Chương 4 Tôi một lần, cô cũng một lần
by Phủng Anh
23:55,Dec 24,2020
Ngần ấy ngày tháng trôi qua, cô cứ nghĩ vết thương cũ đã lành rồi. Vậy mà hôm nay tình cờ hội ngộ mới nhận ra nó chỉ vừa kéo da non. Một cú quệt nhẹ cũng đủ khiến nó rách toang, chảy máu. Cô chỉ muốn chạy thật nhanh ra khỏi nơi đây, trước khi không khí trong phổi cạn kiệt. Nhưng chân cô không còn sức lực, chỉ đứng yên thôi cũng đã là cố gắng lắm rồi.
"Chị đã biết anh nhà em được thăng chức trưởng phòng chưa?"
“Kẻ thứ ba” năm nào giờ đang cười rất tươi, đầy thân thiện: "Chúng em vừa chuyển đến căn hộ mới ở khu nhà đối diện tòa soạn nơi chị làm việc. Hôm nào rảnh chị ghé qua chơi nhé."
Đó chẳng phải là khu cao cấp sao? Vương Hải Nhi đúng là số hưởng!
Thời Đinh Vượng Quang mới ra trường, còn lọc cọc đạp xe đi xin việc khắp nơi thì hắn ngoan ngoãn thề non hẹn biển với cô. Tới lúc hắn bắt đầu có thăng tiến thì hất cô đi, thay bằng Vương Hải Nhi trẻ trung, đáng yêu. Bây giờ bọn họ đóng vai trai tài gái sắc, tình ý mặn nồng diễu võ giương oai trước mặt cô thật là ngứa mắt.
Sự ghen tị bắt đầu xâm chiếm trái tim cô, đầu độc suy nghĩ cô bằng những tưởng tượng cực đoan nhất. Cô hận mình không phải như những nhân vật cao thượng trong phim ảnh, tiểu thuyết, có thể đối mặt với cái hạnh phúc vừa hất mình ra rìa bằng vẻ bao dung, còn thật tâm gửi lời chúc phúc.
Phải chăng vì cô nhỏ nhen như thế, ích kỷ như thế nên mới đáng bị bỏ rơi? Phải chăng vì cô chẳng có chút tốt đẹp nào nên giờ đây vẫn yếu đuối, bất lực khi phải đối mặt với bọn họ?
Vương Hải Nhi đưa cặp mắt lúng liếng quan sát cô khắp một lượt, chậm rãi như đang thưởng thức món ngon do chính tay mình điều chế. Mỗi lần muốn tăng hương vị, chỉ cần vẩy tay một chút là được.
"Nếu có bạn trai thì chị đưa anh ấy qua chơi luôn nhé." Cô nàng làm như chợt nhớ ra, vội vã thêm vào. "Chúng em rất vui khi anh chị tới thăm."
Đăng Thư lúng túng, chưa kịp nghĩ ra lời khách sáo đáp lại thì bỗng có một bàn tay rất lớn tràn đầy hơi ấm chạm vào cô, cho lưng cô một chỗ dựa thật vững:
"Cảm ơn, nếu rảnh thì chúng tôi sẽ đến."
Tất cả ba người đều kinh ngạc. Đăng Thư không khỏi giật mình khi thấy có bóng người đứng sát sau lưng. Cô vừa kinh sợ, vừa nhẹ nhõm khi nhìn anh ta – Một kẻ lạ hoắc tới giải vây cho cô đúng lúc.
Mà không hẳn, kẻ lạ này có chút cảm giác quen quen.
Đinh Vượng Quang nhìn gã cao lớn mới đến khuôn mặt anh tuấn, tuy mới nói có một câu xã giao mà khí thế áp đảo, xoay chuyển toàn bộ cục diện. Anh ta mặt khẽ nhăn lại một chút rồi nhanh chóng nở nụ cười gượng ép hòng lấy lại thế chủ động:
"Anh là bạn trai hiện tại của Đăng Thư? Tôi là Đinh Vượng Quang, bạn trai cũ của cô ấy, rất vui được gặp."
Mấy tiếng “hiện tại” và "cũ" được đặc biệt nhấn mạnh.
Vũ Dạ không trả lời hắn mà cúi xuống, tự nhiên như không nhấc hai túi đồ to đùng trong tay “bạn gái nhận vơ”, cất giọng nói trầm ấm:
"Anh mới nghe điện thoại một chút mà em đã chạy loạn lên rồi. Có cách nào giữ em ở yên một chỗ không, em yêu?"
Nói xong liền ôm “em yêu” đang mắt chữ O mồm chữ A đi thẳng, bỏ lại hai con người đang đứng trơ khấc phía sau.
Lúc này “em yêu” mới sực tỉnh, vội ngoái lại nhìn hai người, nói lí nhí: “Tạm biệt!” rồi cứ thế bị cuốn theo cái ôm của người kia.
Còn lại Đinh Vượng Quang và Vương Hải Nhi lúc này vừa mới qua cơn chấn động. Bọn họ có phải đang mơ không? Mạc Đăng Thư lạc hậu, kém cỏi kia làm sao có bản lĩnh lớn đến thế? Người đàn ông vừa nãy không những có khuôn mặt điển trai sắc sảo, thân mình cũng rắn rỏi, lưng dày vai rộng, eo thon chân dài không chê được vào đâu. Hơn nữa, đồ anh ta mang trên người tuy giản dị nhưng tất cả đều là đẳng cấp hàng hiệu, riêng cái đồng hồ nơi cổ tay anh ta cũng bằng cả mấy tháng lương trưởng phòng của Vượng Quang.
"Quang à, anh có thấy người vừa nãy rất quen không?" Vương Hải Nhi vắt óc nghĩ mãi không ra đã từng thấy khuôn mặt đó ở đâu.
"Anh không biết loại vô danh tiểu tốt đó!" Đinh Vượng Quang cộc lốc đáp. Thoáng chốc, một ngày vui vẻ bay mất sạch. "Đi về!"
Bên trong đôi trai tài gái sắc bực tức kéo nhau đi, bên ngoài Đăng Thư cũng chân thấp chân cao đuổi theo Vũ Dạ. Hắn ta cao như vậy, chân dài như vậy, một lần sải bước bằng cả hai, ba bước của loại người chân ngắn như cô.
"Này anh, này…" Cô tóm lấy tay áo người kia, vừa nói vừa thở. "Anh từ từ… Chờ một chút đã."
Vũ Dạ quay lại, thấy cô đang cúi gập người, hai tay chống lên gối, thở dốc. Vừa qua cơn xúc động lại bất đắc dĩ phải tham gia môn jogging, thể lực vốn rất tốt của cô đột nhiên suy kiệt. Anh nhìn cô, vẻ ngạc nhiên:
"Muốn quay lại đó sao?"
"Hả? A… không phải." Cô bối rối xua tay, đầu óc vội vàng khởi động lại việc sắp xếp từ ngữ. "Là vì anh đi nhanh quá nên tôi theo không kịp. A, cũng không phải. Cái này… à… Xin hỏi anh là ai vậy?"
Người kia có chút chấn động, khuôn mặt điển trai cứ như bị ai đó bóp thật lực, nếp nhăn giữa hai lông mày xếp lại thành rãnh sâu, một lúc sau mới khó nhọc hé môi. Dường như anh nghĩ ngợi cái gì rất lâu, cuối cùng mới phun ra mấy tiếng:
"Lâm Vũ Dạ."
Đăng Thư ngỡ ngàng nhìn người đối diện mặt mũi méo mó như ăn phải bả chuột. Anh ta khó chịu cái gì chứ? Chỉ có người xấu mới không dám khai báo danh tính. Nhìn cô đây, cô sẽ cho hắn thấy thế nào là khí thế hiên ngang của đại trượng phu.
"Còn tôi tên là…"
Cô vỗ ngực một cái lấy hơi, lời dõng dạc vừa ra đến đầu lưỡi liền bị đôi mắt sâu của Lâm Vũ Dạ chiếu thẳng, tự nhiên mất hết nhuệ khí, lại tụt ngược vào trong, thậm chí còn hèn nhát tới nỗi nhất thời quên mất việc hít thở.
"À … ừm, tôi là…" Đúng là cô không có tương lai rồi!
“Mời lệnh bà Mạc Đăng Thư nghe điện thoại…”
Anh khẽ cong khóe miệng: “Điện thoại của cô đúng là siêu smart phone”.
Cô ngượng nghịu ấn nút nghe.
“Thư à, quên nói với cậu”, giọng Hoài Ngọc léo nhéo, “Cậu đã nhớ ra chưa, cái người lần trước đưa cậu lên hội trường đó?”
Đăng Thư đột nhiên mở bừng mắt như có ánh điện vừa xẹt qua trong đầu. Chính hắn! Thảo nào nãy giờ cô cứ thấy quen quen. Rõ ràng hắn là người xa lạ mà dáng người, giọng nói đều như đã từng thấy qua.
Cậu chủ Lâm đứng phía trước, đang trao đổi gì đó với một người mặc đồ tây màu đen vừa tới. Rõ ràng người kia đeo kính đen mà cô cứ có cảm giác nhột nhạt như đang bị nhìn.
"Vâng, tôi sẽ đi điều tra ngay." Người kia cúi đầu rồi nhanh nhẹn bỏ đi, không quên kín đáo liếc nhìn cô thêm lần nữa.
Vũ Dạ quay lại, cô vội vàng cúp máy, mắt vẫn không rời khuôn mặt anh ta.
"Anh chính là người ở khách sạn Đông Đại Kỳ!" Cô nói như reo. "Sao vừa nãy anh lại giúp tôi?"
"Tôi cần đảm bảo sự an toàn của con nợ." Vũ Dạ trịnh trọng trả lời. "Lễ hậu tạ của cô còn chưa đến tay tôi."
"Hậu tạ? À, cái đó…" Đăng Thư ngại ngùng nhớ lại lúc cô mặt dày, kiên quyết làm con đỉa đói bám lấy bọn người áo đen nhờ vả. Hóa ra anh ta cũng kiên quyết không kém, nhất định đòi được tạ lễ thật. "Tôi nói Nghiêm Đình Hưng sẽ trả mà."
Anh nghiêm mặt, hai mắt nheo sát lại, sẫm màu như mây đen đang kéo đến:
"Cô Mạc Đăng Thư, xưa nay nợ của ai nấy trả là đạo lý bình thường, sao lại có chuyện ăn ốc cho người khác đổ vỏ như vậy."
Vũ Dạ mặt mày vô cùng nghiêm túc, thậm chí trông còn nghiêm trọng cả thời điểm ngồi trong phòng đàm phán, đặt bút ký quyết định thu mua một công ty đang trên đà phá sản. Cô đành cầu hòa:
"Hôm đó may là có anh bảo lãnh cho tôi, thật hết sức cảm ơn anh. Anh đúng là một người hào hiệp."
"Không cần tâng bốc." Tổng giám đốc Lâm vốn không thích nghe những lời nịnh hót. "Chỉ cần đáp lễ là được."
"Hơ…" Tình cảnh này, nếu trên cằm anh ta mọc ra một chòm râu dê thì chắc chắn câu sau sẽ là “Mau lấy thân báo đáp!”
"Sao?!" Râu không tự động mọc ra được, chỉ có lông mày anh khẽ nhướn lên, khinh bỉ. "Mạc tiểu thư tính qua cầu rút ván?"
Uy tín bị nghi ngờ, tự ái cá nhân lập tức ngùn ngụt bốc lên. Mạc Đăng Thư cô hành hiệp trượng nghĩa, ai thèm làm cái trò tiểu nhân như vậy.
"Anh Lâm, tôi nói được làm được. Nhưng lúc đó chúng ta không thỏa thuận sẽ trả công bao nhiêu."
"Đúng vậy." Vũ Dạ gật đầu, rất tự nhiên nói. "Đó là sơ sót của tôi. Thế nên hãy tính sòng phẳng nhé."
"Sòng phẳng thế nào?"
"Tôi bảo lãnh cô qua cửa một lần. Giờ đến lượt cô một lần. Chúng ta sẽ không ai nợ ai."
Đăng Thư không khỏi cảm thấy mù mờ trước đề nghị kỳ lạ vừa được đưa ra:
"Tôi bảo lãnh anh? Đi đâu mới được? Anh sẽ không đòi vào những nơi bị cấm đấy chứ?"
"Không hề." Lâm Vũ Dạ cười rất tươi. "Chỉ là một buổi tiệc sinh nhật mà thôi. Có điều giấy mời yêu cầu khách đi theo cặp."
"Thôi được rồi." Cô gật đầu, ánh mắt chứa đựng nỗi cảm thông vô cùng sâu sắc. "Thì ra anh là trai ế, đi một mình sợ người ta chê cười phải không? Đừng lo, vài năm nữa sẽ thấy quen thôi."
"…"
Đại mỹ nam Lâm Vũ Dạ, người được tạp chí Doanh nhân thời nay ba năm liền bình chọn vào Top Những người đàn ông thành đạt và cuốn hút, lần đầu bị đưa vào Top Trai ế, lại còn rất hứa hẹn sẽ ế dài hạn.
"Chị đã biết anh nhà em được thăng chức trưởng phòng chưa?"
“Kẻ thứ ba” năm nào giờ đang cười rất tươi, đầy thân thiện: "Chúng em vừa chuyển đến căn hộ mới ở khu nhà đối diện tòa soạn nơi chị làm việc. Hôm nào rảnh chị ghé qua chơi nhé."
Đó chẳng phải là khu cao cấp sao? Vương Hải Nhi đúng là số hưởng!
Thời Đinh Vượng Quang mới ra trường, còn lọc cọc đạp xe đi xin việc khắp nơi thì hắn ngoan ngoãn thề non hẹn biển với cô. Tới lúc hắn bắt đầu có thăng tiến thì hất cô đi, thay bằng Vương Hải Nhi trẻ trung, đáng yêu. Bây giờ bọn họ đóng vai trai tài gái sắc, tình ý mặn nồng diễu võ giương oai trước mặt cô thật là ngứa mắt.
Sự ghen tị bắt đầu xâm chiếm trái tim cô, đầu độc suy nghĩ cô bằng những tưởng tượng cực đoan nhất. Cô hận mình không phải như những nhân vật cao thượng trong phim ảnh, tiểu thuyết, có thể đối mặt với cái hạnh phúc vừa hất mình ra rìa bằng vẻ bao dung, còn thật tâm gửi lời chúc phúc.
Phải chăng vì cô nhỏ nhen như thế, ích kỷ như thế nên mới đáng bị bỏ rơi? Phải chăng vì cô chẳng có chút tốt đẹp nào nên giờ đây vẫn yếu đuối, bất lực khi phải đối mặt với bọn họ?
Vương Hải Nhi đưa cặp mắt lúng liếng quan sát cô khắp một lượt, chậm rãi như đang thưởng thức món ngon do chính tay mình điều chế. Mỗi lần muốn tăng hương vị, chỉ cần vẩy tay một chút là được.
"Nếu có bạn trai thì chị đưa anh ấy qua chơi luôn nhé." Cô nàng làm như chợt nhớ ra, vội vã thêm vào. "Chúng em rất vui khi anh chị tới thăm."
Đăng Thư lúng túng, chưa kịp nghĩ ra lời khách sáo đáp lại thì bỗng có một bàn tay rất lớn tràn đầy hơi ấm chạm vào cô, cho lưng cô một chỗ dựa thật vững:
"Cảm ơn, nếu rảnh thì chúng tôi sẽ đến."
Tất cả ba người đều kinh ngạc. Đăng Thư không khỏi giật mình khi thấy có bóng người đứng sát sau lưng. Cô vừa kinh sợ, vừa nhẹ nhõm khi nhìn anh ta – Một kẻ lạ hoắc tới giải vây cho cô đúng lúc.
Mà không hẳn, kẻ lạ này có chút cảm giác quen quen.
Đinh Vượng Quang nhìn gã cao lớn mới đến khuôn mặt anh tuấn, tuy mới nói có một câu xã giao mà khí thế áp đảo, xoay chuyển toàn bộ cục diện. Anh ta mặt khẽ nhăn lại một chút rồi nhanh chóng nở nụ cười gượng ép hòng lấy lại thế chủ động:
"Anh là bạn trai hiện tại của Đăng Thư? Tôi là Đinh Vượng Quang, bạn trai cũ của cô ấy, rất vui được gặp."
Mấy tiếng “hiện tại” và "cũ" được đặc biệt nhấn mạnh.
Vũ Dạ không trả lời hắn mà cúi xuống, tự nhiên như không nhấc hai túi đồ to đùng trong tay “bạn gái nhận vơ”, cất giọng nói trầm ấm:
"Anh mới nghe điện thoại một chút mà em đã chạy loạn lên rồi. Có cách nào giữ em ở yên một chỗ không, em yêu?"
Nói xong liền ôm “em yêu” đang mắt chữ O mồm chữ A đi thẳng, bỏ lại hai con người đang đứng trơ khấc phía sau.
Lúc này “em yêu” mới sực tỉnh, vội ngoái lại nhìn hai người, nói lí nhí: “Tạm biệt!” rồi cứ thế bị cuốn theo cái ôm của người kia.
Còn lại Đinh Vượng Quang và Vương Hải Nhi lúc này vừa mới qua cơn chấn động. Bọn họ có phải đang mơ không? Mạc Đăng Thư lạc hậu, kém cỏi kia làm sao có bản lĩnh lớn đến thế? Người đàn ông vừa nãy không những có khuôn mặt điển trai sắc sảo, thân mình cũng rắn rỏi, lưng dày vai rộng, eo thon chân dài không chê được vào đâu. Hơn nữa, đồ anh ta mang trên người tuy giản dị nhưng tất cả đều là đẳng cấp hàng hiệu, riêng cái đồng hồ nơi cổ tay anh ta cũng bằng cả mấy tháng lương trưởng phòng của Vượng Quang.
"Quang à, anh có thấy người vừa nãy rất quen không?" Vương Hải Nhi vắt óc nghĩ mãi không ra đã từng thấy khuôn mặt đó ở đâu.
"Anh không biết loại vô danh tiểu tốt đó!" Đinh Vượng Quang cộc lốc đáp. Thoáng chốc, một ngày vui vẻ bay mất sạch. "Đi về!"
Bên trong đôi trai tài gái sắc bực tức kéo nhau đi, bên ngoài Đăng Thư cũng chân thấp chân cao đuổi theo Vũ Dạ. Hắn ta cao như vậy, chân dài như vậy, một lần sải bước bằng cả hai, ba bước của loại người chân ngắn như cô.
"Này anh, này…" Cô tóm lấy tay áo người kia, vừa nói vừa thở. "Anh từ từ… Chờ một chút đã."
Vũ Dạ quay lại, thấy cô đang cúi gập người, hai tay chống lên gối, thở dốc. Vừa qua cơn xúc động lại bất đắc dĩ phải tham gia môn jogging, thể lực vốn rất tốt của cô đột nhiên suy kiệt. Anh nhìn cô, vẻ ngạc nhiên:
"Muốn quay lại đó sao?"
"Hả? A… không phải." Cô bối rối xua tay, đầu óc vội vàng khởi động lại việc sắp xếp từ ngữ. "Là vì anh đi nhanh quá nên tôi theo không kịp. A, cũng không phải. Cái này… à… Xin hỏi anh là ai vậy?"
Người kia có chút chấn động, khuôn mặt điển trai cứ như bị ai đó bóp thật lực, nếp nhăn giữa hai lông mày xếp lại thành rãnh sâu, một lúc sau mới khó nhọc hé môi. Dường như anh nghĩ ngợi cái gì rất lâu, cuối cùng mới phun ra mấy tiếng:
"Lâm Vũ Dạ."
Đăng Thư ngỡ ngàng nhìn người đối diện mặt mũi méo mó như ăn phải bả chuột. Anh ta khó chịu cái gì chứ? Chỉ có người xấu mới không dám khai báo danh tính. Nhìn cô đây, cô sẽ cho hắn thấy thế nào là khí thế hiên ngang của đại trượng phu.
"Còn tôi tên là…"
Cô vỗ ngực một cái lấy hơi, lời dõng dạc vừa ra đến đầu lưỡi liền bị đôi mắt sâu của Lâm Vũ Dạ chiếu thẳng, tự nhiên mất hết nhuệ khí, lại tụt ngược vào trong, thậm chí còn hèn nhát tới nỗi nhất thời quên mất việc hít thở.
"À … ừm, tôi là…" Đúng là cô không có tương lai rồi!
“Mời lệnh bà Mạc Đăng Thư nghe điện thoại…”
Anh khẽ cong khóe miệng: “Điện thoại của cô đúng là siêu smart phone”.
Cô ngượng nghịu ấn nút nghe.
“Thư à, quên nói với cậu”, giọng Hoài Ngọc léo nhéo, “Cậu đã nhớ ra chưa, cái người lần trước đưa cậu lên hội trường đó?”
Đăng Thư đột nhiên mở bừng mắt như có ánh điện vừa xẹt qua trong đầu. Chính hắn! Thảo nào nãy giờ cô cứ thấy quen quen. Rõ ràng hắn là người xa lạ mà dáng người, giọng nói đều như đã từng thấy qua.
Cậu chủ Lâm đứng phía trước, đang trao đổi gì đó với một người mặc đồ tây màu đen vừa tới. Rõ ràng người kia đeo kính đen mà cô cứ có cảm giác nhột nhạt như đang bị nhìn.
"Vâng, tôi sẽ đi điều tra ngay." Người kia cúi đầu rồi nhanh nhẹn bỏ đi, không quên kín đáo liếc nhìn cô thêm lần nữa.
Vũ Dạ quay lại, cô vội vàng cúp máy, mắt vẫn không rời khuôn mặt anh ta.
"Anh chính là người ở khách sạn Đông Đại Kỳ!" Cô nói như reo. "Sao vừa nãy anh lại giúp tôi?"
"Tôi cần đảm bảo sự an toàn của con nợ." Vũ Dạ trịnh trọng trả lời. "Lễ hậu tạ của cô còn chưa đến tay tôi."
"Hậu tạ? À, cái đó…" Đăng Thư ngại ngùng nhớ lại lúc cô mặt dày, kiên quyết làm con đỉa đói bám lấy bọn người áo đen nhờ vả. Hóa ra anh ta cũng kiên quyết không kém, nhất định đòi được tạ lễ thật. "Tôi nói Nghiêm Đình Hưng sẽ trả mà."
Anh nghiêm mặt, hai mắt nheo sát lại, sẫm màu như mây đen đang kéo đến:
"Cô Mạc Đăng Thư, xưa nay nợ của ai nấy trả là đạo lý bình thường, sao lại có chuyện ăn ốc cho người khác đổ vỏ như vậy."
Vũ Dạ mặt mày vô cùng nghiêm túc, thậm chí trông còn nghiêm trọng cả thời điểm ngồi trong phòng đàm phán, đặt bút ký quyết định thu mua một công ty đang trên đà phá sản. Cô đành cầu hòa:
"Hôm đó may là có anh bảo lãnh cho tôi, thật hết sức cảm ơn anh. Anh đúng là một người hào hiệp."
"Không cần tâng bốc." Tổng giám đốc Lâm vốn không thích nghe những lời nịnh hót. "Chỉ cần đáp lễ là được."
"Hơ…" Tình cảnh này, nếu trên cằm anh ta mọc ra một chòm râu dê thì chắc chắn câu sau sẽ là “Mau lấy thân báo đáp!”
"Sao?!" Râu không tự động mọc ra được, chỉ có lông mày anh khẽ nhướn lên, khinh bỉ. "Mạc tiểu thư tính qua cầu rút ván?"
Uy tín bị nghi ngờ, tự ái cá nhân lập tức ngùn ngụt bốc lên. Mạc Đăng Thư cô hành hiệp trượng nghĩa, ai thèm làm cái trò tiểu nhân như vậy.
"Anh Lâm, tôi nói được làm được. Nhưng lúc đó chúng ta không thỏa thuận sẽ trả công bao nhiêu."
"Đúng vậy." Vũ Dạ gật đầu, rất tự nhiên nói. "Đó là sơ sót của tôi. Thế nên hãy tính sòng phẳng nhé."
"Sòng phẳng thế nào?"
"Tôi bảo lãnh cô qua cửa một lần. Giờ đến lượt cô một lần. Chúng ta sẽ không ai nợ ai."
Đăng Thư không khỏi cảm thấy mù mờ trước đề nghị kỳ lạ vừa được đưa ra:
"Tôi bảo lãnh anh? Đi đâu mới được? Anh sẽ không đòi vào những nơi bị cấm đấy chứ?"
"Không hề." Lâm Vũ Dạ cười rất tươi. "Chỉ là một buổi tiệc sinh nhật mà thôi. Có điều giấy mời yêu cầu khách đi theo cặp."
"Thôi được rồi." Cô gật đầu, ánh mắt chứa đựng nỗi cảm thông vô cùng sâu sắc. "Thì ra anh là trai ế, đi một mình sợ người ta chê cười phải không? Đừng lo, vài năm nữa sẽ thấy quen thôi."
"…"
Đại mỹ nam Lâm Vũ Dạ, người được tạp chí Doanh nhân thời nay ba năm liền bình chọn vào Top Những người đàn ông thành đạt và cuốn hút, lần đầu bị đưa vào Top Trai ế, lại còn rất hứa hẹn sẽ ế dài hạn.
Xi'an Perfect Planet Internet Technology Co., Ltd. (西安完美星球网络科技有限公司) © 2020 www.readmeapps.com All rights reserved