyện với người ta. Họ chẳng sao còn ba mẹ lại bị thương thê thảm."
Bà Mạc như bị chạm tự ái, liền hất cằm lên song song với mặt đất, lẫm liệt nói:
"Con nghĩ mẹ của con là ai? Lúc mẹ lên xe cứu thương thì lão chủ quán vẫn nằm im thin thít tại chỗ, dẫu có thuốc tiên thì trong vòng nửa tháng nữa lão chắc chắn vẫn chưa thể thoát cảnh liệt giường liệt chiếu đâu."
Ở giường bên kia, ông Mạc chẳng để tâm tới mấy lời ba hoa của vợ vì đang mải ngắm căn phòng, miệng tấm tắc: “Ở đây còn rộng hơn cả nhà mình nữa, bà nó nhỉ? Tôi muốn lượn vài đường patin”.
Mạc Đăng Thư đau khổ day day hai bên thái dương. Ai đó làm ơn giúp cô bớt đau đầu với hai người này đi!
"Chị!" Em trai cứu tinh vừa thò mặt vào đã mang bộ dạng le te của mấy bà thím. "Người ngoài kia là bạn chị à? Đẹp trai, phong độ thế!"
"Không, là bạn của bạn của bạn chị." Cô vẫy em trai lại, tính bảo cậu đi về trước. "Đêm nay chị ở đây, em về nhà ngủ. Sáng mai vào thay phiên cho chị."
Nói rồi vừa kéo vừa đẩy em trai cùng đống đồ đạc ra khỏi phòng, miễn cho bà Mạc được một phen hào hứng với “bạn của bạn của bạn chị”.
Những tưởng bọn họ cứ thế yên ổn qua đêm, ai dè nửa tiếng sau, y tá đột ngột tông cửa lao vào, ào ào thông báo:
"Cô là Mạc Đăng Thư? Mời cô xuống làm thủ tục nhập viện cho em trai."
Hai tay cô muốn rụng rời: “Nó làm sao?”
"Ngộ độc thực phẩm."
Bà Mạc vội ngóc đầu dậy kêu lên:
"Cái thằng ngốc đó, không phải là nó đã xơi hết đĩa thịt lợn xào để bẫy chuột trên bàn bếp đấy chứ?!"
Thế là cả bốn người nhà họ Mạc sum họp đầm ấm trong bệnh viện.
Trong lúc ba người bệnh đang quây quần thì Mạc Đăng Thư chạy ra ngoài liên lạc với chị Trang, xin phép nghỉ vài ngày.
Trưởng phòng biên tập sắt đá kiên quyết từ chối, lý do vì sáng mai là buổi lễ công bố chiến dịch quảng bá rất lớn của tòa soạn. Toàn bộ nhân viên đều phải có mặt.
Mạc Đăng Thư chán nản vâng dạ một hồi, đành tiu nghỉu quay trở vào. Lúc này cô mới phát hiện ra Lâm Vũ Dạ vẫn còn ngồi ở ghế đá trong sân bệnh viện, lưng tựa thành ghế, chân trái đủng đỉnh vắt lên chân phải, trao đổi công việc qua điện thoại, dáng vẻ rất đĩnh đạc, vững chãi, trái ngược hoàn toàn với bộ dạng bỉ ổi bất chấp thủ đoạn lúc ở bên cô.
Suốt cả tối anh cùng cô chạy đi chạy lại, lo thủ tục giấy tờ, gọi bác sĩ giỏi nhất, lại còn động viên tinh thần cô. Anh tự nguyện giúp đỡ, nếu không phải vì có tình cảm với cô thì là vì cái gì?
Mạc Đăng Thư nghiêm túc nhìn nhận lại bản thân, chưa tới ba giây đã chấp nhận sự thực bẽ mặt rằng xét về hình thức lẫn điều kiện, cô so với anh cũng khập khiễng như con rùa so với mặt trăng. Người như anh đi tới đâu cũng có phụ nữ tình nguyện đổ rạp tới đấy, cô không hề quên khoảnh khắc khi hai người cùng đến câu lạc bộ Dạ Đình. Đám người váy áo, son phấn xinh đẹp muôn hình vạn trạng đua nhau đổ xô ra chiêm ngưỡng, nhân tiện mỗi người lại thân mến tặng cô vài ánh mắt căm hận cùng đôi lời châm biếm. Nếu bọn họ luyện được công phu giết người bằng mắt thì hẳn là cô đã thịt nát xương tan thành một đống bầy hầy ngay từ khi vừa bước xuống xe.
"Lại đây." Tổng giám đốc Lâm ngẩng lên vừa đúng lúc chạm vào cái nhìn của cô, liền đưa tay ngoắc cô tới gần.
Hoài Ngọc đã dặn cô phải cẩn thận với kẻ căm ghét phụ nữ vô duyên vô cớ đến gần, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, hình như anh mới là người thường vô duyên vô cớ tới gần cô, còn ngang nhiên cưỡng hôn, chủ động ôm ấp.
Cô dù có phớt lờ anh, làm anh đau, gây chuyện phiền nhiễu, anh cũng không ngại giúp cô tháo gỡ. Tuy ngoài mặt anh thích trêu chọc, thường độc đoán tự quyết, tâm tính lại thất thường, hay cáu giận nhưng cách anh nhìn cô khiến cô không khỏi bị ảo tưởng rằng mình là cô gái quyến rũ nhất.
Và cách anh khao khát cô… Những đòi hỏi quá mãnh liệt, trần trụi, không chút màu mè bóng bẩy. Kinh nghiệm ít ỏi cô thu lượm được từ mối quan hệ với Đinh Vượng Quang mách bảo rằng ham muốn của anh với cô là thật, sự quan tâm anh dành cho cô là thật.
Nhưng cô không thể tìm được lý do vì sao một thành phần tinh hoa của xã hội lại để mắt tới cô. Nếu muốn chơi đùa, hẳn là còn nhiều đối tượng thú vị hơn để lựa chọn.
Nghĩ đến đấy, trong lòng Mạc Đăng Thư bỗng có chút khó chịu. Cô không phải không bị anh cuốn hút, diện mạo đẹp đẽ đó, dáng vóc cao lớn, đầy nam tính đó cùng với sự quan tâm đó làm cô động lòng.
Đúng là điên rồi! Cô khinh bỉ phỉ báng phút yếu đuối của bản thân. Cây thấp trèo còn ngã, cô có điên không mà mơ tưởng đến một cái cây cao vời vợi?
"Lại đây nào." Người ngồi kia vẫn kiên nhẫn vẫy tay với cô. Dưới ánh sáng từ cột đèn hắt xuống, khuôn mặt đẹp của anh lại càng mơ hồ, huyền ảo, đẹp đến mức phi thực. Thân hình cao ráo mà có phần mảnh dẻ của anh khiến cô nảy sinh cảm giác anh thật vững vàng. Chỉ cần anh ở đây, cô sẽ không còn gì phải lo sợ.
“Đọc cho anh tên bệnh viện, anh chị sẽ tới ngay.”
Anh ôm cô lên xe, một tay bẻ lái, tay kia nắm chặt những ngón tay đang lạnh dần của cô: “Đừng sợ, vẫn còn có anh ở đây mà.”
Lần đầu Mạc Đăng Thư đối mặt với biến cố lớn, cứ loay hoay như gà mắc tóc, không biết phải làm những gì. Dưới sự sắp xếp của Lâm Vũ Dạ, ông bà Mạc rất nhanh chóng được đưa vào phòng cấp cứu. Ngay cả bác sĩ giỏi nhất của bệnh viện vốn đang ở nhà mặc quần đùi áo ba lỗ, miệng còn dính nước miếng do đang xem dở chương trình Hoa hậu bikini cũng được triệu tới. Cuộc phẫu thuật nhanh chóng được bắt đầu.
Một giờ sau, đèn phòng cấp cứu tắt, bệnh nhân được đưa sang phòng hồi sức.
"Không có gì nghiêm trọng. Chỗ xương gãy đã được xử lý ổn thỏa, bệnh nhân chủ yếu do tâm lý bị kích động mạnh và đói bụng nên choáng ngất, sẽ sớm tỉnh lại thôi." Bác sĩ sau khi ra ngoài liền tiến tới chỗ Lâm Vũ Dạ trao đổi. "Ngày mai nếu không có vấn đề gì thì có thể cho về nhà chăm sóc."
"Cứ nên ở lại bệnh viện vài hôm để tiện theo dõi thì hơn." Anh nói chắc như đinh đóng cột khiến bác sĩ ngoài gật đầu ra không thể phản đối. Dù sao người ta cũng chọn khám chữa bệnh dịch vụ, phòng nằm cũng là loại đắt tiền nhất, ở lại ngày nào là góp phần làm tăng doanh thu cho bệnh viện ngày đó. Đến giám đốc bệnh viện cũng có lời nhắc nhở nhân viên phục vụ chu đáo, có ai ăn gan hùm dám đuổi?
Bác sĩ vừa lau mồ hôi rời đi, Lâm Vũ Dạ quay lại thì chỉ thấy em trai nhỏ Mạc Đăng Thanh còn ở đó, chị gái cậu thì đã sớm kề cận bên nhị vị phụ huynh rồi. Anh không nói gì, định bước đi thì em trai nhỏ đã kính cẩn, xúc động nói:
"Cảm ơn anh. Anh đúng là ân nhân của gia đình em. Nhờ anh mà ba mẹ em được cứu kịp thời."
Anh nén cười, khách sáo đáp lại, trong đầu hồi tưởng hình ảnh cậu bé ngày nào gầy nhẳng, hai mắt tròn sáng lấp lánh cứ lẽo đẽo đi theo chị gái. Cách nói chuyện theo lối phóng đại của cậu so với xưa kia chỉ có tăng, không có giảm.
Không e ngại cái nhìn trực diện của anh, cậu cũng ngước lên, có chút suy tư:
"Hình như em đã gặp anh ở đâu đó?"
"Vậy à?" Anh nói, không mặn không nhạt. "Cậu vào xem chị cậu có cần giúp gì không."
Có gì mà cần giúp chứ, chẳng phải anh vừa yêu cầu bố trí thêm người chăm sóc bệnh nhân sao? Mạc Đăng Thư ngoài việc ngồi trên ghế nắm tay bà Mạc vừa tỉnh, nghe bà kể lại vụ tai nạn ra thì tuyệt đối không có việc gì phải đụng vào.
Trong phòng bệnh sạch sẽ, tất cả đều yên ắng, chỉ có tiếng của bà Mạc là oang oang vang dội.
"Người ta nói hồng nhan họa thủy cấm có sai mà!" Bà thở dài đánh thượt, một tay nắm lấy tay con gái, tay kia cầm miếng khăn giấy trắng bóc đưa lên khóe mắt chấm chấm. "Có trách thì trách ông trời sinh ra mẹ đẹp như hoa như ngọc, hại người ta vừa nhìn thấy đã muốn bắt cóc về làm vợ, khiến bố con một phen được làm anh hùng cứu mỹ nhân, tả xung hữu đột chiến đấu với lũ sắc lang."
Cô thương cảm nói:
"Tội nghiệp mẹ của con, mẹ vẫn chưa tỉnh táo sao? Em Thanh nói mẹ ăn cơm xong không chịu trả tiền nên mới bị chủ quán giữ lại…"
Bà Mạc lập tức vứt bỏ khí chất “như hoa như ngọc”, tức giận đấm vào không khí:
"Còn dám đòi tiền? Cơm Đá Quý là cái loại cơm quái gì, hóa ra toàn là sạn cát, gạo thì chỗ sống chỗ khê, ai cần tập thể dục cho răng cơ chứ?! Gọi rau muống thì mang ra rau cải, lại còn khoe chương trình khuyến mãi mua một đĩa rau tặng một một con gián luộc. Lạc rang thì nảy mầm xanh um, lỡ có đánh rơi một hạt xuống đất nó liền mọc thành cây cổ thụ. Mẹ chưa đòi phí bồi thường hao tổn đường tiêu hóa là tử tế lắm rồi. Thế mà lão già ấy lại còn dám đánh ba con bị thương nữa chứ."
"Không phải do mẹ đánh nhau với người ta, tiện tay lôi ba ra làm khiên chắn nên ba mới bị mẹ xô ngã gãy chân trái?"
"Hoang đường!" Bà Mạc trừng mắt liếc về phía ông chồng đang nằm ngọ nguậy ở giường bên. "Lúc ba con ngã xuống, mẹ vì muốn bảo vệ nên mới vội lao ra đỡ, kết quả là bị mấy chục ký xương xẩu của ông ấy đè vào, chân phải cũng gãy luôn!"
Hễ bà Mạc đã thi triển công phu ngoa ngôn thì chồng con dẫu biết là bà đang “một tấc tới giời” cũng đều ngậm ngùi câm nín, tuyệt đối không tranh cãi.
Mạc Đăng Thư đành quay sang giường bên, xót xa nhắc nhở:
"Tội nghiệp ba bị nặng nhất… Mẹ ra ngoài đừng gây chuyện với người ta. Họ chẳng sao còn ba mẹ lại bị thương thê thảm."
Bà Mạc như bị chạm tự ái, liền hất cằm lên song song với mặt đất, lẫm liệt nói:
"Con nghĩ mẹ của con là ai? Lúc mẹ lên xe cứu thương thì lão chủ quán vẫn nằm im thin thít tại chỗ, dẫu có thuốc tiên thì trong vòng nửa tháng nữa lão chắc chắn vẫn chưa thể thoát cảnh liệt giường liệt chiếu đâu."
Ở giường bên kia, ông Mạc chẳng để tâm tới mấy lời ba hoa của vợ vì đang mải ngắm căn phòng, miệng tấm tắc: “Ở đây còn rộng hơn cả nhà mình nữa, bà nó nhỉ? Tôi muốn lượn vài đường patin”.
Mạc Đăng Thư đau khổ day day hai bên thái dương. Ai đó làm ơn giúp cô bớt đau đầu với hai người này đi!
"Chị!" Em trai cứu tinh vừa thò mặt vào đã mang bộ dạng le te của mấy bà thím. "Người ngoài kia là bạn chị à? Đẹp trai, phong độ thế!"
"Không, là bạn của bạn của bạn chị." Cô vẫy em trai lại, tính bảo cậu đi về trước. "Đêm nay chị ở đây, em về nhà ngủ. Sáng mai vào thay phiên cho chị."
Nói rồi vừa kéo vừa đẩy em trai cùng đống đồ đạc ra khỏi phòng, miễn cho bà Mạc được một phen hào hứng với “bạn của bạn của bạn chị”.
Những tưởng bọn họ cứ thế yên ổn qua đêm, ai dè nửa tiếng sau, y tá đột ngột tông cửa lao vào, ào ào thông báo:
"Cô là Mạc Đăng Thư? Mời cô xuống làm thủ tục nhập viện cho em trai."
Hai tay cô muốn rụng rời: “Nó làm sao?”
"Ngộ độc thực phẩm."
Bà Mạc vội ngóc đầu dậy kêu lên:
"Cái thằng ngốc đó, không phải là nó đã xơi hết đĩa thịt lợn xào để bẫy chuột trên bàn bếp đấy chứ?!"
Thế là cả bốn người nhà họ Mạc sum họp đầm ấm trong bệnh viện.
Trong lúc ba người bệnh đang quây quần thì Mạc Đăng Thư chạy ra ngoài liên lạc với chị Trang, xin phép nghỉ vài ngày.
Trưởng phòng biên tập sắt đá kiên quyết từ chối, lý do vì sáng mai là buổi lễ công bố chiến dịch quảng bá rất lớn của tòa soạn. Toàn bộ nhân viên đều phải có mặt.
Mạc Đăng Thư chán nản vâng dạ một hồi, đành tiu nghỉu quay trở vào. Lúc này cô mới phát hiện ra Lâm Vũ Dạ vẫn còn ngồi ở ghế đá trong sân bệnh viện, lưng tựa thành ghế, chân trái đủng đỉnh vắt lên chân phải, trao đổi công việc qua điện thoại, dáng vẻ rất đĩnh đạc, vững chãi, trái ngược hoàn toàn với bộ dạng bỉ ổi bất chấp thủ đoạn lúc ở bên cô.
Suốt cả tối anh cùng cô chạy đi chạy lại, lo thủ tục giấy tờ, gọi bác sĩ giỏi nhất, lại còn động viên tinh thần cô. Anh tự nguyện giúp đỡ, nếu không phải vì có tình cảm với cô thì là vì cái gì?
Mạc Đăng Thư nghiêm túc nhìn nhận lại bản thân, chưa tới ba giây đã chấp nhận sự thực bẽ mặt rằng xét về hình thức lẫn điều kiện, cô so với anh cũng khập khiễng như con rùa so với mặt trăng. Người như anh đi tới đâu cũng có phụ nữ tình nguyện đổ rạp tới đấy, cô không hề quên khoảnh khắc khi hai người cùng đến câu lạc bộ Dạ Đình. Đám người váy áo, son phấn xinh đẹp muôn hình vạn trạng đua nhau đổ xô ra chiêm ngưỡng, nhân tiện mỗi người lại thân mến tặng cô vài ánh mắt căm hận cùng đôi lời châm biếm. Nếu bọn họ luyện được công phu giết người bằng mắt thì hẳn là cô đã thịt nát xương tan thành một đống bầy hầy ngay từ khi vừa bước xuống xe.
"Lại đây." Tổng giám đốc Lâm ngẩng lên vừa đúng lúc chạm vào cái nhìn của cô, liền đưa tay ngoắc cô tới gần.
Hoài Ngọc đã dặn cô phải cẩn thận với kẻ căm ghét phụ nữ vô duyên vô cớ đến gần, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, hình như anh mới là người thường vô duyên vô cớ tới gần cô, còn ngang nhiên cưỡng hôn, chủ động ôm ấp.
Cô dù có phớt lờ anh, làm anh đau, gây chuyện phiền nhiễu, anh cũng không ngại giúp cô tháo gỡ. Tuy ngoài mặt anh thích trêu chọc, thường độc đoán tự quyết, tâm tính lại thất thường, hay cáu giận nhưng cách anh nhìn cô khiến cô không khỏi bị ảo tưởng rằng mình là cô gái quyến rũ nhất.
Và cách anh khao khát cô… Những đòi hỏi quá mãnh liệt, trần trụi, không chút màu mè bóng bẩy. Kinh nghiệm ít ỏi cô thu lượm được từ mối quan hệ với Đinh Vượng Quang mách bảo rằng ham muốn của anh với cô là thật, sự quan tâm anh dành cho cô là thật.
Nhưng cô không thể tìm được lý do vì sao một thành phần tinh hoa của xã hội lại để mắt tới cô. Nếu muốn chơi đùa, hẳn là còn nhiều đối tượng thú vị hơn để lựa chọn.
Nghĩ đến đấy, trong lòng Mạc Đăng Thư bỗng có chút khó chịu. Cô không phải không bị anh cuốn hút, diện mạo đẹp đẽ đó, dáng vóc cao lớn, đầy nam tính đó cùng với sự quan tâm đó làm cô động lòng.
Đúng là điên rồi! Cô khinh bỉ phỉ báng phút yếu đuối của bản thân. Cây thấp trèo còn ngã, cô có điên không mà mơ tưởng đến một cái cây cao vời vợi?
"Lại đây nào." Người ngồi kia vẫn kiên nhẫn vẫy tay với cô. Dưới ánh sáng từ cột đèn hắt xuống, khuôn mặt đẹp của anh lại càng mơ hồ, huyền ảo, đẹp đến mức phi thực. Thân hình cao ráo mà có phần mảnh dẻ của anh khiến cô nảy sinh cảm giác anh thật vững vàng. Chỉ cần anh ở đây, cô sẽ không còn gì phải lo sợ.
Xi'an Perfect Planet Internet Technology Co., Ltd. (西安完美星球网络科技有限公司) © 2020 www.readmeapps.com All rights reserved